Của hồi môn 2
Thấy sắc mặt của con trai không tốt, Thôi Hạnh Hoa giả vờ khóc lóc tố khổ: “Con trai à, ngươi không phải không biết, nhà ta cũng không dễ dàng mà.”
“Gia gia nãi nãi của ngươi khi còn sống cũng để lại một chút tiền, nhưng bọn họ đi sớm, nhiều năm như vậy, ba ma ốm xui xẻo nhà nhị phòng kia, từ già đến trẻ, đều là nhà ta nuôi dưỡng.”
Khi gia gia nãi nãi còn sống, trong nhà ngoài đồng ruộng ra thì bạc đúng là có không ít. Mấy năm nay lại đổi thành ruộng tốt, sửa chữa lại nhà ở, trong nhà chỉ còn dư lại sáu bảy chục lượng.
Sáu năm trước, gia gia và nãi nãi của Tiêu gia vừa mất, Thôi Hạnh Hoa liền nhanh chóng tìm kiếm bạc và khế đất mà hai vợ chồng già cất giữ, mang về đại phòng của bọn họ khóa kỹ đi.
Xong xuôi tang sự của gia gia và nãi nãi không lâu, đệ muội Lý Cẩm khó sinh mà chết, lại phải làm tang sự, sau đó chú em ốm yếu hàng năm phải dùng thuốc, đứa con nít kia cũng ốm theo.
Hơn nữa cả gia đình ăn ăn uống uống, chỗ nào cũng phải dùng đến tiền.
Ba năm trước khi phân chia nhà chỉ còn dư lại hơn bốn mươi lượng, chi tiêu cho đến bây giờ cũng chỉ còn dư lại hơn hai mươi lượng.
Nghĩ đến Tiêu Đại Bảo thành thân sẽ bị vơi đi một nửa, Thôi Hạnh Hoa liền cảm thấy đau lòng.
“Con trai à, nếu không được thì nương lại chọn người khác cho con nhé!”
“Nương! Ta chỉ muốn cưới cô nương nhà họ Vương.”
Nói xong, Tiêu Đại Bảo liền xạm mặt rời đi.
“Ê! Ngươi đi đâu!” Thôi Hạnh Hoa không ngăn được, quay đầu đẩy Tiêu Cường: “Ông là con lừa vô vị! việc của con trai ông nói một câu đi!”
Tiêu Cường rít một điếu, nhả ra khói thuốc rồi hỏi: “Trong nhà còn mười mấy lượng phải không.”
Tiền tài trong nhà đều bị Thôi Hạnh Hoa nắm lấy, chẳng qua chỉ thường thường báo cho Tiêu Cường. Cho nên bà ta tư tàng mười lượng, Tiêu Cường cũng không biết.
“Đều dùng hết rồi, cả nhà một đống người như vậy đều uống gió Tây Bắc sao?” Thôi Hạnh Hoa vội la lên: “Dựa vào tiền thu hoạch từ trồng trọt hàng năm của ông cũng chỉ đủ tiền cho hai bữa cơm thôi.”
Tiêu Cường: “Đại Bảo đồng ý, nếu không chúng ta đi mượn trước một ít, về sau từ từ trả là được.”
Lúc này chính là khuyết điểm khi ít huynh đệ và người thân. Muốn tìm một nhà thân cận để vay tiền cũng không có.
Thôi Hạnh Hoa đặt mông ngồi phịch xuống, tức giận nói: “Ông cho rằng ta không nghĩ đến việc này hả? Ông tính xem, nhà mẹ đẻ ta mấy năm nay ta đã mượn vài lần. Nhà mẹ đẻ ta có một đám cháu trai cháu gái cũng đã lớn tuổi muốn lập gia đình rồi, làm sao còn cho ta mượn chứ?”
Mấy năm nay thỉnh thoảng về nhà mẹ đẻ mượn mười mấy lượng, chưa trả lại được, hiện tại về nhà mấy tẩu tử mặt nặng mày nhẹ, nghĩ lại đã thấy tức.
Bà tìm cha mẹ mượn chút tiền bạc thì làm sao, đâu phải không trả chứ, không đến lượt mấy tức phụ tẩu tử đó làm chủ nhà lên mặt.
Nghe bà ta nói như vậy, Tiêu Cường lại cúi đầu hút thuốc một lần nữa, không nói lời nào.
Hai người nhất thời đối mặt với nhau không nói một câu.
Tiêu Điềm tránh ở ngoài cửa sổ nghe lén một hồi lâu, lúc này đi vào nói: “Nương, con nghe nói cứ giữa tháng Tiêu Liệt lại đi vào trong thành bán con mồi một lần, tức phụ hắn không phải cũng biết thêu thùa có thể kiếm được nhiều tiền sao. Chắc là bọn họ sẽ tiết kiệm được một ít.”
Thôi Hạnh Hoa sáng mắt lên, sao bà lại quên thằng nhãi ranh kia chứ.
Bà đẩy đẩy cánh tay Tiêu Cường: “Ông nhà à! Ông đi tìm tiểu tử kia mượn mười lượng, huynh đệ hắn thành thân, hắn làm ca ca cũng nên bày tỏ một chút, hơn nữa không phải là chúng ta không trả.”
Thôi Hạnh Hoa nhớ tới ánh mắt âm trầm của thằng nhãi ranh kia, liền xúi giục Tiêu Cường đi.
Nếu đại bá tự mình tới cửa, tiểu tử kia chắc sẽ không dám từ chối cho mà xem.
Tiêu Cường vẫn ngồi yên tại chỗ, không nói lời nào.
Thôi Hạnh Hoa đợi trong chốc lát, không kiên nhẫn nói: “Đó là con trai ông đấy, ông nhẫn tâm nhìn con trai ông không thành thân được sao?”
“Ông nói một câu xem nào!”
Lại một lát sau, Tiêu Cường nghẹn ra một câu: “Bà chuẩn bị một ít thịt làm quà, ngày mai ta đi là được.”
Còn phải tặng quà cho thằng nhãi ranh kia á?
Thôi Hạnh Hoa tiếc nuối.