Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 86 - Chương 86: Đáng Thương Thay Tấm Lòng Cha Mẹ Trong Thiên Hạ

Chương 86: Đáng thương thay tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ Chương 86: Đáng thương thay tấm lòng cha mẹ trong thiên hạChương 86: Đáng thương thay tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ

Bảy giờ rưỡi sáng, đồng hồ báo thức điện thoại vang lên, Lâm Phong mở mắt ra, anh để bụng đói uống một ly nước linh tuyên.

Sáng nay anh phải giao hoa hồng Juliet đến cửa hàng hoa, hơn nữa hôm nay là thứ bảy, Thiến Thiến sẽ dậy muộn, vì vậy giao hoa xong rồi mua bữa sáng mang về là vừa lúc.

Lâm Phong nhanh chóng thu dọn rồi đi ra ngoài.

Anh chuyển tám chậu hoa hồng .Juliet vào chiếc Wuling Hongguang của mình, bật GPS lái thẳng đến cửa hàng hoa 'Ngộ kiến hoa chỉ vữ.

Lâm Phong đứng đợi ở cửa hàng mười mấy phút, bà chủ mới đi ra mở cửa.

Bà chủ ngáp một cái, nói với vẻ hơi xấu hổ: "Anh đến sớm vậy?"

Lâm Phong gật đầu, mỉm cười mở cửa xe, chuyển tất cả chậu hoa hồng .Juliet xuống: "Vâng, tất cả hoa đây ạ, chị kiểm tra nha, thật xin lỗi vì đã đánh thức chị."

Bà chủ vội xua tay nói: "Ôi! Anh nói gì thế! Ngược lại là tôi làm phiền anh mới đúng, bắt anh phải mang hoa đến đây giúp tôi!"

Vừa nói cô vừa ngồi xổm xuống tỉ mỉ xem xét những hoa hồng .Juliet, hầu như là kiểm tra từng chậu, sau đó ánh mắt cô lộ vẻ kinh ngạc, cảm khái nói: 'Kỹ thuật trồng hoa của anh giỏi thật, những hoa hồng Juliet chờ lúc tung ra thị trường nhất định sẽ gây chấn động đấy!"

Bà chủ xúc động nói: "Thế này đi, tôi chuyển trước tiền cho anh, tổng cộng có chín chậu, một chậu giá 150. 000 tệ, vậy tổng cộng là 1. 350. 000 tệ đúng không?"

Lâm Phong gật đầu, lấy thẻ ngân hàng của mình ra.

Bà chủ xác nhận cẩn thận hai lân, mới nhập chuyển khoản: "Xin hỏi quý danh của anh?" "Lâm."

Sau khi nhập tên xác minh, điện thoại di động của Lâm Phong vang lên tiếng tin nhắn báo chuyển tiền.

"Tôi nhận được rồi, cảm ơn chị!" Lâm Phong mỉm cười nói.

Bà chủ cũng xua tay, cười ha ha nói: "Nhận được là tốt rồi! Lần sau có hoa nhớ để lại cho tôi nhat"

Lâm Phong cười cười, không đồng ý cũng không từ chối, anh lái xe đi mua điểm tâm.

Cửa hàng bán đồ ăn sáng rất đông vào buổi sáng, Lâm Phong đợi vài phút mới đến lượt mình.

Anh mua bốn chén hoành thánh, bốn cái bánh quẩy, tám cái bánh bao rồi vội vã vê nhà.

Thời gian cũng gần chín giờ rồi. Thiến Thiến, bà Hoàng và chú Hai chắc đã dậy.

Chú Hai Lâm Hữu Căn ngượng ngùng, đang định làm bữa sáng thì Lâm Phong trở vê, anh vội vàng mỉm cười nói: "Nào nào nào, cả nhà đến ăn sáng, cháu giao hàng nên về hơi trễ, cháu làm sao để chú Hai làm bữa sáng chứi"

Lâm Hữu Căn cười ha ha.

"Cháu cứ nói vậy, chú chỉ sợ chú nấu khó ăn, Thiến Thiến không thích thôi! Chú tới đây làm cháu thêm vất vả, chú ngại lắm!"

Bà Hoàng đang phơi quần áo, nghe vậy xoay người nói với Lâm Phong: "Mọi người ăn trước đi, không phải hôm nay đi gặp con gái của chú Hai hay sao? Mấy người bạn cũ của tôi hôm nay đều ở nhà nghỉ ngơi! Hôm nay tôi sẽ không ra ngoài!"

Thiến Thiến ngồi trên ghế, nghe thấy mấy chữ con gái, bé chớp mắt ngẩng đầu hỏi Lâm Hữu Căn: "Ông Hai ơi, con gái là ai thế ạ?" Lâm Hữu Căn đang ăn hoành thánh, nghe Thiến Thiến hỏi quay sang mỉm cười với cô bé: 'Là cô nhỏ của con, đang học ở Thượng Hải nè, lần này ông Hai đến là muốn đi thăm cô của conl"

"Vậy Thiến Thiến cũng muốn đi ạ!"

Vì cô bé ăn hoành thánh, nên giọng nói hơi không rõ ràng: "Ba ba, Thiến Thiến cũng muốn đi thăm cô nhỏ, được không ba?"

Lâm Phong cười gật đầu: "Được, Thiến Thiến ăn xong bữa sáng, chúng ta sẽ xuất phát!"

Họ vội vàng ăn xong bữa sáng, Lâm Phong chải kiểu búi tóc Na tra cho cô bé.

Đôi mắt to tròn đen láy như ánh sao lấp lánh, kết hợp với hai nụ hoa nhỏ dễ thương này lại càng dễ thương hơn!

"Đi thôi, đi thăm cô nhỏ nào."

Lâm Thiến Thiến nắm tay Lâm Phong nhảy lên xe. Sau khi xe khởi động, Lâm Hữu Căn lấy điện thoại của mình ra gọi cho Lâm Dao.

"Dao Dao à, lát nữa ba sẽ tới gặp con, con đứng ở cổng trường đợi ba nhé?"

Lâm Dao ở đầu bên kia của điện thoại trả lời, dặn dò Lâm Hữu Căn đi cẩn thận rồi cúp điện thoại.

Đại học ngoại ngữ Thượng Hải cách viện Lâm Giang số một không xa, nhưng lái xe cũng mất hơn nửa tiếng đồng hô.

Lúc đến trường đại học đã gân mười một giờ, Lâm Phong đỗ xe, ôm Thiến Thiến xuống xe.

Lâm Hữu Căn vội vàng lấy túi nylon đựng đu đủ trong cốp xe xuống, háo hức nhìn xung quanh cổng trường, sau đó ánh mắt nhìn chăm chú, hai mắt sáng lên, lập tức đứng thẳng lưng, hướng về phía đó gọi to: "Dao Dao! Ba ở đây!"

Lâm Phong và Thiến Thiến cũng nhìn vê hướng đó, một cô gái đang cau mày, bước nhanh về phía họ với vẻ mặt ngượng ngùng.

Khi đến gần hơn, Lâm Phong cuối cùng cũng nhìn thấy rõ Lâm Dao, cô em gái của anh.

Trong ấn tượng của anh, cô bé luôn thắt bím, khuôn mặt ngăm đen mũm mĩm, thường xuyên bị chảy nước mũi.

Chớp mắt đã lớn thế này, Lâm Phong cũng không nhận ra luôn.

Cô ấy bận chiếc váy màu đen, tóc nhuộm màu xám khói, khuôn mặt trang điểm tỉnh xảo, đi giày cao gót, đeo dây chuyền, vòng tay và nhẫn, cái gì cũng có, nhìn như hàng hiệu nổi tiếng.

Những thứ khác Lâm Phong không nhìn ra, nhưng anh có thể nhận ra chiếc ba lô mà Lâm Dao đang mang là logo của hãng LV to và nổi bật.

Chỉ mới nhìn sơ qua như vậy Lâm Phong liền nhíu mày. Gia cảnh nhà của chú Hai thế nào anh là người rõ hơn ai hết.

Quanh năm suốt tháng đều dựa vào việc làm ruộng bán đu đủ, kiếm được 20. 000 đến 30. 000 tệ, lúc rảnh rỗi thì đi giúp người ta lót gạch sàn, làm thợ hồ, thu nhập tối đa của một năm cũng chỉ có 50. 000 tệ.

Hơn nữa mấy năm trước chú Hai do bệnh tật mà nợ nần chồng chất, đoán chừng hiện tại cũng chưa trả hết nợ, làm sao có tiên mua những thứ xa xỉ phẩm này cho Lâm Dao chứ?

Lâm Dao vẫn chưa nhận ra Lâm Phong, cô cau mày nói với Lâm Hữu Căn: "Bal Ba nói nhỏ thôi! Xấu hổ lắm!"

Vẻ mặt của Lâm Hữu Căn cứng đờ, ông lúng túng nói: "Lần này ba mang cho con món đu đủ con thích nhất nè! Con cầm về đi! Chia cho bạn cùng phòng nếm thử!"

Nói đến món đu đủ yêu thích của con gái, Lâm Hữu Căn lại nở cụ cười. Ông vội xách túi nylon đưa trước mặt Lâm Dao, vẻ mặt chờ mong nhìn cô. Cảm nhận được ánh mắt của những người xung quanh, khuôn mặt của Lâm Dao càng trở nên khó coi hơn.

"Con không thích ăn đu đủ, ba mang về đi!"

Lâm Diêu cau mày nói tiếp: "Ba, ba không cần tới thăm con, con vẫn ổn!"

Lâm Phong mơ hồ nhận ra, cô em gái của mình không còn giống như hồi bé nữa.

Người ta thường nói rất nhiều cô gái sau khi nhìn thấy thế giới sẽ thay đổi, trước kia anh không hiểu lắm mấy chuyện của những nữ sinh viên đại học, nhưng bây giờ anh đã tận mắt nhìn thấy.

Nhìn thấy bộ dạng tay chân luống cuống của Lâm Hữu Căn, trong lòng Lâm Phong cảm thấy rất khó chịu.

Đáng thương thay tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ.

"Chú Hai, em gái không thích ăn đu đủ cũng không sao, cháu và Thiến Thiến đều thích ăn! Mang về nhà cháu nhé!" Lâm Phong mỉm cười hòa giải.
Bình Luận (0)
Comment