Chương 88: Ông già bị bắt cóc
Chương 88: Ông già bị bắt cócChương 88: Ông già bị bắt cóc
"Không bằng cậu, biết sống đạm bạc, con gái cũng lớn như vậy rồi, thật tốt!"
Cô cố ý thở dài, nhưng khóe miệng lại mỉm cười.
Lâm Phong yên lặng nghe cô nói, lập tức mí mắt giật giật, hắn nói: "Tôi đi cùng con gái, cũng hết cách, cô con gái nhỏ cứ nháo lên, tôi đành dẫn con đi mua máy học tập.
"Đi thôi, đi thôi! Máy học tập bây giờ quý lắm! Đâu dễ gì!"
Sau khi thể hiện một phen, Vương Yên Vân hài lòng gật đầu rồi quay về chỗ của mình để trang điểm.
Lâm Phong bước vào HTC Communication, phát hiện trong này rất lớn, từng tầng xếp ngay ngắn, đều là khu vực bán các sản phẩm điện tử khác nhau.
Về cơ bản, bên trong tòa nhà cao tầng gần đó đều là các sản phẩm đang được đẩy mạnh mua sắm, giá thuê một gian hàng ở Pearl Plaza, một nơi đông đúc sâm uất như vậy không hề rẻ.
Lâm Phong ngẩng đầu lên, nhìn từng hàng khu vực trưng bày, rốt cuộc cũng tìm thấy máy học tập, báo cho Từ Man Đan xem mẫu mà Từ Man Đan đã nói với anh.
Hướng dẫn viên mua sắm lập tức nở nụ cười ngọt ngào, nhanh chóng dẫn Lâm Phong đi xem máy học tập, đồng thời giải thích chức năng hoạt động của máy.
Lúc này, ngoài cửa, Vương Yên Vân đang ở khu triển lãm.
Khu triển lãm này có vị trí tốt nhất, về cơ bản là khu vực quảng cáo lớn nhất, giá thuê là 5. 000 nhân dân tệ một ngày, chỉ để quảng bá máy tính của họ.
Tần Tư Tư vừa rửa tay trở vê, nhìn Vương Yên Vân với nụ cười rất mãn nguyện, cô bước tới và thuận tiện hỏi: "Chị Vương, có chuyện gì mà cười vui vẻ vậy?"
Cả hai người đều làm việc trong Công ty máy tính Thịnh Thế, đều làm công tác tiêu thụ béo bở và cả hai đều dựa vào khuôn mặt của mình để kiếm ăn.
Vương Yên Vân toát lên vẻ quyến rũ trưởng thành, trong khi Tần Tư Tư trong sáng động lòng người.
Trong công ty, hai người thường xung đột và va chạm vì những điều nhỏ nhặt giữa phụ nữ.
Vương Yên Vân cau mày, cười nhạt nói: 'Không có gì, tôi chỉ là tâm trạng rất tốt khi gặp lại người quen cũ, còn em, em phải nhanh chóng đi xem mắt, nếu không người ta sẽ hiểu lâm là không ai muốn Tư Tư xinh đẹp của chúng ta!"
Tần Tư Tư trông có chút khó coi.
Người phụ nữ này không biết đã nghe về cuộc hẹn hò thất bại của mình ở đâu, và cô ta đã chế giêu mình rất nhiều trong khoảng thời gian này!
"Không phiền chị Vương quan tâm, dù sao em còn trẻ, còn có nhiều cơ hội."
Tần Tư Tư bên ngoài cười nhưng trong lòng khó chịu.
Vương Yên Vân lừ mắt giận dữ!
Đây không phải là chê mình già sao!
Cô ta cũng hai mươi bảy tuổi rồi!
Cô gái xấu tính này!
Ở đằng kia, Lâm Phong đưa Thiến Thiến đi mua máy học tập, cố ý tránh mặt Vương Yên Vân, đi ra một lối ra khác.
Sau khi lên xe, hai cha con lái xe đến chợ bán thức ăn gần đó.
Lâm Thiến Thiến nghiêng đầu, dùng đôi mắt nho đen to tròn nhìn Lâm Phong, chớp chớp mắt, nhỏ giọng hỏi: "Ba ba, cô vừa rồi là bạn của ba ba sao? Cô ấy nhìn thật hung dữ!"
Lâm Phong lập tức buồn cười. "Làm sao vậy, cô ấy trông khó coi à?"
Lâm Phong cười cười, cố ý trêu chọc cô gái nhỏ.
Lâm Thiến Thiến vội vàng lắc đầu, nghiêm túc nhìn Lâm Phong: "Không đẹp! Cô Khương mới đẹp! Thiến Thiến thích cô Khương!"
Khương Y Thanh.
Trong đầu nghĩ đến hình ảnh của Khương Y Thanh, Lâm Phong cười trừ và xoa đầu Thiến Thiến.
Có điều phải nói, nhan sắc của cô gái ấy chắc chắn là cô gái xinh đẹp nhất mà Lâm Phong từng thấy cho đến nay.
Vừa cao quý lại mỹ lệ, trong mỗi cử chỉ đều mang theo khí chất sang trọng, đây tuyệt đối là cực phẩm trong những người Lâm Phong quen biết.
"Tối nay Thiến Thiến muốn ăn gì?"
Lâm Phong đổi chủ đề.
Đôi mắt của cô bé lập tức sáng lên, và cô bé trở nên hào hứng khi được nhắc đến đồ ăn.
"Thiến Thiến muốn ăn mì gạo với thịt hấp! Còn muốn ăn tôm! Còn có..."
Trong khi nói chuyện, hai cha con cũng đến chợ bán thức ăn.
Hai người mua rất nhiều đồ, đang định rời đi thì phát hiện một ông lão đang quỳ trên mặt đất.
Người ông lão bẩn thỉu, khắp người đều là bùn đất, nằm trên mặt đất, ngoan cố cắn môi, tuy rằng đầu tóc rối bù, nhưng cũng không có mở miệng cầu xin.
Lâm Phong còn chưa kịp phản ứng, cô con gái nhỏ đã lon ton chạy tới!
"Ông ơi, ông làm sao vậy?"
Lâm Thiến Thiến nhíu mày, thấy ông lão không để ý đến mình, cô bé còn tưởng rằng ông không nghe thấy nên vội vàng quỳ xuống đất, cánh tay nhỏ đầy thịt thiếu chút sát xuống mặt đất!
Cô nhích cái đầu nhỏ lại gân, không để ý đến mùi chua khó chịu, chớp chớp mắt, chăm chú hỏi lại: "Ông ơi! Tại sao ông không nói chuyện? Ông không nghe thấy cháu sao?"
Lâm Phong gần như bị chọc cười!
Cô con gái nhỏ này!
Nếu như đối phương thật sự không nghe được, cô bé hỏi như vậy chẳng phải không có tác dụng sao?
Trên thực tế, Lâm Phong tính cảnh giác rất mạnh.
Ông cụ này không nhìn rõ từ đâu tới, chỉ có tư thế quỳ kỳ quái ở chỗ này, không biết ông định làm gì?
Lâm Phong bước nhanh tới, bế Thiến Thiến lên, sau đó lấy từ trong túi ra một ít tiên, ngồi xổm xuống, mở quần áo của ông lão ra, cẩn thận nhét tiền vào đó.
"Tôi cũng không biết có thể giúp gì cụ, chút ít này coi như tấm lòng có thể mua chút đồ ăn."
Lâm Phong nghiêm túc nói.
Nói xong vừa định rời đi, ông già đột nhiên ngẩng đầu lên.
Một cái khuôn mặt gầy đến không còn hình dáng, nhìn bóng lưng của Lâm Phong, khóe môi ngập ngừng giật giật, cuối cùng nói ra: "Tôi muốn về nhà."
Về nhà?
Lâm Phong quay người lại, ngồi xổm xuống, tỉ mỉ nhìn ông lão.
Thành thật mà nói, điều thu hút Lâm Phong không gì khác ngoài giọng địa phương mạnh mẽ của ông.
Rất giống giọng người làng Lý Trạch, nhưng nơi đó ngôn ngữ địa phương cũng đặc biệt, đôi khi cùng một làng nhưng giọng ở đầu lang và cuối làng lại khác nhau.
Nghe có vẻ giọng của họ không phải cùng một địa phương nhưng lại rất quen thuộc.
Suy đoán có thể là ở vùng lân cận chăng.
"Nhà ông ở đâu?"
"Vân Nam."
"Ở đâu Vân Nam?"
"Vân Nam."
Lâm Phong dừng lại.
Cách trả lời của ông cụ có điểm không bình thường?
"Họ tên ông là gì?"
"Vân Nam.”
Lâm Phong đưa tay sờ sờ đầu mình.
Anh xem như đã hiểu.
Trước đây trong làng, nhiều người thiểu năng thường bị lừa bán, việc này cũng thường được đưa tin trên các bản tin.
Trong vài tháng, từ phía tây nam Thập Đại Sơn, đã bị đưa đến một thành phố sâm uất như Thượng Hải.
Nhìn những vết hằn trên tay, chân do những thanh thép nhỏ đâm xuyên qua, có thể đoán rằng ông đã bị bán vào công trường để làm công nhân.
Chỉ là đầu của ông tựa hồ không quá minh mẫn, nếu không đã không bị những thanh sắt thép nhỏ kia làm tổn thương.
Chắc là sau vài ngày làm việc đó, ông đã bị đưa tới đây.
Lâm Phong cũng không phải là người quá tốt bụng, anh sẽ không nhúng tay vào việc không phải của mình như thường lệ, dù sao thì nhiều chuyện phiền toái không bằng thiếu đi một chuyện.
Nhưng bây giờ sau khi nghe thấy giọng nói của ông, rất có thể ông lão là đồng hương của anh.
Lâm Phong thở dài, đặt Thiến Thiến xuống đất, sau đó khom người xuống, khó nhọc đỡ ông cụ dậy.
"Ông đứng lên nhé, tôi đưa ông đến Đồn công an."
Ông lão ban đầu cũng rất cảnh giác, nhưng ngoái lại, nhìn thấy Thiến Thiến đang cười một cách rạng rỡ và ấm áp với mình, ông lão bèn đi theo Lâm Phong.