Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 87 - Chương 87: Không Lấy Đồ Của Người Lạ

Chương 87: Không lấy đồ của người lạ Chương 87: Không lấy đồ của người lạChương 87: Không lấy đồ của người lạ

Lâm Hữu Căn xấu hổ gật đầu, nhìn sang Lâm Dao ân cần hỏi: "Dao Dao đã ăn gì chưa? Không đủ tiền xài đúng không? Ba thấy con gầy đi nhiều lắm, ba mẹ thật vô dụng, để con phải tự kiếm tiên mua sách vở, con cũng đừng..."

"Bal"

Lâm Dao cắt ngang lời Lâm Hữu Căn: "Con sống rất tốt, con tự kiếm tiên được, con thật sự không saol"

Lâm Hữu Căn đang chuẩn bị lấy tiền ra, nghe Lâm Dao nói vậy thì dừng lại.

Lâm Phong thật sự không nhìn nổi nữa, anh gọi hai người lên xe.

"Hôm nay là thứ bảy, không có tiết học, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi, chú Hai từ xa đến đây cũng vất vả rồi, em gái hiểu chuyện chút đi."

Ngữ khí của Lâm Phong thoáng hơi nặng nề. Lâm Dao cứng đờ cả người, cô ngẩng đầu lên nhìn Lâm Phong, vẻ mặt hết sức phức tạp.

Cô đã nghe nói ít nhiều vê người anh trai của gia đình bác cả, nghe nói anh ta làm ăn ở Thượng Hải không tốt lắm, nên cô cũng chưa từng đến tìm anh ta.

Lần này ba cô đến Thượng Hải chắc là ở chỗ của anh ta.

Lâm Dao không nói thêm gì nữa, cô theo lên xe.

Thiến Thiến dường như cảm nhận được bầu không khí có gì đó không ổn, nên bé yên lặng không nói gì, đôi mắt to chớp chớp lén nhìn Lâm Dao, người cô nhỏ mà bé chưa từng gặp bao giờ.

Lâm Phong lái xe đưa họ đến quán ăn của anh Minh. Lâm Phong đã gọi điện trước cho anh Minh, khi anh đến thì thức đã chuẩn bị xong.

Lâm Hữu Căn thấy Lâm Phong đã gọi món thì lo lắng hỏi: "Tiểu Phong à! Số tiên này lát nữa nói gì thì nói chú cũng phải trả lại cháu! Không thể lúc nào cũng để cháu tiêu tiên như thế được! Cháu làm vậy chú biết ăn nói thế nào!"

Lâm Phong xua tay: "Chú Hai, quán ăn này rẻ lắm ạ! Anh Minh của cháu mở đấy, ông chủ và cháu là anh em tốt, không tốn nhiều tiên đâu ạ!"

Anh Minh đang nấu ăn, nghe thấy vậy liền thò đầu ra cười với chú hail

"Con chào chú Hail Chú Hai của Tiểu Phong cũng chính là chú Hai của con! Bữa cơm này con mời ạI"

Lâm Phong cũng không khách sáo với anh Minh, trong lòng thầm tính lần sau anh sẽ mua một món quà tặng cho con gái anh Minh xem như quà đáp lễ.

Trên bàn đầy ắp món ăn, Lâm Hữu Căn hơi ngượng ngùng, vội vàng phân phát chén đũa cho Lâm Phong, Thiến Thiến, và con gái của mình.

"Vậy chú cảm ơn nhiều nha!"

Lâm Hữu Căn quay đều hét về phía nhà bếp, sau đó vội vàng nói với Lâm Dao: "Dao Dao, con chắc đói lắm rồi, chờ ba từ sáng sớm tới giời"

Lâm Dao cầm đũa lên, nhìn lướt qua thức ăn trên bàn, yên lặng câm đũa gắp một ít đồ ăn.

Mấy món ăn này không hợp với khẩu vị của cô.

Lâm Phong lên tiếng mời Lâm Hữu Căn: "Chú Hai, chú mau ăn đi, hôm qua chú mệt nhọc cả ngày rồi, sáng mai còn phải về sớm, ngồi xe lâu lắm! Vất vả lắm đấy ạt"

Lâm Hữu Căn thấy Lâm Dao bắt đầu ăn, ông mới an tâm ăn.

Cơm nước xong, Lâm Hữu Căn hỏi Lâm Dao chuyện này chuyện kia, lúc rời khỏi quán là đã hai giờ chiều.

Lâm Phong chở Lâm Dao trở lại trường học, bảo cô nếu rãnh thì đến mình chơi.

Lâm Dao nghe tai trái ra tai phải, sau khi nhận được cuộc gọi thì vội vàng rời đi.

Lâm Phong đưa Lâm Hữu Căn về nhà trước, sau đó hai cha con lại ra ngoài một mình, chuẩn bị đi mua cái máy học tập gì đấy.

Thành thật mà nói, Lâm Phong thực sự không biết máy học tập này là gì.

Vì vậy anh thành thật gọi điện tìm người phụ trách phòng tranh của Thiến Thiến.

Người nghe điện thoại là Từ Mạn Đan, nghe giọng nói của Lâm Phong, cô lập tức nhiệt tình hẳn lên.

"Ba của Thiến Thiến đúng không? Xin hỏi anh gọi có việc gì không ạ?" Từ Mạn Đan mỉm cười hỏi.

Lâm Phong ho nhẹ một tiếng, hơi xấu hổ nói: "Là chuyện mua màu vẽ và máy học tập, màu vẽ thì tôi có thể đến cửa hàng văn phòng phẩm mua theo mẫu, nhưng tôi không hiểu lắm vê máy học tập, anh có thể nói cho tôi biết mua ở đâu không?"

Từ Mạn Đan vừa nghe xong anh lập tức trả lời: "Được ạ, tôi gửi trực tiếp địa chỉ qua cho anh, anh kiểm tra WeChat nhé."

"Được, cảm ơn anh." Lâm Phong trả lời xong liền tắt điện thoại.

Chỉ chốc lát sau, WeChat rung lên, Từ Mạn Đan gửi địa chỉ mua máy sang.

Lâm Phong thở phào nhẹ nhõm, anh đưa Lâm Thiến Thiến đến cửa hàng văn phòng phẩm Thần Quang trước, mua màu vẽ dựa theo tiêu chuẩn của phòng tranh Tiểu Thiên Tài.

Có đủ loại nhãn hiệu, anh nhìn mà không biết gì hết.

Cô bé ngược lại rất vui vẻ, cầm màu vẽ nhìn qua nhìn lại, đôi mắt to đen láy nhìn chăm chú vào bảng màu, cô bé nói với Lâm Phong: "Cảm ơn ba bat Thiến Thiến thích ba ba nhất!"

Nói xong, cô bé chiếc túi nhựa không chịu buông, giống như đang ôm báu vật vậy.

Lâm Phong bất đắc dĩ lắc đầu cười, để tùy ý cô bé. Anh mở WeChat ra, nhìn lướt qua vị trí, sau đó mở GPS, phát hiện ra là cửa hàng điện tử gần quảng trường Minh Châu, cách nơi mình đang đứng rất gần.

Anh bế Lâm Thiến Thiến lên xe, lái vê phía quảng trường Minh Châu.

Chạy khoảng mười phút là đến, anh đậu xe dẫn Thiến Thiến đi thẳng vào bên trong cửa hàng điện tử.

Tên cửa hàng là Ứng dụng liên lạc Hồng Quang.

Chắc họ đang quảng cáo sản phẩm, có một bàn đầy sản phẩm ở ngay cửa.

Những quả bóng bay được buộc lại thành chùm giống như quả khinh khí cầu, những lẵng hoa được bày hai bên cửa, các cô gái trẻ xinh đẹp mặc đồng phục màu đen, váy ôm ngồi sau bàn, tươi cười giới thiệu sản phẩm cho khách đến cửa hàng.

Lâm Phong không nhìn kỹ, dẫn Thiến Thiến bước vào trong.

Vương Yên Vân đang lấy trong ngăn kéo ra một chiếc gương để trang điểm, tô son, cô ta vén mái tóc uốn gợn sóng ra sau tai, cô ta câm thỏi son Dior đang định khoe với đồng nghiệp thì bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Phong.

Anh đang nắm tay Thiến Thiến đi vào cửa hàng, định mua một chiếc máy học tập.

Vương Yên Vân lập tức khẽ mở đôi môi đỏ mọng, lên tiếng gọi anh.

"Lâm Phong?”

Cô mỉm cười hỏi: "Khéo thật, đến mua đồ à?"

Lâm Phong nghe thấy có người gọi mình, theo phản xạ quay đầu lại, thoáng nhìn thấy Vương Yên Vân.

“Trùng hợp vậy.

Anh cũng gật đầu chào, Thiến Thiến đứng bên cạnh rụt rè nói: "Chào dì ạ."

"Ôi! Đây là Thiến Thiến ư! Lớn thế này rồi à!" Vương Yên Vân cười khoa trương, cầm chiếc túi Dior từ sau bàn bước ra, đi đến trước mặt Lâm Thiến Thiến.

Cô mở túi ra, cho thỏi son của mình vào túi, sau đó rút ra hai tờ Mao gia gia, nhét vào tay Lâm Thiến Thiến.

"Dì không nghĩ rằng hôm nay sẽ gặp con, đến đây, dì lì xì cho con nè!" Vương Yên Vân mỉm cười duyên dáng.

Tuy Lâm Thiến Thiến còn nhỏ, nhưng cô bé chán ghét bầu không khí và ánh mắt của dì này.

Cô bé co người lại, chớp mắt nhìn Lâm Phong, sau đó lùi về phía sau.

"Ba ba nói không được lấy đồ của người lạ, Thiến Thiến không lấy đâu ạ." Cô bé nghiêm túc nói.

"Ây yo, lễ phép thế kia àI"

Vương Yên Vân mỉm cười duyên dáng, nhét tiền trở lại túi xách, đeo túi xách vào và cố ý lắc lư trước mặt Lâm Phong, nói vài câu xã giao với anh: "Anh nhà tôi là quản lý của vườn trái cây Tiên Phong đấy! Một tháng cũng không được bao nhiêu tiên, chỉ được có 20. 000 đến 30. 000 tệ, không đủ cho tôi mua một chiếc túi xách nữa, Ai dà ! May mà anh ấy có chí tiến thủ, tự làm chút kinh doanh nho nhỏ, nếu không anh ấy làm sao nuôi nổi tôi!"
Bình Luận (0)
Comment