Chương 93: Phòng học nhỏ
Chương 93: Phòng học nhỏChương 93: Phòng học nhỏ
Câu hỏi này quá dễt
Tất cả bọn trẻ đều biết vấn đề này từ khi còn nhỏ!
Dù là trong sách hay trong bài hát, chẳng phải đều là trời xanh mây trắng sao?
Còn có thể có đáp án nào nữa?
Lúc này đứng ở bên ngoài cửa sổ có không ít phụ huynh tới xem, tất cả đều vì danh tiếng của Diệp Khánh Phi ma đến, nhưng khi nghe được câu hỏi này của ông xong, tất cả đều cau mày lắc đầu.
Tại sao lại có thể hỏi câu hỏi này tại lớp mỹ thuật như vậy chứ?
Còn vị giáo viên trẻ kia, trên mặt hiện lên vẻ vi diệu cùng hoảng hốt.
Lúc cô còn rất nhỏ, khi đó cũng là lúc vừa mới bắt đầu học vẽ, cô đã được hỏi câu hỏi này.
Bản thân cô cũng nghĩ trời xanh mây trắng là lẽ đương nhiên.
Loại đáp án này, đừng nói là trẻ con, cho dù là cha mẹ đứng ngoài cửa sổ, đều sẽ theo bản năng mà đáp lại đáp án này.
Huống chỉ là những người bạn nhỏ này?
Quả nhiên đúng như dự đoán, trong lớp học vẽ, các bạn nhỏ nhao nhao chạy về phía cửa sổ, có bạn nhỏ còn chẳng buồn nhìn mà chỉ gào thét lên như sợ đáp án sẽ bị người khác nói ra trước.
"Bầu trời màu xanh! Áng mây màu trắng!"
"Trời xanh mây trắng!"
"Thưa thầy! Là con nói trước! Con nói trước."
"Không phải, không phải! Là con! Con nói đầu tiên!" Ai cũng hào hứng hét to, không ít phụ huynh ngoài cửa sổ để lộ ra nụ cười vui mừng!
Con tôi phản ứng nhanh như thế chẳng phải chứng tỏ con tôi thông minh sáng dạ sao?
Phỏng chừng viện trưởng Diệp đây là muốn xem phản ứng của lũ trẻ linh hoạt đến mức nào!
Lớp học đang sôi nổi ôn ào, bỗng nhiên Lâm Thiến Thiến đứng dậy đi về phía cửa sổ, nghiêm túc nhìn bầu trời và áng mây bên ngoài.
"Bầu trời có màu xanh lam, màu trắng, còn có cả màu xám!"
Câu trả lời này làm tất cả mọi người sững sờ.
"Ánh mây có màu trắng, màu xanh lam, màu quất, màu xám, còn có hồng nhạt."
Lâm Thiến Thiến nói xong, quay đầu nhìn Diệp Khánh Phi. hai mắt đen láy lấp lánh chớp chớp, cuối cùng nhoẻn miệng cười, ngây thơ hỏi: "Bác Diệp ơi, Thiến Thiến nói có đúng không ạ?"
Câu trả lời này khiến mọi người choáng váng!
Cả giáo viên trẻ ngồi dưới lớp cũng cả kinh trợn to mắt, lân đầu tiên nghiêm túc đánh giá Thiến Thiến!
Cô bé này...
Làm sao có thể nhìn ra được nhiều màu sắc như vậy?
Trên thực tế, trong hội họa, một trong những tài năng trực quan nhất trong quan sát là sự nhạy cảm với màu sắc.
Theo logic mà nói, ở độ tuổi của Thiến Thiến, một khi cảm nhận được mọi thứ trên thế giới này đều có thể được sơn bằng nhiều màu sắc khác nhau, thì sau đó sẽ nhận ra các loại màu của đồ vật.
Có thể nhận ra được một hoặc hai màu đã là ghê gớm lắm rồi! Ấy vậy mà, vừa nãy cô nhóc này lại còn có thể nói được ra nhiều màu như vậy?
Ngay cả với kiến thức chuyên môn có hệ thống của cô, khi xác định màu của bầu trời, cũng chỉ có bốn loại!
Càng phân biệt được nhiều màu sắc, bản vẽ sẽ càng chân thực!
Thiên phú của đứa nhỏ này quả là đáng sợi
"Đúng, Thiến Thiến nói đúng rồi."
Diệp Khánh Phi cực kỳ hài lòng nhìn Lâm Thiến Thiến, nghiêm túc gật đầu,'Còn có Thiến Thiến, con nên gọi ta là sư phụ chứ không phải là bác."
Sư phụ.
Danh xưng này vừa ra tới, giáo viên trẻ suýt chút nữa rớt hàm!
Những ngành nghề khác thì không biết thế nào, chứ còn với ngành hội họa này vẫn được tính là khá truyền thống, với ngành được truyền lại từ đời này qua đời khác thì việc bái sư là một chuyện cực kỳ quan trọng!
Đồng nghĩa với việc, khi đi học, bạn có thể gọi ông ấy là thầy, và sau khi học xong, bạn có thể tự hào nói với mọi người rằng bạn đã tham gia lớp học do quán trưởng Diệp Khánh Phi giảng dạy!
Thế nhưng bạn tuyệt đối không thể nói mình là đồ đệ của ông ấy!
Đây chính là một điêu vô cùng quan trọng bên trong hội họal
Nhưng vừa rồi, quán trưởng Diệp Khánh Phi lại để cô nhóc Lâm Thiến Thiến này gọi mình là sư phụ!
Trời ạI
Chuyện gì đang xảy ra thế này?!
Chẳng có lẽ!
Các sinh viên trẻ chợt nhớ tới, nghe nói thời gian trước quán trường Diệp Khánh Phi đã tuyên bố trong vòng nhỏ của bọn họ, rằng ông đã thu cho mình một đệ tử cuối cùng, tuổi rất nhỏ, để cho những sư ca sư tỷ trong vòng chăm sóc để ý cô bé nhiều một chút.
Bọn họ cũng chỉ được nghe qua mấy lời này.
Dù sao tuổi còn nhỏ là nhỏ đến mức độ nào?
Chắc có lẽ là sinh viên đại học năm nhất đi, cũng không biết được ai là người may mắn được quán trưởng Diệp Khánh Phi coi trọng!
Nhưng mà, lại không ngờ được rằng người đó lại là cô nhóc này!
Giáo viên trẻ như bị ma xui quỷ khiến lấy điện thoại di động ra chụp một tấm có Thiến Thiến và Diệp Khánh Phi bên trong, rồi gửi cho các sư ca sư tỷ trong vòng.
Vòng mỹ thuật của bọn họ, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, vào lúc này đều nhận được tin.
"Kinh ngạc đến ngây người luôn! Đây là đồ đệ cuối cùng mà Quán trưởng Diệp thu nhân! Mọi người có tin không? Nhìn bầu trời và áng mây, lần đầu tiên tự mình nói ra được năm, sáu màu mà không cần có người nhắc, mọi người tin được không? Phục rồi!"
Trong nhóm chat bắt đầu bùng nổ tiếng thông báo!
Khiến cô sợ đến mức lập tức tắt âm thanh trên điện thoại!
Diệp Khánh Phi mỉm cười ngoắc tay gọi Thiến Thiến, sau đó giới thiệu với mọi người.
"Đây là đệ tử thân truyền, cũng là đệ tử cuối cùng mà tôi chiêu mộ."
Diệp Khánh Phi từ ái nhìn Thiến Thiến, đối với biểu hiện vừa nãy của đồ đêm, ông cực kỳ hài lòng.
"Thiến Thiến, gọi sư phụ. '.
Lâm Thiến Thiến ngoan ngoãn quay sang nhìn Diệp Khánh Phi hô một tiếng sư phụ.
Bi ba bi bô, cực kỳ đáng yêu.
Trái tim lớn tuổi của Diệp Khánh Phi, lập tức tan chảy!
Ai dà I
Đấn tuổi này rồi còn có thể tìm được một đệ tử có thiên phú tới vậy, thật đúng là một niềm vui lớn trong đời.
Diệp Khánh Phi vẫy tay gọi giáo viên trẻ, giáo viên trẻ nhất thời như bị phát hiện, nhanh chóng chạy tới.
"Em tiếp tục lên lớp đi, để thầy dẫn cô bé đi. còn về phía Lâm Phong để thầy nói cho."
Giáo viên trẻ nhanh chóng gậy đầu.
Diệp Khánh Phi quay sang nói với Thiến Thiến: "Đi thôi, sư phụ dẫn con tới phòng học nhỏ của sư phụ, các sư ca sư tỷ của con đều ở nơi đó."
Từ sau khi nghỉ dạy, ông tự xây cho mình một phòng học nhỏ.
Nói là phòng học nhỏ, nhưng ai đã từng ở Học viện Mỹ thuật đều biết nơi này gần như tượng trưng cho cung điện cao nhất Trung Quốc.
Sau khi ra khỏi Học viện Mỹ thuật, nếu có thể được chọn vào học trong phòng học nhỏ của Diệp Khánh Phi, tương đương với việc được mài giữa cắt gọt cùng với những cao thủ hàng đầu trong nước này.
Về cơ bản, những ai rời khỏi lớp học nhỏ này đều cũng đã trở thành những vị thân vĩ đại trong giới nghệ thuật trong nước.
Cho dù đó có là nhân vật thiết kế trò chơi hay là vẽ truyện tranh.
Có thể nói là khó có ai vượt qua.
Lâm Thiến Thiến đeo túi vẽ trên lưng đi theo phía sau Diệp Khánh Phi, nói lời tạm biệt với Từ Mạn Đan, sau đó lên xe, tiến thẳng một đường đến lớp học nhỏ. Lúc này khi Lâm Phong còn đang mua thức ăn tại chợ thì nhận được điện thoại của Diệp Khánh Phi.
"Alo, là ba Lâm Phong của bé Thiến Thiến phải không ạ?”
Diệp Khánh Phi cười nói.
Lâm Phong xách túi tôm lớn trên tay, nghe được câu hỏi của đầu dây bên kia, đứng lại hỏi,'Là tôi ạ, còn ngài là?"