Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 80 - Chương 80: Thân Thế Của Khương Y Thanh

Chương 80: Thân thế của Khương Y Thanh Chương 80: Thân thế của Khương Y ThanhChương 80: Thân thế của Khương Y Thanh

Lâm Phong cảm thấy ấm lòng, không cắn, mà là đẩy trả lại cho Lâm Thiến Thiến nói: "Thiến Thiến ăn, ba ba không thích ăn."

Cô bé cái hiểu cái không ăn đầu cà tím, sau đó lại vui vẻ ăn tôm luộc, đầy một chén cơm lớn cũng ăn sạch.

"Ba ba! Thiến Thiến ăn no rồi!"

Cơm nước xong, Thiến Thiến vuốt vuốt bụng, cười toe toét với Lâm Phong để lộ hàm răng trắng nhỏ.

"Thiến Thiến đi vẽ đây! Chú Diệp nói tuần này dạy Thiến Thiến vẽ mây!"

Lâm Phong cũng không hiểu nhiều về mỹ thuật, anh gật đầu, đã nhìn thấy Thiến Thiến cầm chiếc ghế đẩu, ngồi trên ban công, tỉ mỉ nhìn chằm chằm ánh nắng chiều trên bầu trời hồi lâu.

Sau đó cầm bút chì màu, nghiêm túc vẽ tranh.

Anh cười vui vẻ, sau đó dọn dẹp chén đũa, vừa mới đi vào phòng bếp, điện thoại liên vang lên.

Là Khương Y Thanh đánh tới.

Anh nhấn xuống nút trả lời: "Alo? Tìm Thiến Thiến sao?"

Khương Y Thanh "ừ" một tiếng, sau chút do dự, định nói lại dừng lại.

Thiến Thiến vừa nghe thấy là Khương Y Thanh gọi điện thoại tới, lập tức vội vã buông bút vẽ, chạy bạch bạch về phía Lâm Phong, lay lấy góc áo của Lâm Phong, nhón chân lên vội vã nói: "Cho con cho conl”

Lâm Phong đưa điện thoại cho Thiến Thiến, còn mình đi xem tỉ vi.

Trên ti vi vừa lúc tiếp sóng kênh nông nghiệp, Lâm Phong kinh ngạc nhìn thấy mình trên màn ảnh lớn. Bỗng nhiên từ trên ti vi nhìn thấy mặt mình, thật sự là có chút xa lạ.

Anh xem một lúc rôi nhanh chóng chuyển kênh, cảm thấy vừa buồn cười vừa xấu hổ.

Buổi tối sau khi Thiến Thiến tắm xong, Lâm Phong kể chuyện cổ tích cho con, cô bé nghe chuyện mới ngủ thật say.

Ngày hôm nay bà Hoàng dường như biểu diễn Kinh kịch ở trường đại học dành cho người lớn tuổi, cũng rất mệt mỏi, cùng tắm xong rồi cũng đi ngủ.

Lâm Phong dọn dẹp xong thì về phòng, vừa định chuẩn bị lắc mình tiến vào không gian, trồng những loại rau nhỏ đã mua trong ngày, thì điện thoại bỗng rung lên.

WeChat gửi đến tin tức.

Đó là lời mời kết bạn từ Khương Y Thanh.

Bởi vì đã lưu các ghi chú trong điện thoại của mình nên có thể nhìn thấy tên trực tiếp, Lâm Phong ấn đồng ý.

"Ngủ chưa?"

Khương Y Thanh gửi tới câu hỏi.

Lâm Phong dở khóc dở cười.

"Ngủ có thể đồng ý yêu cầu kết bạn của cô sao?"

Khương Y Thanh: "...'

Xấu hổ.

Cô vốn định tìm đề tài trò chuyện, không ngờ lại bị vạch trần.

" "Thật xin lỗi vì đột nhiên rời đi, ba tôi đột nhiên ngã bệnh, tôi buộc phải đi, đợi mọi chuyện xử lý xong, tôi sẽ trở vê thăm Thiến Thiến."

Khương Y Thanh nói. Lâm Phong gửi ký hiệu gật đầu qua.

"Cũng hay chăm sóc thật tốt bản thân."

Anh bổ sung một câu.

Đầu bên kia điện thoại, Khương Y Thanh câm smartphone ngồi trước giường bệnh chợt thấy trái tim mình chậm một nhịp.

Anh đang quan tâm mình sao?

"Tôi biết rồi, anh cũng vậy."

Đâu ngón tay trắng nõn nhanh chóng ấn vào màn hình, gửi đi tin tức.

Trên giường bệnh, Khương Thiên Lâu mở mắt ra, hỏi: "Tiểu Thanh, chat với ai vậy?"

Khương Y Thanh cứ như bị rình thấy tâm sự, vô thức ấn tắt smartphone, sau đó lắc đầu nói: "Không ai bằng, chính là một bằng hữu, ngươi nhanh lên một chút ngủ đi."

Nói xong cô đứng dậy, chỉnh lại góc chăn cho Khương Thiên Lâu, đứng dậy rời phòng bệnh.

Trên thực tế, sau khi mẹ gặp tai nạn qua đời không lâu, Khương Thiên Lâu lại vội vàng kết hôn, chuyện này giống như là một cây gai, đâm mạnh vào trong tim của Khương Y Thanh.

Cô cũng không còn cách nào nhìn thẳng vào ba ba của mình, thậm chí nhìn ba ba nhiều cũng sẽ nhớ tới mẹ của mình.

Buổi chiều hôm đó, vốn nên ánh nắng tươi sáng xán lạn.

Nhưng cũng chính vì cô nhờ mẹ gửi bảng vẽ cho mình, mà bà bị tai nạn xe.

Xe xi-măng nặng như vậy, trong nháy mắt nuốt sống bà.

Khương Y Thanh bàng hoàng suốt một tháng, hàng đêm gặp ác mộng, khóc đến con mắt sưng đỏ, điên cuồng tự trách. Nhưng cô chẳng những không đợi được đến lúc được ba an ủi, lại chờ được tin tức Hoàng Tố Liên mang theo một hai cô con gái vào nhà.

Từ giờ khắc này, cô mới biết, thì ra mình sớm đã không phải là hòn ngọc quý trên tay ba rồi.

Hít sâu một hơi, cô cúi đầu nhìn tin tức do Lâm Phong gửi tới.

Một dòng nước ấm chậm rãi chảy xuống ngực của cô.

Giờ khắc này, cô cực kỳ hoài niệm món ăn do người đàn ông này làm, nhung nhớ Thiến Thiến ngây thơ gọi mình là dì.

Về sớm một chút.

Khương Y Thanh tự nói với mình. .......

Sau khi chấm dứt tán gẫu với Khương Y Thanh, Lâm Phong lắc mình tiến vào không gian.

Toàn bộ không gian đều bị chiếm giữ bởi hương thơm của hoa hồng Juliet.

Lâm Phong đi tới chỗ trồng cây hoa hồng Juliet, anh ngồi xổm người xuống, nhìn hoa hồng .Juliet đang nở rộ, sau đó cau mày.

Không phải lúc nào cũng trông loài hoa này trong không gian nên tôi phải tìm cách bán nó.

Lâm Phong nhớ lại cửa hàng hoa nơi nơi anh mua hoa ngày hôm đó.

Ngày mai trước thử đào ra một gốc cây rồi quay lại đó bán thử xem.

Sau khi trông các loại cây giống rau chất đống bên cạnh nước linh tuyên, Lâm Phong lại đi nhìn hạt giống Hải Nam hoàng hoa lê mà mình trồng vào buổi chiều.

Trên bọc nhựa trong suốt xuất hiện một tâng bọt nước thật mỏng, Lâm Phong thấy vậy, hai mắt lập tức sáng lên!

Nhưng có những bọt nước nhỏ này, chứng minh hạt giống đang tiến hành hô hấp, mặc dù bây giờ còn chưa phát hiện mầm nhỏ nhô ra, thế nhưng chứng minh cơ hội rất lớn!

Loại mầm này nhất định đã được đánh thức!

Lâm Phong mừng rỡ không thôi, giờ anh mới yên tâm lắc mình rời không gian, chuẩn bị nước linh tuyền mai để mai làm cơm, sau đó lại đi đắp chăn cho Thiến Thiến.

Ngủ, một đêm tốt ngủ.

Chuyện đầu tiên khi vào tỉnh lại sáng sớm, là vào không gian, đào một gốc cây cây hoa hồng Juliet, sau đó đặt vào trong chậu nhựa lúc trước mua được.

Sau đó hái được một mớ dầy rau chân vịt, trồng trong một đêm, giờ đã có thể ăn.

Lâm Phong lắc mình rời không gian, mở cửa phòng, bắt đầu làm cơm.

Cháo rau chân vịt đơn giản, một người một quả trứng luộc, một ly bánh kem, cộng thêm một cái giỏ nho mẫu đơn.

Lâm Phong đầu tiên để cháo của Thiến Thiến nguội, sau đó kêu Thiến Thiến bắt đầu tới ăn cháo.

Cô con gái nhỏ của anh mơ mơ màng màng rời giường, giống như gấu túi treo ở trên người của Lâm Phong, sau đó nói bằng giọng ngái ngủ: "Ba ba, tối hôm qua Thiến Thiến nằm mộng!"

"A? Mơ thấy cái gì vậy?"

Lâm Phong vừa mang giày cho con gái vừa hỏi.

Lâm Thiến Thiến nghiêm túc nói: "Thiến Thiến mơ thấy ba ba còn có dì Khương a di còn cả Thiến Thiến, cùng đi vườn bách thú chơi! Thiến Thiến rất vuil"

Lâm Phong mang giày xong cho Thiến Thiến, lại đưa con gái đi rửa mặt.

Nghe câu này của con gái, Lâm Phong vừa buồn cười lại không nỡ.

"Chắc chắn có cơ hội này, đợi làm xong việc chúng ta cùng sẽ đi tìm dì Khương đi chơi, có được hay không?”

Lâm Phong an ủi.

Lâm Thiến Thiến vốn còn có chút mệt mỏi, nghe ba ba nói vậy, lập tức đôi mắt sáng rực lên!

"Vậy chúng ta ngoéo tay!"

Lâm Thiến Thiến vươn tay, con mắt sáng trong suốt nhìn Lâm Phong nói.

Lâm Phong cưng chiều sờ sờ đầu của Thiến Thiến, sau đó gật đầu nói: "Được, ngoéo tay ngoéo tay, một trăm năm không cho phép thay đổi!"

Hai cha con ước định xong xuôi, rời khỏi phòng vệ sinh thì phát hiện bà Hoàng nãi nãi đã chờ bọn họ rồi.

Ba người ăn xong điểm tâm, Lâm Phong theo lệ thường đưa Lâm Thiến Thiến đi học.

Hôm nay là ngày cuối cùng của Hội triển lãm quả nho.
Bình Luận (0)
Comment