Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 90 - Chương 90: Tôi Thà Cho Gia Đình Mình Kiếm Tiền

Chương 90: Tôi thà cho gia đình mình kiếm tiền Chương 90: Tôi thà cho gia đình mình kiếm tiềnChương 90: Tôi thà cho gia đình mình kiếm tiền

Trước ánh mắt cau có và nghiêm túc của lão Từ, Lâm Phong tìm một cái túi ny lon, cẩn thận gói các điểm đen nhỏ lại.

Thận trọng cột chắc túi ny lon, để vào trong túi, lúc này sắc mặt của lão Từ mới dễ coi hơn một chút.

Sau đó lại khôi phục vẻ chết lặng trước đó, đỡ đẫn ngồi tại chỗ, tùy ý Lâm Phong hớt tóc ở trên đầu của mình.

Âm thanh xì xì xì vang lên.

Những nhúm tóc nhăn nhíu bẩn thỉu rơi xuống đất, trong chốc lát đã cắt xong.

Trước khi chưa thu được không gian thần kỳ này, Lâm Phong rất nghèo túng, vì vậy đều tự cắt tóc.

Tến mấy chục tệ mua một chiếc máy cắt tóc chạy bằng điện, thật sự là vụ đầu tư có hời ở thành phố Thượng Hải, nơi một lần cắt tóc cũng phải tốn mấy chục tệ.

Chú hai vốn cũng muốn tới xem có chút được gì không, nhưng thấy tay nghề cắt tóc của Lâm Phong tốt như vậy, lập tức nghiêm túc năn nỉ Lâm Phong cắt tóc cho mình.

Vì vậy âm thanh cạch cạch vang lên, đầu của chú hai cùng lão Từ đều biến thành tóc care.

Có chú hai hỗ trợ, mọi chuyện cũng nhanh hơn, lập tức đưa lão Từ ra sân thượng tắm, thoa sữa tắm hai lần, mới rửa sạch toàn bộ bụi bẩn.

Thay áo quần của Lâm Phong, lão Từ đầu ngoan ngoãn theo chú hai vào phòng khách ngồi.

Lâm Phong cầm chổi quét dọn tóc rơi trên đất, sau đó ném bộ quần áo bẩn đến mức không thể nhìn thấy màu sắc ban đầu của lão Từ đầu vào thùng rác. Làm xong mọi chuyện, anh mới rửa tay, đi tắm, thay một bộ quần áo sạch, bắt đầu làm cơm.

Bà Hoàng đã vào bếp phụ giúp khi Lâm Phong mang theo lão Từ đầu đi hớt tóc.

Khi Lâm Phong tới, nguyên liệu nấu ăn để ở trong bếp đã xử lý xong xuôi, chỉ chờ Lâm Phong bỏ vào nồi.

Lâm Phong cũng nghiêm túc nấu ăn, thời gian không còn sớm, ngày mai cũng còn rất nhiều chuyện.

Ngày hôm nay nhiều thêm một người, may mà trong không gian của mình còn có các loại rau xanh.

Làm tôm chiên, cà tím tỏi, trứng hấp thịt băm ngâm dầu mè, cá ngâm, cải bẹ xanh Thượng Hải xào, canh sườn heo bí đao.

Cơm nước bày đầy một bàn lớn.

Hơn nữa lúc này Lâm Phong còn mua cả rượu, một thùng bia, để ở bên chân Lâm Hữu Căn.

Lâm Hữu Căn có chút ngượng ngùng nở nụ cười, thế nhưng khuôn mặt lại đỏ lên, hiển nhiên là kích động.

- CạchI

Khui nắp bia, Lâm Hữu Căn đưa cho Lâm Phong một chai, lại cho lão Từ đầu một chai.

Lão Từ đầu tuy thần trí có chuyện, thế nhưng chuyện cơ bản như ăn uống, lại không có vấn đề quá lớn.

"Chú hai lần này tới dù đến để thăm Dao Dao, thế nhưng giờ thấy cháu sống khá tốt, chú hai cũng yên lòng! Em họ của cháu Dao Dao còn nhỏ, không hiểu chuyện, nếu như thật xảy ra chuyện gì sao, còn phải làm phiên cháu giúp chú hai coi giùm coi bé!" Chú hai nói, ngẩng đầu lên, uống một ngụm bia.

Trông chú có chút thê lương.

Nhớ tới phản ứng ngày hôm nay của Lâm Dao, Lâm Phong cũng nhíu mày.

Không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn với Lâm.

Thế nhưng anh cũng không muốn theo dõi em họ, lập tức gật đầu, cho chú hai một ánh mắt trấn an.

"Chú yên tâm, nếu như Dao Dao có chuyện tìm cháu, cháu chắc chắn sẽ giúp đỡI"

Lâm Hữu Căn xúc động mắt đỏ hoe, cũng yên lòng hơn.

Lâm Phong đang ăn cơm, lại nói với chú hai vê nông trại ở quê.

Chú hai cay đắng than thở, nghề trông trọt mấy năm nay làm ăn khó khăn, liên tục thua lỗ.

Lâm Phong bỗng nhiên nghĩ ra ý tưởng!

"Đúng rồi chú hai, chú có nghĩ cùng cháu làm nông trại hay không?”

Lâm Phong cười nói.

Lâm Hữu Căn vô thức ngẩng đầu, nhìn vê phía Lâm Phong, ánh mắt nghi hoặc: "Gì? Nông trại? Cháu đang sống yên lành tại thành phố lớn Thượng Hải, nhà cũng mua rồi, Thiến Thiến cũng nuôi tốt, chẳng lẽ cháu muốn cùng chú hai trở về nông thôn?"

Lâm Hữu Căn nói xong, sầm mặt lại, vội khuyên Lâm Phong từ bỏ ý nghĩ này: "Chuyện này không thể được! Về nhà chính là một con đường chết! Kiếm không được tiền! Cháu đừng mạo hiểm!"

Đám vị thành niên nhóm trong thôn, ai không muốn giành giật để lên sống tại thành phố lớn chứ?

Lâm Phong vất vả lắm mới mua nhà mua xe, cùng con gái Thiến Thiến sống yên bình ở thành phố Thượng Hải, sao lại phải đi về chứ!

Lâm Phong vừa nghe, biết Lâm Hữu Căn hiểu lầm ý của mình, lập tức cười nói: "Chú hai! Cháu nói làm nông trại, không phải nói cháu muốn trở vê Vân Nam, mà là muốn chú làm chung với cháu! Nhà chúng ta không phải chú và chú út còn cả cô ba đều làm nông trại sao? Chú trông đu đủ, chú út trông nho, cô ba trồng chanh leo, ba người đều kiếm không được tiền, không bằng đều đến làm công cho cháu, chú thấy thế nào?"

Dự định của Lâm Phong rất đơn giản.

Làm nông trại tại thành phố Thượng Hải hiển nhiên là chuyện không thể nào.

Tiền thuê đắt, người lắm mắt nhiều, dễ dàng xảy ra chuyện.

Hơn nữa làm nông trại, vậy khẳng định phải thuê người, mấy thứ này qua tay càng nhiều người, lại càng dễ dàng bại lộ.

Nhưng nếu làm nông trại ở Vân Nam thì khác nha.

Thứ nhất, nơi này cách xa thành phố Thượng Hải, xe lui tới vận chuyển nhiều như vậy, anh chỉ cần nói từ nông trại gia đình của mình ở Vân Nam chở tới đây, ai sẽ rảnh rỗi hoài nghi chuyện này?

Thứ hai, chú hai chú út còn có cô ba, xem như đều là người thân của mình, anh vẫn khá quen thuộc, dù sao cũng đáng giá tín nhiệm hơn nhiều so với người ngoài.

Mà ngoài hai điểm này, điểm quan trọng nhất, chính là có thể trợ giúp cho người nhà mình.

Có tiên cho người khác kiếm, không bằng cho người trong nhà kiếm!

Đưa tiền trực tiếp chắc chắn sẽ làm dấy lên nghi ngờ, mình lại không mua vé số trúng thưởng, thứ này tra một cái là có thể tra được.

Cứ nói kinh doanh kiếm được tiền, sau đó mở nông trại đầu tư...

Nói chung hai bên đều có thể che giấu. "Vậy cháu có ý gì? Làm nông trại, còn không phải tự mình cày ruộng sao?”

Chú hai nghi ngờ nói.

Lâm Phong suy nghĩ một chút, chăm chú nhìn chú hai, lại rót cho chú hai chén rượu.

"Là như vậy, cháu đã lập một công ty, gần nhất cháu đã kiếm được một số tiền từ việc kinh doanh trái cây, muốn mang người nhà cùng nhau kiếm, cô chú ở quê nhà trông cũng không kiếm dược bao nhiều, không bằng trồng cho cháu, mỗi người một tháng 1 vạn tệ tiền lương, tiền thuê đất gì gì đó do cháu trả, tất cả phí dụng đều do cháu bỏ ra, đến khi đó cháu đưa cho cô chú cái gì, cô chú cứ trồng cái đó, chú thấy có được không?"

Lâm Phong nghiêm túc nói.

"1 vạn tệ một tháng?

Nghe số tiền lương này, Lâm Hữu Căn lập tức kinh hãi trợn to mắt!

Đây là khái niệm gì?

Làm nông trại tại nhà có thể kiếm được 1 vạn tệ một tháng?

Chuyện này đối với đám nông dân cả đời mặt chúi xuống đất lưng hướng lên trời mà nói, là chuyện cực kỳ khó khăn!

Lâm Hữu Căn kích động xoa xoa đôi bàn tay, lại không biết nên nói cái gì cho phải, cuối cùng cầm chén rượu lên, nâng lên về phía Lâm Phong, ngửa đầu uống một hơi cạn sạchI

"Tiểu Phong, lời văn hoa thì chú không biết, chú trồng trọt cả, gì cũng không hiểu, thế nhưng cháu muốn chú trồng hoa quả, vậy chắc chắn không ai mạnh hơn chút"
Bình Luận (0)
Comment