Của hồi môn 1
Không đến hai ngày, gã sai vặt của tiệm vải lại tới cửa một lần nữa báo cho Phó Yên, Lý Đình mời Uông đại công tử buổi chiều ngày 25 tháng 5 này đến tiệm xem bình phong.
Phó Yên cảm tạ gã sai vặt, chuẩn bị mở lò để nướng điểm tâm định mang đi vào ngày đó.
Hiện tại không có việc gì quan trọng, Phó Yên chậm rãi làm mặt giày cho Tiêu Liệt.
Bên này của bọn họ ấm áp hoà thuận vui vẻ, bên phía Tiêu gia kia lại gà bay chó sủa.
Từ khi trong thôn bắt đầu nghị luận đại phòng Tiêu gia chia nhà rốt cuộc chiếm bao nhiêu bạc thì đã có không ít người xem chuyện náo nhiệt, thậm chí có những bà nhiều chuyện còn mạnh dạn trực tiếp tới tìm Thôi Hạnh Hoa hỏi thăm.
Thôi Hạnh Hoa trợn trừng mắt nói: “Làm gì có nhiều tiền? Chẳng phải đều chia cho con ma ốm kia khám bệnh hay sao.”
“Thôi tỷ, ngươi lừa dối ai chứ, của cải Tiêu gia chỉ ít ỏi như vậy sao?”
Thôi Hạnh Hoa: “Bắt chó đi cày, xen vào việc của người khác làm gì!”
Người nghe cũng không thèm để ý, ai mà không biết. Thôi Hạnh Hoa mà chia tiền cho hai huynh đệ Tiêu Liệt xem bệnh thì heo cái cũng có thể trèo lên cây được.
Không quan tâm Thôi Hạnh Hoa phủ nhận như thế nào, kể nghèo kể khổ ra sao, trong thôn lời đồn đãi không hề lắng xuống, thậm chí càng truyền xa hơn, có người nói bà ta cầm mấy chục lượng, cũng có người nói cầm hơn trăm lượng……
Có một số tức phụ ở trong thôn là từ thôn bên cạnh của nhà họ vương Vương gả về, xem như bà con thân thích của nhà cô nương mà Tiêu Đại Bảo xem mặt.
Khi bọn họ trở về đã kể lại những lời nghe được ở trong thôn cho nhà họ Vương nghe.
Người nhà họ Vương nghe thấy chuyện đó, trong nhà lập tức bàn tán sôi nổi.
Theo bà mối giới thiệu, Tiêu Đại Bảo lớn lên ngay thẳng, trong nhà không có huynh đệ nào nữa, chỉ có một muội muội sắp gả ra ngoài, nữ nhi nhà mình gả qua đó cũng chẳng chịu thiệt thòi gì.
Nhà họ Vương cũng tạm vừa lòng đứa con rể này, chẳng qua nhà họ Tiêu bên kia tiện thể nhắn nói trong nhà không giàu có, sính lễ chỉ có thể chi ra ba lượng, khiến bọ họ cảm thấy hơi bất đắc dĩ.
Sau khi bàn bạc chuyện thành hôn, Tiêu Đại Bảo cũng ngẫu nhiên tới cửa, giúp đỡ mấy việc trong nhà, Vương gia thấy con rể cũng là người thật thà, còn nghĩ nếu không thì cứ đồng ý, bọn họ còn phải gấp rút lo cho hai nhi tử kế tiếp cưới vợ nữa.
Nghe nói Tiêu gia có tiền, người nhà họ Vương cảm thấy bị lừa, vừa giận vừa vui.
Đại nương của nhà họ Vương tính kế một phen, quyết định sính lễ phải có 10 lượng, không thể kém một xu. Như vậy mỗi đứa con trai năm lượng thì có thể cưới được một mối hôn sự tốt.
Chờ bà mối lại tới cửa, đề ra yêu cầu kia của nhà gái, Thôi Hạnh Hoa tức khắc chống nạnh đứng dậy chửi ầm lên: “Mười lượng? Bà ta nghĩ cô nương nhà bà ta là con gà mái già làm bằng vàng sao? Đòi mười lượng, như sao bà ta không đi cướp đi cho xong?”
Bà mối khuyên bảo: “Thôi muội tử, nhà muội cũng chẳng đến nỗi nào. Muội cũng chỉ có một đứa con trai này, làm một cuộc hôn lễ vẻ vang chẳng phải đẹp lắm thay?”
“Ta nhổ vào! Chẳng phải là chỉ cần tự mình đổ nước tiểu của mình đi thôi hay sao, nó xứng à? Có khoản tiền kia, ta còn tìm được người tốt hơn nó nữa kìa!”
“Nương!” Tiêu Đại Bảo không nghe nổi nữa, lên tiếng ngăn cản nương hắn.
Thôi Hạnh Hoa nhìn thấy con trai mình đang nén tức giận liền nuốt những lời thô tục bên cửa miệng định nói ra lại, nói với bà mối: “Ngươi đừng bị những lời khua môi múa méo bên ngoài lừa dối, dù sao nhà chúng ta cũng không có nhiều tiền như vậy. Ngươi trở về nói cho bọn họ, nhiều nhất là bốn lượng, muốn gả hay không thì tùy.”
Bà mối bất đắc dĩ, nếu không phải vì danh tiếng của bà ở làng trên xóm dưới và kiếm số tiền vất vả này, bà không muốn bận tâm tới hai nhà này, đâu giống như là thật lòng tổ chức việc vui cho con trai, con gái mình chứ.
Chờ đến khi tiễn bà mối đi, Tiêu Cường ngồi ở bên cạnh vẫn không nói lời nào, hút thuốc lá sợi.