Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 97 - Chương 97: Qua Mười Hai Giờ Là Ngày Mai Mà

Chương 97: Qua mười hai giờ là ngày mai mà Chương 97: Qua mười hai giờ là ngày mai màChương 97: Qua mười hai giờ là ngày mai mà

Sau bữa tối Lâm Thiến Thiến đi xem tỉ vi.

Bà Hoàng nói muốn rửa bát đĩa, bảo Lâm Phong đi nghỉ ngơi, anh cũng không còn cách nào khác, nên ra ngoài phòng khách xem tỉ vi cùng với Thiến Thiến.

Trên ti vi đang chiếu phim hoạt hình thiếu nhi, Lâm Thiến Thiến nhìn cô bé ăn kem trong phim hoạt hình, thèm đến mức nước miếng sắp chảy ra ngoài.

"Ba ba, Thiến Thiến cũng muốn ăn kem, Thiến Thiến đã rất lâu không ăn kem rồi!"

Cô bé nhìn Lâm Phong, đôi mắt to đen láy tràn đầy chờ mong cùng khát khao.

Lâm Phong chợt thấy mềm lòng.

Dạ dày của cô bé luôn không tốt, khi được gửi đến anh bé còn quá nhỏ, mới sinh được có vài ngày, bác sĩ nói là tự sinh ở nhà, vệ sinh dây rốn không được xử lý tốt, xảy ra nhiễm trùng, đã đưa đến bệnh viện một lần rồi, chính lân đó đã tiêu sạch số tiền tích góp được của Lâm Phong.

Vất vả lắm cô bé mới xuất viện, nhưng lại bị chứng dạ dày không tốt.

Ăn đồ lạnh nhiều một chút là rất dễ bị tiêu chảy.

Vì vậy Lâm Phong rất nghiêm khắc với việc ăn kem của cô bé, lớn đến như vậy rồi mà Lâm Thiến Thiến ăn kem không quá năm lần.

Ngoại trừ lần đầu tiên không biết, cô bé đã ăn hết một cây kem que, phải đi cấp cứu vào lúc nửa đêm.

Về sau, mỗi khi cô bé thèm ăn, Lâm Phong chỉ cho bé liếm vài cái, nên không xảy ra chuyện gì.

"Ba ba, Thiến Thiến rất ngoan, Thiến Thiến ăn một miếng thôi, được không ạ?"

Cô bé lay đùi Lâm Phong, khuôn mặt bánh bao nhỏ cầu xin nhìn Lâm Phong, giọng trẻ con nũng nịu: "Chỉ một miếng thôi, ba ba, đi mà ba."

Lâm Phong đúng kiểu nộ lệ của con gái.

Anh không đành lòng nhìn cô nhóc cầu xin như vậy, lập tức gật đầu, thở dài nói với cô nhóc: "Được rồi, bây giờ ba ba đi mua cho con, nhưng con phải hứa, chỉ được ăn một miếng, phần còn lại để ngày mai ăn, được không?”

Đôi mắt của Lâm Thiến Thiến lập tức sáng lên, cái đầu nhỏ của cô bé giống như một con gà mổ thóc!

Lâm Phong không còn cách nào khác ngoài việc thay giày, chạy vội đến siêu thị bên ngoài chung cư, mua cho Thiến Thiến một cây kem.

Anh mua kem hương dâu mà Thiến Thiến yêu thích.

Vội vàng trở về nhà, giờ này cô bé vốn đã đi ngủ rồi, nhưng lúc Lâm Phong vừa mở cửa, đã thấy Lâm Thiến Thiến đang đi chân trần trông mong nhìn mình!

Lâm Thiến Thiến vừa nhìn thấy Lâm Phong trở về, cô bé lập tức vui vẻ không thôi, bé chạy nhanh về phía Lâm Phong, háo hức nhìn anh: "Ba ba! Kem, Thiến Thiến muốn ăn kem!"

Lâm Phong quả thực dở khóc dở cười, anh lấy cây kem trong túi bao bì ra, đưa cho Thiến Thiến.

"Đã thỏa thuận là chỉ ăn một miếng thôi, phần còn lại ngày mai ăn, nghe thấy không?”

Ánh mắt của Lâm Thiến Thiến sáng rực, cái đầu nhỏ của cô bé giống như một con gà mổ thóc!

Cô bé rất muốn ăn kem, mỗi ngày đi học đều nhìn thấy các bạn học ăn kem, cô bé thèm lắm!

Cô bé vui vẻ nhận lấy cây kem từ tay Lâm Phong, nhìn bao bì màu hồng bên ngoài có vẽ quả dâu tây thật to, Lâm Thiến Thiến không khỏi thích thú. Cô bé cẩn thận xé bao bì, nhìn thấy sô cô la dâu tây và kem phía trên, bé lập tức nheo mắt lại, cắn một miếng với vẻ mặt thỏa mãn!

Ái chà I

Hương vị mát lạnh nháy mắt tràn ngập khoang miệng, hương vị mềm mượt tuyệt vời cùng mùi thơm của dâu tây khiến Lâm Thiến Thiến nheo mắt sung sướng!

Ngon quá đi!

"Được rồi! Thiến Thiến đã ăn một miếng rồi, bây giờ con phải trả lại cho ba, ngày mai ăn tiếp, được không?"

Lâm Phong cúi người xuống, nhìn chằm chằm vào Lâm Thiến Thiến, nghiêm túc nói.

Có một việc anh có thể dung túng cho Thiến Thiến, nhưng chuyện này anh nhất định phải nghiêm khắc.

Lâm Thiến Thiến chớp chớp mắt, miễn cưỡng trả cây kem trong tay cho Lâm Phong.

"Vậy Thiến Thiến đi tắm rồi đi ngủ! Ba ba ngủ ngon!"

Lâm Thiến Thiến kiếng chân lên, kéo tay Lâm Phong hôn một cái thật mạnh, sau đó xoay người chậm rãi đi về phòng.

Lâm Phong nhìn bé mà vừa buồn cười vừa đau lòng.

Bác sĩ nói đợi đến khi Thiến Thiến bảy hoặc tám tuổi, các chức năng cơ thể của cô bé đã phát triển đầy đủ là cô bé có thể ăn kem, chỉ là cô nhóc này cứ đến hè là thèm ăn.

Lâm Phong thở dài, mang kem bỏ vào tủ lạnh, sau đó vội vàng tắm rửa đi ngủ.

Nửa đêm.

Lâm Thiến Thiến đột nhiên gặp ác mộng bừng tỉnh.

Cô bé không khóc, chỉ ngồi thẫn thờ trên giường một lúc lâu, sau đó chớp chớp đôi mắt to, ngây người ra khỏi giường.

Muốn ăn kem quá.

Cô bé nhớ lại con quái vật to lớn trong giấc mơ của mình, không hiểu sao cảm thấy tủi thân. Giá như lúc này có một cây kem ngọt ngào thì hay biết bao!

Trong đầu Lâm Thiến Thiến lúc này chỉ toàn là kem, cô bé mở cửa, rón rén bật đèn rồi đi vê phía nhà bếp.

Lông mi chớp chớp, Lâm Thiến Thiến mở cửa tủ lạnh ra, nhìn thấy cây kem bị mình cắn một miếng, hương vị dâu tây, nằm yên lặng trong tủ lạnh!

Cố bé thè chiếc lưỡi hông nhuận, liếm liếm môi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cây kem, cuối cùng nuốt một ngụm lớn nước bọt lớn, rốt cuộc không nhịn được, bé cẩn thận vươn tay, mở tủ lạnh lấy cây kem ra.

"Thiến Thiến chỉ nhìn thôi chứ không ăn!"

Lâm Thiến Thiến lẩm bẩm, cau mày nhỏ nhìn chằm chằm vào cây kem, cuối cùng liếc nhìn chiếc đồng hồ điện tử treo trên tường.

"Qua mười hai giờ rồi! Là ngày mai rồi! Thiến Thiến có thể ăn nha!"

Cô bé vô cùng vui vẻ, ngồi trên mặt đất, xé túi bao bì ra và bắt đầu ăn!

Kem dâu tây ăn ngon quá!

Lâm Thiến Thiến trước giờ chưa từng ăn nhiều như vậy, lúc này cô bé đã ăn xong, người cũng trở nên tỉnh táo, khuôn mặt nhỏ vốn đang hài lòng và hạnh phúc đột nhiên suy sụp!

Hu hu.

Mình lén ăn kem ba ba chắc chắn sẽ giận!

Bụng chắc sẽ đau lắm!

Lâm Thiến Thiến chạy chân trân đến cửa phòng của Lâm Phong, bé cắn môi, vươn tay vỗ mạnh vào cửa. "Ba bai ba bai"

Giọng trẻ con của Thiến Thiến kêu lên.

Lâm Phong từ khi làm cha, thường không ngủ say, lúc nấy khi Lâm Thiến Thiến tỉnh dậy anh có nghe tiếng động nhưng cứ tưởng là bà Hoàng nên không để ý.

Bây giờ nghe tiếng Lâm Thiến Thiến gọi mình, Lâm Phong lập tức mở mắt ra, nhanh chóng mặc quần áo vào, mở cửa và bật đèn.

"Sao vậy con?”

Lâm Phong ngồi xổm xuống, vội vàng hỏi cô bé.

Dưới ánh đèn, trên khóe miệng của Lâm Thiến Thiến còn dính rất nhiều kem, bé biết mình phạm sai lầm, đầu cúi xuống, hai tay xoắn vào nhau, do dự hồi lâu: "Ba ba, con xin lỗi, Thiến Thiến tham ăn quá, Thiến Thiến đã ăn hết kem."

Trái tim của Lâm Phong trầm xuống, vừa tức giận vừa buồn cười!

"Không phải ba đã nói là ngày mai con mới được ăn nữa sao?" Lâm Phong hỏi cô bé.

Lâm Thiến Thiến chột dạ chớp chớp mắt, chỉ vào đồng hồ treo tường nhỏ giọng nói: "Nhưng ba ba cũng đã từng nói, qua mười hai giờ là ngày mai mài”
Bình Luận (0)
Comment