Chương 84: Ông Hai cho Thiến Thiến Mao gia gia
Chương 84: Ông Hai cho Thiến Thiến Mao gia giaChương 84: Ông Hai cho Thiến Thiến Mao gia gia
Đầu tiên Lâm Phong gọi điện thoại hỏi chuyến tàu của chú Hai, sau đó nói với chú Hai biết mình đang chờ ở cửa ra, anh xuống xe rồi, nói chú gọi điện thoại cho mình là được.
Nửa giờ sau, Lâm Phong đón được chú Hai.
Chú mặc một chiếc áo ngắn tay kiểu dáng đã lỗi thời, kết hợp với chiếc quần tây màu đen mới tinh nhưng hơi chật, thắt lưng có cài móc.
Trên lưng đeo một chiếc ba lô nhỏ, chắc là chứa quần áo để thay, gánh đòn gánh có treo hai túi nylon nặng ở hai đầu quang gánh.
Có thể thấy được chú Hai đã tỉ mỉ chuẩn bị khi đến Thượng Hải.
Tuy Lâm Phong quanh năm kiếm sống ở Thượng Hải, nhưng mỗi năm đón giao thừa anh đều trở vê.
Chú Hai nhìn thấy anh từ xa lập tức vui mừng kêu lên: "Tiểu Phong! Chú ở đây!"
Nghe được giọng nói đậm chất địa phương, trái tim Lâm Phong đột nhiên cảm thấy nóng lên.
Trước kia bị sự tự ti che mắt, lúc này chợt nhớ lại giao thừa năm nào chú Hai cũng tìm cách nhồi nhét mọi thứ cho anh, bảo anh mang đến Thượng Hải.
Lâm Phong mỉm cười chạy tới, nhận lấy đòn gánh của chú Hai, mạnh mẽ vác lên vai, sau đó đi theo chú ra ngoài vừa đi vừa hỏi: "Chú Hai định ở Thượng Hải mấy ngày?"
Chú Hai cười ha ha, lộ ra hàm răng trắng bóng.
"Chú đến thăm em gái của con! Con bé đã lâu không về nhà, nói là bận rộn đến Tết Đoan Ngọ gì đó, thím của con lo lắng, bảo chú đến nhìn một chút, sợ nó phải chịu khổi" Chú Hai nói: "Con bé này trước giờ chưa từng nói với chú thím là nó không có tiên, con bé chỉ nói làm công việc bán thời gian ở bên ngoài, thật sự vất vả cho con bé rồi!"
Lâm Phong khẽ cau mày.
Lâm Dao là một cô gái hiểu chuyện.
Ở một thành phố lớn như Thượng Hải, vừa phải đi làm thêm kiếm tiền sinh hoạt, vừa phải lo cho việc học, thật không dễ dàng gì!
Lâm gia nhà bọn họ, thật hiếm có một sinh viên học đại học!
"Đi thôi, chú Hai, hôm nay chú nghỉ ở nhà cháu nha, bây giờ cũng đã muộn rồi, sáng mai cháu đưa chú đi gặp Lâm Dao, chú thấy được không ạ?" Lâm Phong mỉm cười hỏi chú Hai.
"Được, được! Thành phố này quá lớn, nhiều người như vậy! Chú Hai con cái gì cũng không biết, làm phiền con rồi!"
Chú Hai xoa tay ngượng ngùng.
Lâm Phong đặt hai túi đu đủ lớn mà chú Hai mang theo bỏ vào cốp xe, sau đó kéo cửa xe để chú Hai lên xe, lúc này Lâm Phong mới khởi động xe lái vê phía trường mẫu giáo Lam Thiên.
"Chú Hai, con phải đi đón Thiến Thiến, cô bé năm nay đi nhà trẻ, sắp tan học rồi, lát nữa chú muốn ăn gì để con đi mua!" Lâm Phong hỏi.
Chú hai thoáng hơi sửng sốt.
Trên thực tế, lần này là tự mình tới, chú luôn cảm thấy Lâm Phong dường như khác với trước kia.
Có vẻ như...
Cách nói chuyện thân cận với mình hơn nhiều? Chắc thằng bé đã trưởng thành rồi, trong lòng chú Hai vui mừng nghĩ. "Chú ăn gì cũng được! Lúc chú đến đây, thím Hai của con đã làm rất nhiêu bánh kếp cho chú, trên đường đi chú đã ăn và uống nhiều nước, vẫn chưa đói!" chú Hai mỉm cười nói.
Lâm Phong biết chú đang khách sáo với mình! Vì vậy anh cũng không hỏi thêm nữa, hơn một giờ sau mới lái xe đến nhà trẻ.
Khi anh đến trường, tất cả trẻ em ở trường mẫu giáo đã về hết, Lâm Phong gọi điện nói Từ Mạn Lệ chờ mình một lát, lúc anh đến cô bé đang chờ đến sốt ruột, xe của Lâm Phong vẫn chưa dừng lại Lâm Thiến Thiến đã chạy như bay về phía Lâm Phong.
"Ba ba, sao giờ ba ba mới tới, Thiến Thiến mong ba lắm!"
Lâm Phong mỉm cười mở cửa xe, anh bước xuống xe ôm Lâm Thiến Thiến, nói cảm ơn với Từ Mạn Lệ, cô ấy chỉ cắn cắn môi không nói gì cả.
"Thiến Thiến, nói cảm ơn cô giáo Lệ Lệ, và chào tạm biệt cô giáo Lệ Lệ đi con."
Lâm Phong xoa đầu Thiến Thiến và mỉm cười với cô bé.
Cô bé rất nghe lời, bé chớp chớp đôi mắt to đen láy, sau đó dùng giọng trẻ con non nớt nói với Từ Mạn Lệ: "Tạm biệt cô Lệ Lệ! Thiến Thiến sẽ nghiêm túc làm bài tập về nhà ạI"
Từ Mạn Lệ nở một nụ cười, gật đầu vẫy tay với Lâm Thiến Thiến: "Tạm biệt Thiến Thiến."
Lâm Phong xoay người đặt Lâm Thiến Thiến vào xe, sau đó anh đi đến băng ghế sau, lấy những quả nho mà anh đã chuẩn bị trước đó xuống đưa cho Từ Mạn Lệ.
Cô ấy vốn đã tan tâm, còn ở lại giúp mình trông con.
Mặc dù cần vạch rõ ranh giới nhưng phép lịch sự cơ bản vẫn phải có.
Từ Mạn Lệ vội xua tay không muốn nhận, Lâm Phong nói: "Cô câm đi, tôi đã phiền cô trông giúp Thiến Thiến rồi, chỉ là mấy quả nho mà thôi." Từ Mạn Lệ biết tính cách của Lâm Phong, vì vậy cô không từ chối nữa, nhận lấy túi nho với vẻ mặt phức tạp.
Sau đó Lâm Phong xoay người lên xe, lái xe chở chú Hai và Thiến Thiến rời đi. ...
Lúc lên xe cô bé đã nhìn thấy chú Hai, mặc dù Lâm Thiến Thiến thấy hơi không quen thuộc lắm, nhưng cô bé vẫn nhớ rõ khuôn mặt của chú Hai, nên khi nhìn thấy chú Hai, cô bé vội vàng ngọt ngào gọi: "Ông Hai ạI"
Ông Hai, cũng có nghĩa là ông nội Hai.
Đây là cách gọi đặc biệt của nhà Lâm Phong.
"Ây dôI" Nghe thấy cô bé gọi mình, chú Hai Lâm Hữu Căn lập tức cười toe toét vui vẻ.
Ông vội vàng lấy từ trong túi ra một cây kẹo que, đưa cho Lâm Thiến Thiến và nói: "Cái này là ông Hai đặc biệt mang cho Thiến Thiến! Thiến Thiến ăn đi!"
Lâm Thiến Thiến không lập tức đưa tay ra nhận, bé chớp chớp mắt, quay đầu nhìn Lâm Phong.
Đôi mắt to đen láy vừa tham ăn vừa vui vẻ.
Lâm Phong không nhịn được nở nụ cười.
"Con ăn đi, nhưng không được ăn nhiều, nếu không Thiến Thiến sẽ bị sâu răng, biết không?"
Lâm Thiến Thiến vội vàng gật đầu và cười ngọt ngào: "Cảm ơn ông Hai ạ!"
Sau đó cô bé nhận lấy kẹo, cẩn thận xé lớp vỏ gói kẹo, ngồi ở một bên yên lặng ăn.
Lâm Hữu Căn thấy thế vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
"Chậc chậc, Tiểu Phong à, con gái của con thật nghe lời!"
Lâm Phong mỉm cười gật đầu. Anh không từ chối khi người khác khen ngợi con gái mình. Dù sao ở trong lòng mình, Thiến Thiến thật sự rất ưu tú, rất thánh thiện, cô bé chính là thiên sứ nhỏ của mình!
Lâm Phong lái xe đến chợ rau. Anh nói chú Hai và Thiến Thiến ở lại trong xe, anh điều chỉnh điều hòa đến mức tối đa.
Trong không gian có rất nhiều rau xanh, nên anh chỉ cần mua chút thịt cá và mấy món mặn khác là được. Chú Hai đến nhà làm khách, không thể bạc đãi chú được.
Lâm Phong mua một con gà, một ít rau diếp cá, sau đó mua thêm một cân thịt và một con cá đầu to.
Sau khi mua xong hết mọi thứ anh vội vàng trở lại, mở cửa xe, đặt nguyên liệu nấu ăn vào xe, Lâm Phong khởi động xe, lái xe chở Thiến Thiến và chú Hai vê nhà.
Lúc đậu xe, Thiến Thiến kéo nhẹ góc áo của Lâm Phong.
Lâm Phong hỏi bé: "Sao thế con?"
"Cái này, cũng là ông Hai cho Thiến Thiến ạ."
Lâm Thiến Thiến nhỏ giọng thì thầm, sau đó lấy tờ Mao gia gia sau lưng ra. Mí mắt Lâm Phong giật giật.
Một nghìn tệ.
Đối với Lâm Phong của hiện tại thì số tiền đó không tính là gì, nhưng đối với người nông dân cả đời sống trong vùng núi như Lâm Hữu Căn thì thực sự là một số tiền lớn.
Khi chú Hai nhìn thấy Lâm Phong cầm tiền đi tới, ông lập tức cau mày.
"Con làm gì vậy?! Tiểu Phong, con như vậy là xem chú Hai là người ngoài rồi đấy"
Lâm Hữu Căn nói thế nào cũng không chịu nhận tiền lại.