Sợ hãi nhận tội 1
Tiêu Cường không ngờ rằng Tiêu Đại Bảo lại gặp phải tai họa lớn như vậy.
Thôi Hạnh Hoa trở về túm lấy hắn, khăng khăng bắt hắn phải nhanh chóng đi tìm cách thả Tiêu Đại Bảo ra.
Thôi Hạnh Hoa vừa sợ hãi vừa đau lòng: “Đương gia ngươi không biết, tên khốn kiếp Tiêu Liệt kia độc ác tàn nhẫn đánh Đại Bảo nhà ta đến mức mặt đầy máu. Hiện tại Đại Bảo bị nhốt ở trong từ đường Tôn thị, bị thương cũng không có cách nào chữa trị, không biết sống chết thế nào rồi!”
“Hu hu hu…… Đại Bảo của ta nếu có chuyện gì, ta cũng không sống nổi!”
Tiêu Cường bị bà ta lôi kéo đến mức đau đầu liền đẩy bà ta ra.
Sức lực của Thôi Hạnh Hoa đâu thể sánh được với nam nhân, ngã bệt mông xuống mặt đất.
Sau hai mươi năm làm phu thê, đây là lần đầu tiên Tiêu Cường ra tay với bà.
Thôi Hạnh Hoa ngơ ngác mà ngồi dưới đất, chỉ chốc lát sau, bà ta gào lên một tiếng rồi bò dậy, nhào về phía Tiêu Cường, không quan tâm mà túm tóc xé quần áo của ông ta. Trên mặt Tiêu Cường bị bà ta cào vài nhát chảy máu.
“Tiêu Cường! Ông định làm gì, ông giỏi lắm, dám ra tay với ta?! Ông mặc kệ con trai mình, tức phụ cũng dám đánh, ông muốn như thế nào? Ông trời ơi, sống thế này thì còn thiết sống làm gì nữa!”
Tiêu Cường uất ức đến tím mặt, tức giận khống chế được đôi tay của Thôi Hạnh Hoa đang kêu khóc la lối om sòm: “Được rồi! Đang là giờ gì rồi, đừng có làm loạn lên được không, ngẫm lại xem có cách gì cứu Đại Bảo ra mới là quan trọng nhất.”
Thôi Hạnh Hoa dừng lại, vội vàng hỏi: “Làm thế nào bây giờ, từ đường của Tôn thị không cho vào. Ta… Chúng ta đi cầu xin trưởng thôn đi.”
Nói xong bà ta định lôi kéo Tiêu Cường ra cửa ngay lập tức.
Tiêu Cường không nhúc nhích, chỉ vào bóng đêm đen kịt nói: “Bà cũng không nhìn xem đang là giờ gì sao, nhà người ta đã sớm nghỉ ngơi.”
“Làm thế này cũng không được, làm thế kia cũng không xong, vậy ông nói xem phải làm sao bây giờ!”
“Chờ xem.” Tiêu Cường trở lại đại đường ngồi xuống ghế, bực bội rút thuốc lào ra hút.
Vốn dĩ là lỗi của bọn họ trước, hiện tại lại đi làm ầm ĩ không chỉ không có tác dụng gì mà còn đắc tội với người khác, chỉ có thể chờ ngày mai rồi tính tiếp.
Nghĩ đến Đại Bảo vẫn đang bị bắt giữ cộng với sốt ruột nên hai người trắng đêm không ngủ, chờ đến khi trời hơi tờ mờ sáng, Thôi Hạnh Hoa không chờ đợi thêm nữa, lập tức tìm tới cửa.
Sáng sớm mà Thôi Hạnh Hoa đã khóc thét gõ cửa, đừng nói là người nhà họ Tôn mà hàng xóm Tôn gia cũng bị bừng tỉnh.
Mọi người Tôn gia đều bị đánh thức, trưởng thôn ngủ không sâu, tiến tới mở cửa trước tiên: “Mới sáng sớm, làm gì thế?”
Thôi Hạnh Hoa: “Trưởng thôn, cầu xin ngươi mau thả Đại Bảo nhà ta đi!”
“Hắn phạm lỗi, phải chờ những trưởng lão trong tộc cùng nhau đến từ đường bàn bạc đưa ra quyết định. Ngươi tới đây cầu xin ta cũng vô dụng, nếu cầu ta thì thà rằng tới cầu xin nhà Tiêu Liệt tha thứ còn hơn.”
Trưởng thôn tránh sang một bên cửa rồi nói: “Có đi vào không? Nhà Tiêu Liệt đang ở trong nhà ta đó.”
Tiêu Cường cúi đầu xuống định đi vào.
Thôi Hạnh Hoa giữ chặt hắn một phen, cười ngượng ngùng với trưởng thôn rồi nói: “Ngài cứ làm việc của ngài đi, chúng ta chờ ở trong từ đường.”
Nói xong liền lôi Tiêu Cường đi.
Bà vẫn còn ôm tâm lý may mắn, dự định thông đồng với Tiêu Đại Bảo rằng cho dù sống chết thế nào cũng không được thừa nhận tội.
Tôn Trường Canh nhìn hai phu thê này đi xa, cau mày thở dài. Hết thuốc chữa rồi!
Nghe thấy động tĩnh ở cửa viện, Tiêu Liệt và Phó Yên đều ngồi dậy.
Tiêu Liệt: “Để ta đi xem trước, nàng nằm thêm một lát, tối hôm qua muộn như vậy mới đi ngủ.”
Phó Yên lắc đầu: “Không được, phải sớm xử lý xong việc, trong nhà vẫn còn nhiều việc chờ xử lý nữa.”
Vội vàng ăn xong bữa sáng ở Tôn gia, Phó Yên để Tiêu Giản ở lại nhờ Vương nhị tẩu ở Tôn gia chăm sóc, vì vậy không mang đứa trẻ theo. Sau đó mọi người cùng nhau đi theo trưởng thôn đi tới từ đường.
Trong và ngoài từ đường đã có không ít người tụ tập.