Chương 91: Người anh em à, tài chính có có vẻ hơi eo hẹp nhỉ.
Chương 91: Người anh em à, tài chính có có vẻ hơi eo hẹp nhỉ.Chương 91: Người anh em à, tài chính có có vẻ hơi eo hẹp nhỉ.
Lâm Hữu Căn cười to, khuôn mặt đỏ bừng vì phấn kích!
"Tóm lại, cháu nói cái gì thì chú làm cái ấy! Chỉ cần có thể kiếm được tiền thì ngay đến cả cái mạng này của chú hai cũng là của cháu!"
Lâm Phong vội vàng phất tay ra hiệu chú hai không nên quá phấn khích.
"Vậy được, chú cháu mình sòng phẳng nói rõ cụ thể phải làm gì, chú cứ về đi rồi cháu gọi điện sau, để chú và vợ chồng cô ba có thời gian bàn bạc thương lượng, chậm mà chắc, chúng ta cùng nhau xây dựng Phong Thiến Viên, kiếm thật nhiều tiên."
Lâm Phong nói xong, giơ chén rượu trong tay lên, cụng mạnh vào chén rượu của chú hai phát ra âm thanh lanh lảnh.
Vấn đề của vườn trái cây cuối cùng cũng coi như là được giải quyết!
Ngày hôm sau.
Sáu giờ sáng, Lâm Phong rời khỏi giường.
Sau khi hâm nóng đồ ăn còn lại từ tối hôm qua, Lâm Phong đặt nồi cơm.
Dù sao ăn cháo đi vệ sinh nhiều đã thế còn nhanh đói.
Lâm Phong vội vàng và bát cơm, sau đó cầm một túi đầy đồ ăn cùng chú hai và lão Từ đi ra ngoài.
Lâm Thiến Thiến phải có mặt tại studio Thiên Tài Nhỏ vào lúc chín giờ sáng, Lâm Phong tính toán thời gian, vừa kịp.
Khởi động Wuling Hongguang, Lâm Phong chở chú hai và lão Từ đến khu an kiểm.
Anh mua vé may bay cho hai người, vừa tiết kiệm thời gian vừa đỡ mệt mỏi.
Mắt chú hai đỏ hoe, liên tục nói lời cảm ơn, nhờ Lâm Phong giúp đỡ chăm sóc cho Lâm Diệp, đừng để để cho con bé lạc lối, còn dặn dò Lâm Phong chăm sóc tốt cho bản thân và Thiến Thiến, dặn dò cẩn thận xong lúc này mới quyến luyến cùng lão Từ đi vào phòng chờ.
Lâm Phong nhìn theo một lúc lâu, thở dài, nhanh chóng lái xe quay về nhà, tiện thể mua bánh bao, sữa đậu nành về cho Thiến Thiến và bà nội Hoàng ăn.
Hôm nay bà nội Hoàng có lịch ra ngoài biểu diễn kinh kịch, cho nên đã thức dậy từ sớm, thậm chí còn xức nước hoa nhài lên tóc, nhìn Lâm Phong chợt cảm thấy ngại ngùng.
"Đã già rồi vẫn còn thích làm đỏm, chính bà cũng thấy xấu hổ."
Bà nội Hoàng cười nói.
Lâm Phong nở nụ cười đáp: "Này có là gì, mỗi người đều có quyền theo đuổi cái đẹp mà bà! Đúng không Thiến Thiến?"
Cô bé đang nghiêm túc chọn kẹp tóc cho ngày hôm nay, nghe thấy vậy lập tức chớp chớp mắt đen láy, nở nụ cười đáng yêu với bà nội Hoàng.
"Đúng ạ! Bà nội Hoàng đẹp quát"
Thừa dịp hai bà cháu đang ăn sáng, Lâm Phong dọn dẹp bàn ăn, tiện thể thu dọn luôn phòng khách.
"Đi thôi Thiến Thiến, thu dọn đồ đạc rồi đi học nào!"
Lâm Phong mỉm cười.
Anh hẹn Tạ Triệu Khôn vào lúc mười giờ sáng, giờ đưa Lâm Thiến Thiến đi học xong vẫn còn đủ thời gian để anh tới nhà kho.
Dù sao tối hôm qua anh cũng chẳng có việc gì khác ngoài hái nho cả đêm trong không gian!
Cũng may trong không gian có linh tuyền, cộng thêm thời gian trôi qua chậm, nên Lâm Phong cũng không thấy quá mệt mỏi. Mọi chuyện đều đã ổn thỏa, tâm tình lúc này rất tốt.
"Đi thôi! Đến giờ Thiến Thiến tới lớp rồi!"
Cô bé vui vẻ mang theo túi vẽ do studio Thiên Tài Nhỏ cấp cho học viên.
Sắp xếp gọn gàng hộp màu mới mua hôm qua xong cô bé mới duỗi tay trắng nhỏ mềm mại ra, nói với Lâm Phong: "Ba ba nắm tay Thiến Thiến với!"
Lâm Phong gật đầu, đưa tay nắm lấy cánh tay nhỏ bé của Thiến Thiến, thang máy đóng lại, một đường đến thẳng bãi đậu xe.
Sau khi mở cửa và lên xe, Lâm Thiến Thiến nghiêm chỉnh thắt dây an toàn.
"Xuất phát!"
Ánh mắt cô nhóc kiên định, khuôn mặt nhỏ phồng lên, hai má bầu bĩnh, còn hai tay thì nắm chặt lại đẩy về phía trước, trông rất ngộ nghĩnh đáng yêu.
Lâm Phong buồn cười.
Anh thắt dây an toàn, lùi xe ra ngoài, nghiêng đầu đánh mắt nhìn Thiến Thiến cười hỏi: "Thiến Thiến xuất phát đi đâu nhỉ?"
"Dạ đi kiếm tiền nuôi ba ba ạl"
Cô bé nghiêm túc kiên định trả lời.
Lâm Phong sững sờ, trong lòng bỗng trở nên ấm áp.
Nơi này cách nhà cũ khá xa.
8 giờ 30 phút sáng, Lâm Phong đưa Thiến Thiến đến studio Thiên Tài Nhỏ.
Lại không nghĩ tới, vừa mới bước vào Từ Mạn Đan đã chạy đến, lộ ra vẻ mặt tươi cười chào hỏi Lâm Phong, sau đó nhanh chóng ngôi xổm xuống nhìn Thiến Thiến nói: "Thiến Thiến xinh quá đi! Mấy hôm nay ở nhà có luyện vẽ không vậy?"
Lâm Thiến Thiến nghiêm túc gật đầu.
"Có ạ, ngày nào bác Diệp cũng cho Thiến Thiến tập vẽ, Thiến Thiến không có quên đâu ạ!"
Từ Mạn Đan nghe xong, trong mắt lập tức lộ ra tán thưởng.
Những người thực sự có thể đứng trên đỉnh cao, ngoại trừ tài năng ra, còn cần có cả nỗ lực.
Với đứa trẻ như Thiến Thiến, ở độ tuổi ham chơi có thể luyện tập mỗi ngày như thế này thực sự là vô cùng hiếm thấy!
"Cô Từ, Thiến Thiến giao cho cô chăm sóc nhé, tôi còn có chút việc, xin phép đi trước."
Lâm Phong đọc tin nhắn Wechat do Tạ Triệu Khôn gửi tới.
Có một tấm ảnh chụp sau lưng là chiếc xe tải lớn, quay về phía Lâm Phong ra hiệu "OK".
Tin nhắn là: "Người anh em Lâm à, đã tìm được xe rồi, lập tức tới ngay đây!"
Từ Mạn Đan nghe anh nói xong, nhanh chóng gật đầu đáp lại.
"Không thành vấn đề, còn nửa tiếng nữa mới tới giờ học, đúng lúc muốn kiểm tra bài tập Thiến Thiến, anh đi đâu thì đi đi, cứ yên tâm mà giao Thiến Thiến cho tôi!"
Từ Mạn Đan cười nói.
Lâm Phong ngồi xổm xuống, hôn lên đỉnh đầu đầy tóc của Thiến Thiến rồi nói lời tạm biệt với cô bé.
"Thiến Thiến ngoan phải nghe lời cô giáo nhé, buổi chiều ba ba tới đón Thiến Thiến, nghe không?"
Lâm Phong dặn dò.
"Ưm! Thiến Thiến sẽ nghe lời!"
Cô bé vẫy tay nhỏ bụ bẫm: "Tạm biệt ba bai" Sau khi hai ba con tách ra, Lâm Phong lên xe đi về phía nhà kho Cửu Lam.
Đấn 9 giờ 30 phút sáng, Lâm Phong cầm chìa khóa, mở cửa đi vào.
Để đề phòng có người đột ngột xông vào, Lâm Phong còn đặt mấy bao xi măng chắn ở cửa, sau đó mới nhanh chóng lắc mình tiến vào trong không gian, vận chuyển cẩn thận từng thùng nho ra ngoài.
Nho căng mọng, mang theo hương thơm đặc trưng của giống nho sữa Nhật Bản, thơm lừng cả kho.
Xong xuôi, Lâm Phong lại tất bật đẩy xi măng ra, vừa phủi bụi trên tay xong thì đúng lúc Tạ Triệu Khôn dẫn người đến chuyển hàng.
Tạ Triệu Khôn mặc âu phục đen, cơ thể có hơi phát tướng, dưới nách kẹp túi công văn, tóc bôi sáp cùng bụng bia khoan thai đi tới.
Ánh mắt quét một vòng kho hàng, bình tĩnh nở nụ cười: "Người anh em, tài chính có vẻ hơi eo hẹp nhỉ!"
Lâm Phong bỏ ngoài tai lời châm chọc của hắn, cười trả lời: "Việc làm ăn vừa mới bắt đầu, có thể tiết kiệm được tí nào hay tí ấy, không nói chuyện khác nữa, nho ở hết trong đây rồi, ông tới xem đi?"
Tạ Triệu Khôn cũng không dông dài, lập tức gọi nhân viên tới kiểm tra chất lượng nho, tiện thể mang đi cân luôn.
Còn bản thân thì rút hợp đồng mua bán trong túi công văn ra và ký hợp đồng cùng Lâm Phong.
"Nho này là 680 một cân, Bạch Quả Viên bên tôi chưa bao giờ đấu giá loại trái cây nào đắt tới như vậy, chàng trai à, vận may của cậu tốt thật đấy!"
Thấy Lâm Phong cẩn thận đọc hợp đồng, Tạ Triệu Khôn tự châm thuốc, cười nói.
Sau khi đọc xong, phát hiện không có gì bất thường, lúc này Lâm Phong mới cầm bút lên nghiêm túc cẩn thận ký tên vào hợp đồng. "Cậu yên tâm, cuộc trao đổi này cậu tuyệt đối sẽ không thiệt thòi."