Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 92 - Chương 92: Bầu Trời Và Áng Mây Có Màu Gì Nào?

Chương 92: Bầu trời và áng mây có màu gì nào? Chương 92: Bầu trời và áng mây có màu gì nào?Chương 92: Bầu trời và áng mây có màu gì nào?

Lâm Phong ngẩng đầu đối mắt với Tạ Triệu Khôn: "Đây là trái cây cao cấp, lần sau sẽ không còn là giá này nữa!"

Tạ Triệu Khôn sững sời

Tên nhãi này, khẩu khí lớn thật!

Bên kia, mấy nhân viên kiểm nghiệm khiếp sợ chạy tới, ghé vào bên tai Tạ Triệu Khôn nói nhỏ gì đó.

Trong nhất thời, Tạ Triệu Khôn sửng sốt.

"Không thể nào?"

Hắn kinh ngạc há to miệng, sau đó nhanh chóng đi theo nhân viên về phía thùng nho chất cao như núi, nhìn những chùm nho sữa Nhật Bản được mang ra kiểm tra chất lượng.

Trên mặt đất, bảy tám chùm nho căng mọng đặt trên tấm màng nilon mỏng.

Kiểm tra ngẫu nhiên là phương pháp thường sử dụng để mua trái cây.

Dù sao đa số mọi người thường hay chơi chiêu vàng thau lẫn lộn, đặc biệt là với loại trái cây cao cấp với giá cả cao chót vót như này.

Một khi bên trong có lẫn hàng kém chất lượng, thu mua sẽ dễ dàng lỗ vốn.

Cho nên lần kiểm tra tại chỗ này phải đặc biệt cẩn thận, có thế mới rút ra được kết quả đánh giá là hàng lần này tốt hay xấu.

Mà giờ khắc này, bảy tám cành nho sữa Nhật Bản đang nằm lẳng lặng trên mặt đất kia, trái nào trái nấy đầu trắng xanh to như bóng bàn, chen chúc sinh trưởng.

Hương thơm ngào ngạt ập đến khiến người ta sảng khoái, Tạ Triệu Khôn nhìn những chùm nho trước mặt ngày, trong thời gian ngắn kinh ngạc đến ngây người!

Tạ Triệu Khôn cứ nghĩ Lâm Phong đã mang chùm nho tốt nhất trong vườn đi tham gia cuộc thi nông sản, thế nhưng lúc này nhìn lại, thực sự là Lâm Phong tùy tiện chọn một chùm mang đi thi?

Mấy chùm trên đất này, chùm nào chùm nấy đều có thể nói là tinh phẩm bên trong tinh phẩm!

"Tất cả đều ở đây đấy hả?"

Tạ Triệu Khôn không dám tin hỏi.

Kiểm tra viên gật đầu.

"Đúng thế, tôi làm nghề này bao nhiêu năm rồi chưa bao giờ thấy tình huống nào như vậy! Nho sữa này vừa to vừa mọng nước, thùng nào thùng nấy mở ra cũng đều là tinh phẩm! Quản lý Tạ à, nho này quả thực còn trên cả tuyệt vời!"

Hiện tại, Tạ Triệu Khôn mới thực sự hiểu được rõ ràng ý trong lời Lâm Phong vừa nói!

Cậu ta không phải là nói khoác!

Mà thực sự là đang thông báo với hắn rằng, bản thân hắn đã nhặt được món hời!

"Không cần kiểm tra nữa, nhanh lên! Cân đi!"

Tạ Triệu Khôn quay đầu nở nụ cười nhìn Lâm Phong, lộ ra nụ cười bình đẳng chân chính đầu tiên với anh.

"Ông chủ Lâm à, số nho này thật sự rất khá! Lần sau có cơ hội chúng ta tiếp tục hợp tác nhé!"

Lâm Phong cười cười, không tỏ rõ ý kiến.

Có câu, ai trả giá cao hơn thì được, lại nói, ước tính trong tương lai gần, anh cũng sẽ tự mình mở cửa hàng.

Phong Thiến Viên, một cửa hàng trái cây chân chính thuộc quyền sở hữu của anh. "Quản lý Tạ! Đã có tổng trọng lượng!" Cân nặng viên hô.

Tạ Triệu Khôn và Lâm Phong cùng nhau đi tới, nhìn chăm chú con số trên tờ khai, sắc mặt Tạ Triệu Khôn lại càng thêm kinh ngạc!

"Lúc trước tôi nhớ cậu nói, cậu chỉ trồng một mẫu nho, ấy vậy mà sản lượng thu hoạch thật kinh người!"

Trên tờ khai, viết rõ ràng tổng trọng lượng là 6120 ki-lô-graml

Tức nghĩa là hơn 12000 cân!

Phải biết, ngay cả khi nho được trồng trong nhà kính chăm sóc cẩn thận cũng chỉ có thể ra được thành phẩm là hơn 10000 cân!

Đặc biệt là loại nho chất lượng cao như này, một khi thiếu chất dinh dưỡng sẽ ra nhiều trái nhưng không được to và ngọt!

Tuy nhiên, tất cả kiến thức trồng trọt thông thường lúc này đã bị phá vỡi

Những trái nho này quá hoàn hảo!

Lâm Phong chỉ cười,'May mắn thôi."

Tạ Triệu Khôn cũng biết những thứ này là bí mật trồng trọt của nhà trồng nên không hỏi thêm gì nữa, thoải mái lấy di động ra bấm máy tính.

"1 cân 680, chỗ này có 12240 cân, nhân hết với 680, tổng cộng là 8. 323. 200 tệt

Hơn tám triệu!

Toàn bộ người có mặt ở chỗ này đều shock nặng!

Những quả nho này, lại có giá nhiều đến thết

Tạ Triệu Khôn không mập mờ, lập tức chuyện khoản 8 triệu vào thẻ ngân hàng cho Lâm Phong ngay trước mắt anh, sau đó nói với Lâm Phong: "Ông chủ Lâm, lần sau tiếp tục hợp tác tiếp nhé! Giá cả có thể dễ dàng thương lượng!" Nói đùa, với phẩm chất như này lại còn được bảo đảm chất lượng, 680 một cân, đặt vào thị trường siêu cao cấp, tuyệt đối không mắc chút nào!

Lâm Phong chỉ cười.

Hai bên tạm biệt, Lâm Phong rút điện thoại kiểm tra thêm một lần nữa, với chuỗi số lớn như vậy cho dù Lâm Phong đã gặp qua nhiều nhưng lần nữa nhìn tài khoản ngân hàng của mình tăng lên vẫn khiến anh cảm thấy hưng phấn, kích động.

Hôm nay phải làm bữa ăn mừng mới được!

Anh hạ quyết tâm, chạy ra chợ mua thức ăn!

Studio Thiên Tài Nhỏ.

Lâm Thiến Thiến ngay ngắn cẩn thận ngồi tại chỗ, nhìn giáo viên đang giảng bài trên bục giảng.

Phía dưới toàn bộ đều là những bạn nhỏ cho nên những thứ giáo viên giảng dạy cũng rất đơn giản.

Vì vậy cô bé cảm thấy buồn chán, chán nản chớp mắt, mím miệng vẽ xuống giấy.

Giáo viên này đang nói gì?

Chính bé cũng biết!

Chán ghê!

Lâm Thiến Thiến liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhìn thấy một bóng người quen thuộc, hai mắt cô bé đột nhiên sáng ngời!

Đây không phải bác Diệp của bé sao?!

Diệp Khánh Phi vẫn đang quan sát lớp học của Thiến Thiến, khi thấy Thiến Thiến phát hiện ra mình, nhất thời nở nụ cười, bước vào.

Giáo viên trẻ thấy Diệp Khánh Phi đi tới, lập tức khẩn trương, căng thẳng, còn tự coi lại xem bản thân có chỗ nào làm sai không, và điều đầu tiên thấy được là Lâm Thiến Thiến!

"Bạn nhỏ này, sao trong lớp lại không nghe giảng bài? Có biết cô giáo nói gì không?”

Giáo viên trẻ nghiêm túc hỏi.

Lâm Thiến Thiến chớp mắt, nhìn cô, gật đầu.

"Dạ biết ạ, cô giáo toàn giảng những thứ đơn giản, Thiến Thiến đều biết cải"

Lâm Thiến Thiến nghiêm túc nói.

Cô bé đương nhiên nói sự thật, thế nhưng rơi vào trong tai giáo viên trẻ lại biến thành lời khiêu khích!

Cô giáo nhíu mày, đang chuẩn bị nổi nóng, cố gắng để dạy dỗ giáo huấn cô nhóc không biết trời cao đất dày này một trận thì Diệp Khánh Phi ngoài cửa cũng đã tiến vào.

Ông mỉm cười, nhanh chóng tới ngăn cô giáo trẻ lại.

Giáo viên này mới tới hai ngày này, tốt nghiệp tại học viện mỹ thuật cũng coi như là học sinh của ông.

Song cũng phải cách mấy đời rồi.

"Dạ chào thầy, sao thầy lại tới đây ạ?"

Cô giáo trẻ kính cẩn nói.

Diệp Khánh Phi nở nụ cười, hất hất cằm chỉ Lâm Thiến Thiến.

“Nhóc con này!"

Diệp Khánh Phi nói xong, phất tay ra hiệu với cô giáo trẻ, ra hiệu bảo cô lui ra phía sau: "Chỗ này giao lại cho thây, em xuống dưới nghe đi."

Trước khi xuống dưới, giáo viên trẻ còn trừng mắt với Lâm Thiến Thiến một cái!

Quả nhiên là bởi vì cô nhóc này! "Các bạn nhỏ, để bác Diệp.

dạy các bạn một buổi, các bạn cố gắng nghe, có được không?”

Diệp Khánh Phi cười nói.

Hiện tại các bạn nhỏ người nào người nấy đều rất có mắt nhìn người, lập tức nhìn ra thân phận của Diệp Khánh Phi lợi hại hơn giáo viên trẻ tuổi dạy mình vừa rồi rất nhiều lần, đặt hai tay lên bàn, nghiêm túc gập đầu, trong cổ họng nhỏ phát ra tiếng kêu vang dội!

"Dạ được!"

Diệp Khánh Phi cười đến càng sâu.

"Muốn học mỹ thuật điều đầu tiên chúng ta cần làm tập trung!"

Diệp Khánh Phi tiếp tục nở nụ cười.

Bỗng nhiên ông chỉ ra ngoài cửa sổ, nói với tất cả những bạn nhỏ có mặt trong lớp: "Các bạn nhỏ, các bạn nhìn xem, bầu trời và áng mây bên ngoài kia, có màu gì nhỉ?"
Bình Luận (0)
Comment