Say rượu 2
Ngoài cửa sau truyền đến tiếng nói chuyện của Thạch Dương. Tai Phó Yên tốt, liền đến mở cửa.
Cửa vừa mở ra, một bóng người lao tới, ôm cổ Phó Yên.
Tiêu Liệt cả người toàn mùi rượu, làn da màu sậm cũng đỏ ửng, lúc này có chút thô lỗ nỉ non bên tai Phó Yên: "A Yên, A Yên."
Giữa ban ngày ban mặt, huynh muội Thạch gia cũng đang ở cửa nhìn thấy. Phó Yên xấu hổ trừng mắt nhìn Tiêu Liệt, vội vàng muốn đẩy hắn ra.
Không đẩy nổi.
Tiêu Liệt giống như kẹo da trâu, Phó Yên vừa mới đẩy hắn ra được một chút, hắn lại dính lại, còn táo tợn ôm chặt nàng hơn.
"Vợ ơi..."
Sức lực của Phó Yên không địch lại hắn, chỉ có thể để hắn siết chặt nàng.
Huynh muội Thạch gia nhìn thấy lão gia phu nhân vô cùng thân thiết trước mặt, mắt không biết để ở đâu.
Thạch Dương lắp bắp nói: "Tan tiệc đệ mới biết dường như lão gia uống rất nhiều, đệ... lúc nãy đệ không đỡ nổi."
Thạch Mãn cúi đầu, trong tay ôm một đống quà mừng: "Muội... Muội vào trước sắp xếp đồ đạc." Nói xong, nàng lướt qua hai người, cắm đầu lao thẳng vào viện.
"Ây ây ây, A Mãn đợi ta, ta giúp muội cầm!" Thạch Dương dời mắt, cũng chạy đuổi theo Thạch Mãn.
Phó Yên nhắm mắt, tai đỏ lên, trách mắng: "Chàng... Chàng đứng dậy cho ta!"
Giữa trưa Tiêu Liệt kính hết một bàn rượu, thực sự đã uống không ít. Mặc dù miễn cưỡng giữ lại được một tia thần trí, nhưng cũng say bí tỉ đầu choáng váng.
Nghe thấy giọng nói cất cao của Phó Yên, Tiêu Liệt nháy mắt mấy cái, cố gắng xiêu xiêu vẹo vẹo đứng thẳng.
Hắn bị rống có chút uất ức, mờ mịt kêu nàng: "Vợ?"
Người nam nhân này uống rượu cũng rất ngoan, giống như A Giản chọc người thương yêu.
Nhìn kiếm mi tinh mắt của hắn đều rũ xuống, Phó Yên không khỏi xoa xoa mặt, nhẹ giọng dỗ dành hắn: "Ta đóng cửa lại, chàng đứng yên chờ ta, một lát là xong ha."
"Một lát, đợi Phó Yên một lát." Tiêu Liệt miệng nói xong, lại cầm lấy góc áo Phó Yên, đi theo nàng hai bước.
Được rồi, còn có thể đi theo dù sao vẫn tốt hơn dựa vào nàng.
Vóc người Tiêu Liệt lớn như vậy, bảo Phó Yên dìu thật đúng là không kéo được hắn.
Đóng cửa xong, Phó Yên nhẹ nhàng thở ra, giữ chặt tay Tiêu Liệt: "Đi, ta dẫn A Liệt ca quay về phòng."
"Quay... Quay về."
Thạch Dương đỡ Tiêu Liệt về, cảm thấy sức lực cạn kiệt, lúc này đang ngồi ở nhà chính uống trà lấy hơi.
Nhìn thấy Tiêu Liệt ngoan ngoãn nắm tay Phó Yên đi về đông phòng, Thạch Dương phun trà trong miệng ra.
Thạch Mãn đang đưa lưng về phía cửa sắp xếp quà mang về, thấy cậu như vậy vội vàng ghét bỏ nhảy ra xa.
"Ca! Huynh làm cái gì vậy! Phun trà lên hết trên váy muội rồi!"
Thạch Dương không chú ý đến sự ghét bỏ của muội muội, chỉ dùng vẻ mặt như thấy quỷ nhìn chằm chằm Tiêu Liệt đi vào đông sương phòng.
Khi cậu dìu lão gia ra khỏi tửu lâu cũng không phải như vậy.
Tiêu Liệt uống quá nhiều đứng không ổn, nhưng khuôn mặt vẫn lạnh lùng như mọi khi. Có người nói cáo từ với hắn, hắn còn có thể tiếp lời hai câu. Thạch Dương còn tưởng hắn chỉ say một chút thôi.
Bây giờ người lại muốn ôm, lại ngoan ngoãn nắm tay theo sau này thật sự là lão gia điềm tĩnh nội liễm của cậu sao!?
Thạch Dương run run vai, không nhìn thấy! Không nhìn thấy! Câu vẫn nên đi đón A Giản thực sự ngoan ngoãn tan học về thôi.
Trong đông sương phòng.
Tiêu Liệt nồng nặc mùi rượu, Phó Yên đỡ hắn ngồi xuống giường nhỏ ở gian ngoài.
"Chàng ngồi ngoan, ta đi tìm một cái áo khoác cho chàng thay quần áo trước."
Phó Yên xoay người rời đi, tìm trong phòng lấy quần áo.
"Thay quần áo..." Tiêu Liệt chớp mắt mấy cái cố sức cởi áo khoác, sau đó đứng dậy đi theo Phó Yên vào phòng trong.
Giường gỗ nhỏ của Nhu Nhu đặt cạnh chiếc giường lớn của họ.
"Nhu Nhu! Nhu Nhu ở chỗ đây đó!" Tiêu Liệt nhìn con gái, lảo đảo tiến lại gần.
Hắn nhìn cô con gái nhỏ đáng yêu, cầm lấy trống bỏi bên cạnh lắc lắc: "Nhu Nhu, cha chơi với con nha!"
"Thùng thùng đông..."
"Oa! Oa..."