Giam giữ 2
Phó Yên tức giận mà ngồi dậy: “Vậy chúng ta không có cách nào trị tội kẻ xấu sao?”
“Nàng đừng vội, trước hết nghe ta nói.” Tiêu Liệt giữ chặt nàng, “Đưa tới chỗ quan phủ cũng được, ở trong thôn giải quyết cũng thế, phải xem nàng muốn kết quả như thế nào.”
“Ta muốn bọn họ phải chịu trừng phạt xứng đáng!” Phó Yên thở phì phò mà nói.
Tiêu Liệt: “Tiêu Đại Bảo châm lửa đốt nhà, nhưng không làm chết người, nếu áp giải tới chỗ quan phủ, có lẽ chỉ đánh vài trượng rồi bị giam trong hai năm phải không?”
Phó Yên gật gật đầu: “Chắc là vậy. Ta nhớ tết Nguyên Tiêu hai năm trước, trong thành có một vụ cháy, về sau điều tra ra người nọ nên xử lý như vậy thì phải.”
“Ừ, ta cũng nghe nói đến.” Tiêu Liệt tiếp tục nói: “Mà nếu ở trong thôn, chúng ta tạo áp lực, cũng có thể đánh hắn một trận nữa.”
Kỳ thật, đêm nay Tiêu Liệt đã đánh Tiêu Đại Bảo một trận tơi bời, từng cú đấm nát thịt.
Có lẽ hiện tại Tiêu Đại Bảo vẫn còn đang hôn mê.
Phó Yên từ từ phản ứng lại.
Nếu tống Tiêu Đại Bảo vào nhà giam, với tính nết kia của Thôi Hạnh Hoa nhất định sẽ dây dưa với bọn họ hết ngày này qua ngày khác. Hơn nữa Tiêu Đại Bảo chỉ bị giam giữ hai năm, tội không đến mức phải chết. Chờ đến khi hắn được thả ra, đã mang tiếng xấu, không phải dè chừng ai nữa, nếu trả thù thì…
Chỉ có ngàn ngày làm trộm, chứ không có ngàn ngày đề phòng cướp.
Ngày sau bọn họ muốn mở cửa hàng ở trong thành, lúc nào cũng có người làm ầm ĩ, việc buôn bán tất nhiên sẽ chịu ảnh hưởng.
Nếu đổi lại để cho thôn xử lý, thì có thể đưa ra một ít yêu cầu khác.
Phó Yên suy nghĩ trong chốc lát, sửa lời nói: “Trong thôn xử lý cũng được. Ngoài việc đánh hắn một trận, nhà Tiêu Đại Bảo còn phải chi tiền bồi thường tổn thất của chúng ta, sau đó viết thư thừa nhận lỗi của mình, ăn năn xin lỗi trước mặt mọi người. Ta muốn từ nay về sau bọn họ thấy chúng ta thì phải đi đường vòng, không bao giờ được quấy rầy chúng ta nữa.”
Có thể giải quyết gọn cả nhà phiền phức này một lần thì Phó Yên cũng tình nguyện không báo lên quan phủ.
Mà việc này cũng có thể giữ thể diện cho thôn, hai huynh đệ Tiêu Liệt mấy năm nay đã không ít lần được đám người trưởng thôn quan tâm tới.
Mặc dù bọn họ sẽ dọn vào trong thành, chẳng phải Tiêu Liệt sẽ phải lên núi săn thú sao, ngày lễ ngày tết cũng phải trở về tế bái cha mẹ, gia gia và nãi nãi.
Hà cớ gì mà vì cả nhà kia mà đối chọi căng thẳng với toàn bộ thôn cơ chứ.
Tiêu Liệt ghé sát vào tai nàng, lặng lẽ nói: “Trước kia nhà bọn họ không phạm lỗi lớn, dòng họ Thôi thị vẫn có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, hiện nay Tiêu Đại Bảo đã gây ra việc này, nói không chừng Thôi thị sẽ cắt đứt quan hệ và trục xuất Thôi Hạnh Hoa khỏi tộc cũng nên.”
Ý thức về dòng họ ở triều Lý rất mạnh mẽ, đối với những người này mà nói, trục xuất khỏi dòng tộc là trừng phạt cực lớn, liên quan đến danh tiếng của toàn bộ gia đình hết thế hệ này sang thế hệ khác.
Họ hàng ruột thịt của Tiêu gia ít ỏi, nếu Thôi Hạnh Hoa bị trục xuất khỏi dòng tộc, bà ta sẽ không thể kiêu ngạo ở trong thôn được nữa.
Cái trừng phạt này, Phó Yên rất vừa lòng.
“Vậy ngày mai ta sẽ nói trước muốn đưa hắn đi quan phủ để tạo áp lực cho thôn ra mặt xử trí, lấy lui làm tiến!”
Tiêu Liệt gật đầu, ôm chặt nàng một lần nữa; “Đều nghe theo nàng hết! Hôm nay nàng cũng sợ hãi rồi, mau ngủ đi.”
Nói xong việc chính, tinh thần được thả lòng, cơn buồn ngủ và mệt mỏi bị đè ép xuống lập tức trỗi dậy.
Phó Yên ngáp một cái, ngủ thiếp đi trong lòng ngực ấm áp và thoải mái của Tiêu Liệt.
**
Trời vừa tờ mờ sáng, ngày hôm qua bôn ba mệt nhọc một phen, phần lớn mọi người trong thôn đều ngủ say sưa.
Tôn gia cũng vẫn đang nghỉ ngơi.
Đột nhiên, một giọng nữ nhân the thé gào khóc vang lên, đồng thời là tiếng đập cửa nhà trưởng thôn.
“Trưởng thôn! Ta cầu xin ngươi, ngươi mau thả Đại Bảo nhà ta ra đi!”
Tối hôm qua Thôi Hạnh Hoa đuổi theo đến từ đường, trong từ đường có lão hán góa vợ canh gác, nghe xong trưởng thôn dặn dò liền không cho phép Thôi Hạnh Hoa tiến vào.
Thôi Hạnh Hoa khóc cầu không được, lại chạy về nhà, lôi Tiêu Cường còn đang ngủ dậy.
Tiêu Cường nghe rõ ngọn nguồn câu chuyện, ngăn cản Thôi Hạnh Hoa đang muốn tác oai tác quái, một mình hút thuốc lào đến bình minh.