Chương 96: Hôm nay là sinh nhật của Thiến Thiến đúng không ạ
Chương 96: Hôm nay là sinh nhật của Thiến Thiến đúng không ạChương 96: Hôm nay là sinh nhật của Thiến Thiến đúng không ạ
"Chào anh.”
Lão nhị đẩy đẩy cặp kính trên sống mũi, cười ha ha với Lâm Phong.
Anh ta đứng hàng thứ hai, ước chừng cũng trạc tuổi với Lâm Phong, hiện tại gọi anh cũng không có gì sai.
"Đại sư tỷ là đại đệ tử của sư phụ, chị ấy vào đây cũng nhiều năm rồi, nói thật là tôi và các sư đệ rất ít khi gặp được chị ấy, chủ yếu là do chị ấy rất hung dữ, cho nên tôi mới dọa Thiến Thiến thôi!" Lão Nhị cười ha ha nói.
Lâm Phong nhướng mày, tuy anh cảm thấy rằng Lão Nhị chắc chắn đã che giấu anh điều gì đó, nhưng anh cũng cảm thấy người ta không cần phải làm như vậy, anh ôm Thiến Thiến nói lời tạm biệt với mọi người, anh liền đưa Thiến Thiến lên xe.
"Hôm nay ba ba mua cho Thiến Thiến rất nhiêu đồ ăn ngon, Thiến Thiến có muốn ăn không?" Lâm Phong mỉm cười hỏi.
Lâm Thiến Thiến đang cầm máy học mở ra, dựa theo lời Diệp Khánh Phi dạy, bé mở video ra xem, nghe ba ba nói vậy bé chớp chớp mắt, gật đầu cười toe toét với Lâm Phong.
"DạI Cảm ơn ba bal"
Lâm Thiến Thiến lướt các video, lẩm bẩm xem chăm chú những video đó một cách nghiêm túc.
"Chú Diệp vẽ rất đẹp, Thiến Thiến cũng muốn vẽ đẹp như vậy!"
"Ừ, Thiến Thiến nhất định có thể làm được!"
Hai cha con người nói người đáp lại, chiếc Wuling Hongguang nhanh chóng lái xe hòa vào dòng xe cộ.
Cửa thang máy mở ra, Lâm Thiến Thiến giống như con chim nhỏ lao vào phòng khách.
"Ba ba! Thiến Thiến đi vẽ tranh! Sư phụ có giao bài tập về nhà cho Thiến Thiến!"
Cô bé nói xong liền đi vào phòng vẽ tranh, Lâm Phong vừa vui mừng vừa xúc động!
Con gái mình đã lớn rồi!
Anh rửa tay và chuẩn bị nấu ăn.
Cửa thang máy lại mở ra, là bà Hoàng trở về.
Hai ngày nay bà Hoàng đi ra ngoài đều bôi dầu dưỡng tóc có mùi hoa lài, hôm nay lúc bà trở vê Lâm Phong nhìn thấy bà còn thoa son môi!
Bà Hoàng bước ra khỏi thang máy, cười ngượng ngùng nói: "Hôm nay ở trường có biểu diễn Kinh kịch, một ông lão nhất định muốn tặng cho bà, nên bà thoa lên cho ông ấy vui."
Lâm Phong mỉm cười hiểu rõ.
Người ta nói hoàng hôn màu đỏ, tuy gọi bà là bà Hoàng nhưng ở tuổi này cũng không tính là lớn tuổi lắm.
Ngày tháng sau này còn dài, cũng không thể cứ sống một mình mãi được phải không?
"Nếu bà thích thì cứ tiến tới, miễn là người tốt, không vấn đề gì cả." Lâm Phong mỉm cười nói.
Bà Hoàng lập tức đỏ mặt, vội vàng nói: "Tiểu Phong, con đang nói cái gì vậy! Bà bao nhiêu tuổi rồi, nói ra không biết xấu hổ à!"
Nói xong bà vội vàng thay dép lê, ra ban công tắm rửa sạch sẽ.
Lâm Phong cũng không nhiều lời, mỉm cười bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Nói là hôm nay ăn mừng, nhưng để tránh lãng phí, Lâm Phong chỉ đơn giản chuẩn bị nấu bốn món ăn và một món canh. Đối với ba người mà nói được xem là quá nhiều món ăn rồi, vì vậy Lâm Phong làm lượng thức ăn ít lại, tránh ăn không hết sẽ lãng phí.
Món thứ nhất đầu sư tử kho tàu, thêm cà rốt và hành tây thái hạt lựu, băm nhỏ vo thành viên, dùng lửa nhỏ chiên từ từ, sau đó từ từ hấp chín.
Cuối cùng cho bột ngô vào làm đặc nước sốt, bốn viên đầu sư tử kho tàu đã hoàn thành.
Món thứ hai, tôm chiên giòn, đều là tôm loại lớn nhất mà Lâm Phong chọn, anh mua một cân, được vài con nhưng đủ cho ba người ăn.
Đây là món cho chính Lâm Thiến Thiến chọn.
Tính tình của cô bé rất giống Lâm Phong.
Chỉ cần ăn món mình thích, là phải ăn liên tục, ăn đến khi nào ngán thì thôi.
Hai món còn lại là rau muống xào và cà tím xào ớt.
Ớt và cà tím trong không gian đã hết, Lâm Phong đang suy nghĩ đến việc mua thêm một ít hạt giống về.
Món cuối cùng là súp trứng cà chua, món súp yêu thích của cô bé.
Nấu xong tất cả đã là sáu giờ tối.
Lâm Thiến Thiến đã vẽ xong nhiệm vụ hôm nay của mình, bé đang xem tỉ vi thì ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.
Đôi mắt to đen như quả nho chợt sáng lên!
"Ăn cơm rồi!"
Lâm Phong mang thức từ nhà bếp ra, Thiến Thiến vốn đã đói bụng, bây giờ ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, cô bé vội vàng từ phòng khách chạy vào, nghiêm chỉnh ngồi vào ghế, khẩn cấp nhìn Lâm Phong: "Ba ba, Thiến Thiến đói bụng! Thiến Thiến muốn ăn thịt viên lớn!"
Lâm Thiến Thiến đói quá rồi. Ánh mắt cô bé nhìn chằm chằm vào món đầu sư tử kho tàu, hầu như không rời mắt!
"Đây là đầu sư tử kho tàu, nếu Thiến Thiến muốn ăn, ba ba lấy cho con một viên trước nhat"
Lâm Phong nói xong, cầm lấy một đôi đũa trên bàn, gắp cho Lâm Thiến Thiến một viên đầu sư tử kho tàu, đặt vào trong chén của cô bé.
Lâm Thiến Thiến cúi xuống chuẩn bị ăn, nhưng bỗng nhiên cô bé dừng lại, ngẩng đầu nhìn Lâm Phong hỏi: 'Hôm nay là sinh nhật Thiến Thiến đúng không ạ?"
Lâm Phong sửng sốt.
"Không phải, tại sao Thiến Thiến đột nhiên hỏi vậy?"
"Bởi vì mỗi lần đến sinh nhật Thiến Thiến mới được ăn viên thịt lớn này!"
Thiến Thiến không nỡ ăn, cô bé cẩn thận cầm thìa lên liếm, hai mắt lập tức tỏa sáng.
"Ba ba, nến đâu ạ? Thiến Thiến mỗi lần ăn cái này phải cắm nến nha!"
Thời gian hai năm này cô bé đã trở nên hiểu chuyện.
Trong trí nhớ của cô bé thì mỗi lân đến sinh nhật bé, Lâm Phong mới làm món đầu sư tử kho tàu này cho mình, Lâm Phong sẽ tìm một cây nến cắm lên viên đầu sư tử, để cô bé thổi nến cầu nguyện!
Hốc mắt Lâm Phong bỗng nhiên đỏ lên.
Mấy năm trước mình không có tiền, không mua nổi bánh sinh nhật cho Thiến Thiến, nói chính xác thì không phải là không đủ tiền, mà là cảm thấy bỏ ra hai trăm tệ mua một cái bánh sinh nhật thật sự không cần thiết, hiệu quả không cao.
Vì vậy anh bỏ ra bốn mươi tệ mua hai cân thịt, làm một bữa ăn đầu sư tử kho tàu, thêm món thịt lợn xào ớt, cho Thiến Thiến ăn thỏa thích.
Hốc mắt của anh sưng lên, đau đến khó chịu. Cô bé không biết đã nhảy khỏi mặt đất từ lúc nào, tìm nến khắp trong tủ.
Bà Hoàng thở dài.
Tình huống trước kia của Lâm Phong bà Hoàng cũng biết, bà đứng dậy vỗ vỗ vai Lâm Phong, sau đó vẫy tay với Thiến Thiến: "Thiến Thiến đến đây, bà sẽ lấy nến cho conl"
Lâm Thiến Thiến chạy trở về, ngồi yên lặng nhìn bà Hoàng đầy mong đợi.
Bà Hoàng trở về phòng lấy một cây nến, lau sạch và cắm lên cho Thiến Thiến.
Lâm Phong tìm một cái bật lửa, thắp nến và mỉm cười với Thiến Thiến: 'Mặc dù hôm nay không phải là sinh nhật của Thiến Thiến, nhưng vẫn là một ngày tốt lành, nên Thiến Thiến có thể cầu nguyện nhai!”
Thiến Thiến vui vẻ chắp hai tay lại, sau đó đưa đầu nhỏ của mình tựa lên hai tay, nghiêm túc cầu nguyện, sau đó cô bé phồng hai má lên thổi tắt nến!
"Phùi"
Khi ngọn nến tắt, cô bé vui mừng hét lên: "Có thể ăn cơm rồi! Hôm nay Thiến Thiến là người vui nhất! Thiến Thiến muốn ăn nhiều bữa ngon!"
Cô bé cầm chiếc đũa lên, dùng sức chọc mạnh cái đầu sư tử, sau đó há to miệng cắn một cái!
"Oa! Thơm quá ngon quá! Những viên thịt lớn do ba ba làm là tuyệt nhất!"
Nghe thấy Lâm Thiến Thiến không thay đổi cách gọi, Lâm Phong lập tức cảm thấy buồn cười.
"Nào, bà Hoàng, bà cũng ăn đi, để nguội sẽ không ngon đâu!"
Lâm Phong gắp một viên khác cho bà Hoàng.