Chương 95: Đại sư tỷ là ai
Chương 95: Đại sư tỷ là aiChương 95: Đại sư tỷ là ai
Anh tìm kiếm xung quanh suối linh tuyền, rốt cuộc tìm được năm mươi hạt giống trong một chiếc túi nhựa.
Từng hạt giống đen như mực, có vỏ sáng bóng.
Lâm Phong suy nghĩ một chút, tìm một cái bát nhỏ, đổ đầy một bát nước, đem hạt giống dưa hấu ngâm vào trong đói
Nước suối linh tuyền này, có thể có hiệu quả thay đổi hạt giống hay không?
Lâm Phong định ngâm hạt giống dưa hấu suốt một ngày một đêm, anh kiểm tra cẩn thận không gian xem còn việc nào cần làm nữa không, sau đó mới bước ra khỏi không gian.
Hai giờ chiều.
Thiến Thiến theo Diệp Khánh Phi ăn cơm, lúc này cô bé đến phòng học nhỏ.
Tuy tên là phòng học nhỏ nhưng diện tích mà nó chiếm dụng thực sự không hề nhỏ.
Tại khu vực phồn hoa nhất của Thượng Hải, một căn biệt thự nhỏ được thuê, chia thành tám khu vực.
Diện tích lớn nhất là phòng tranh công cộng.
Vị trí tầng một của biệt thự rất rộng rãi, ánh sáng cũng rất tốt.
Thường có rất nhiều sinh viên vì ngưỡng mộ danh tiếng mà đến đây, trả học phí cao, vì muốn học được từ chỗ của Diệp Khánh Phi chút gì đó.
Về phần bảy khu vực khác, tất cả đầu ở tâng hai, có bảy phòng.
"Lúc trước lúc sư phụ thu đồ đệ, từng suy nghĩ chỉ thu bảy đệ tử, con là người nhỏ tuổi nhất, từ nay về sau sư phụ gọi con là Tiểu Thất, con hiểu không?"
Diệp Khánh Phi cúi đầu nghiêm túc nói với Lâm Thiến Thiến. Lâm Thiến Thiến gật đầu nửa hiểu nửa không.
Đối với cô bé, việc trở thành đệ tử gì đó bé không hiểu là gì, bé chỉ biết sau này Tiểu Thất là tên của mình là được.
"Nào! Đây là phòng vẽ tranh của con, nhớ không?”
Diệp Khánh Phi dẫn Thiến Thiến đến căn phòng trong cùng, nơi đó được đánh dấu số "7".
Đi hết một vòng, bảy khu vực còn lại đều ở tầng hai của căn biệt thự này.
Đó là phòng vẽ riêng dành cho bảy đệ tử của Diệp Khánh Phi, là độc nhất vô nhị.
Trong giới hội họa, nó có thể được coi như là một biểu tượng của thân phận.
"Con biết rồi ạ." Lâm Thiến Thiến ngoan ngoãn đáp lại.
Diệp Khánh Phi nhìn Lâm Thiến Thiến, càng nhìn càng cảm thấy hài lòng, ông lập tức xoa xoa cái đầu nhỏ của Lâm Thiến Thiến: "Nào, lát nữa sẽ bắt đầu học, hôm nay các sư huynh của con sẽ đến, chúng ta tiện thể làm quen luôn nhé."
Diệp Khánh Phi nói xong dẫn Thiến Thiến xuống lầu.
Các lớp học về cơ bản được giảng dạy trong phòng tranh công cộng.
Mỗi buổi chiều chủ nhật lúc hai giờ rưỡi, là thời gian dạy học của Diệp Khánh Phi, các học trò của anh rảnh rỗi thì đều sẽ đến.
Hôm nay là tiết học ở lớp công cộng, Diệp Khánh Phi trước đó đã nói với các học trò của mình, hôm nay anh sẽ dẫn học trò cuối cùng của mình đến.
Vì vậy, ngoại trừ đại sư tỷ ra, sáu sư huynh khác đều có mặt.
Lâm Thiến Thiến đeo chiếc túi vẽ nhỏ sau lưng, ngoan ngoãn ngôi trên ghế đẩu.
Một lúc sau, cửa biệt thự bị đẩy ra, có tiếng bước chân vang lên, một nhóm người nối đuôi nhau đi vào.
Diệp Khánh Phi mỉm cười và giới thiệu với nhóm người đó. "Đây là Tiểu Thất, tiểu sư muội của các con, thiên phú rất cao, các con chú ý chăm sóc cô bé nhé."
Sau khi Diệp Khánh Phi nói xong, Lâm Thiến Thiến đứng dậy và nghiêm túc chào hỏi mọi người: "Chào các sư huynh ạ."
Sau khi nhìn thấy Thiến Thiến, họ đều bày tỏ sự xúc động.
Hồi mình bằng tuổi Thiến Thiến, mình vẫn còn đang nghịch bùn! Cô bé này tuổi nhỏ như vậy, thật khiến người ta kinh ngạc!
Quả nhiên là hợp với đại sư tỷ!
"Sư phụ!"
Lão Nhị quan sát Lâm Thiến Thiến, rồi bỗng nhiên quay sang hỏi Diệp Khánh Phi: "Đại sư tỷ và cô bé, ai có thiên phú cao hơn ạ?"
Diệp Khánh Phi đang chuẩn bị dụng cụ dạy học, nghe Lão Nhị hỏi vậy liền dừng công việc đang làm lại, ông suy nghĩ rồi nghiêm túc nói: "Là Tiểu Thất."
"Thiên phú của Thiến Thiến cao hơn gấp đôi so với Lão Đại, điều đáng khen ngợi nhất là cô bé siêng năng hơn Lão Đại nhiều."
Diệp Khánh Phi trầm mặc một lát rồi nói.
Ông đã nhìn thấy rất nhiều đứa trẻ có thiên phú cao, nhưng chỉ có ít ỏi vài người là có thể đứng ở đỉnh cao của giới hội họa.
Mà những người này, thiên phú của họ không phải là đứng đầu, nhưng về mức độ nghiêm túc và chăm chỉ, không ai có thể sánh được với họ.
Lúc trước khi Lâm Thiến Thiến ở trong lớp, mình đã đứng đứng bên ngoài và cẩn thận quan sát nguyên một tiết học, càng nhìn ông càng thấy sợ hãi!
Lâm Thiến Thiến yên lặng ngồi vẽ, mức độ tập trung và thiên phú tuyệt vời của cô bé đã khiến Diệp Khánh Phi trong nháy mắt cực kỳ kích động!
Đây là đệ tử hoàn hảo mà mình đang tìm kiếm! Thích vẽ tranh, có thiên phú, thiếu một yếu tố cũng không được!
Nghe Diệp Khánh Phi nói nhóm sư huynh nhất thời lộ ra vẻ hoảng sợi
Thiên phú của Tiểu Thất thế mà cao hơn Đại sư tỷ trong truyền thuyết!
Thật kinh khủng!?
"Được rồi, đừng thăm dò nữa, lĩnh vực các con am hiểu không giống nhau, không có gì có thể so sánh được."
Diệp Khánh Phi mỉm cười nói với học trò: "Chuẩn bị chuẩn bị, bây giờ bắt đầu giờ học."
Cả nhóm nghe Diệp Khánh Phi bảo lên lớp, họ mới chuyển ánh mắt tò mò sang chỗ khác và lấy dụng cụ vẽ tranh ra để chuẩn bị nghe giảng.
Lâm Thiến Thiến chớp chớp mắt, bé nóng lòng muốn nghe Diệp Khánh Phi giảng bài.
Chung quy những điều được dạy trong lớp hội họa Tiểu Thiên Tài quá đơn giản!
Mình hầu như đều biết hết tất cả!
Vẫn là chú Diệp giảng hay!
Diệp Khánh Phi nhìn lướt qua vài người, sau đó lấy dụng cụ giảng dạy của mình ra, chỉ vào bức tranh sơn dầu treo trên bảng vẽ, bắt đầu từ phân tích màu sắc.
Lâm Thiến Thiến nghe hiểu lơ mơ, nhưng bé nghe giảng cực kỳ nghiêm túc.
Tại thời điểm này cánh cửa đến thế giới hội họa đã hoàn toàn mở ra cho cô bé.
Vào lúc bốn giờ chiều, Lâm Phong đúng giờ lái chiếc Wuling Hongguang của mình đến lớp học nhỏ đón Thiến Thiến tan học.
Địa chỉ lớp học đương nhiên là Diệp Khánh Phi đã gửi cho anh trước đó, sau khi đậu chiếc Wuling Hongguang, Lâm Phong vội vàng đi về phía căn biệt thự đang mở cửa. Hôm nay Lâm Thiến Thiến đã học được rất nhiều kiến thức, trong lòng cố bé rất vui, khi nhìn thấy Lâm Phong, cô bé lập tức chạy như bay về phía Lâm Phong!
"Ba bal Hôm nay Thiến Thiến vui lắm ạI"
Cô bé đã một ngày không gặp Lâm Phong, không nhịn được làm nũng với Lâm Phong: "Hôm nay chú Diệp giảng cho Thiến Thiến rất nhiều kiến thức, Thiến Thiến còn quen biết nhiều sư huynh nữa ạ!"
"Phải rồi! Thiến Thiến còn một vị Đại sư tỷ nữa ạ, nhưng Thiến Thiến chưa gặp được chị ấy!"
Cô bé dường như rất tò mò với những điều mới lạ, cô bé lập tức kể hết mọi chuyện với Lâm Phong.
Đương nhiên lời cô bé nói kiểu chuyện này xọ chuyện kia, nhưng Lâm Phong vẫn nghe hiểu được!
Lâm Phong vừa nghe vừa mỉm cười, mấy vị sư huynh đeo túi vẽ đứng bên cạnh lập tức bật cười!
"Tiểu Thất tốt nhất là không nên gặp Đại sư tỷ! Ha ha, Đại sư tỷ không phải người tốt!"
Lão Nhị đi qua Thiến Thiến rồi, bỗng nhiên quay lại, thò đầu ra nói thêm một câu.
Lâm Phong không biết Đại sư tỷ mà bọn họ nói là ai, anh nghe thấy cái gì mà không phải người tốt, liền cảnh giác.
Dù sao cũng là đồng môn của Thiến Thiến, nếu lỡ là người xấu, vậy Thiến Thiến cũng sẽ bị ảnh hưởng.
"Sao vậy? Đại sư tỷ là ai?" Lâm Phong nhíu mày hỏi.
Lão Nhị nhìn Lâm Phong, thấy Thiến Thiến thân cận với anh nên cũng đoàn là ba của Tiểu Thất.