Gánh tội 1
Nhu Nhu vừa mới ngủ say đã bị tiếng trống đột ngột vang lên đánh thức.
“Oa oa……” tiếng khóc lớn không chỉ dọa Phó Yên nhảy bật dậy, cũng dọa cả người khởi xướng là Tiêu Liệt.
Hắn giơ trống bỏi sững sờ đứng một lát, vội vàng theo bản năng mà tiếp tục lắc lắc trống bỏi: “Nhu Nhu đừng khóc, xem đây là cái gì.”
Hắn càng lắc, Nhu Nhu khóc càng dữ dội hơn.
Phó Yên bị hai cha con nhà này làm cho chết cười.
Nàng bước nhanh tới đoạt trống bỏi trong tay Tiêu Liệt, đặt sang một bên, sau đó lại bế Nhu Nhu lên nhẹ giọng dỗ dành.
Phó Yên: “A Liệt ca, chàng đi đến chỗ cái giường nhỏ ngồi đi” Đừng có dày vò tiểu Nhu Nhu nữa.
Chờ đến khi dỗ đứa trẻ ngủ tiếp lần nữa , thấy Tiêu Liệt vẫn nghe lời ngồi ngay ngắn ở trên giường, chẳng qua chẳng có tinh thần gì.
,
“Muốn nghỉ ngơi một lát không?” Phó Yên tới gần hắn, nhẹ giọng hỏi.
Một lát sau, Tiêu Liệt gật gật đầu.
“Vậy uống chén canh giải rượu rồi chàng đi ngủ một lát đi.”
Phó Yên đi vào phòng bếp nói với Thạch bà bà: “Thạch bà bà, A Liệt ca uống nhiều quá, phiền bà nấu chén canh giải rượu cho chàng ấy đi.”
“Được, một lát nữa ta sẽ bưng qua cho các ngài.”
Phó Yên mang ít nước ấm trở về sương phòng phía đông, lấy khăn lau mặt cho Tiêu Liệt. Tiêu Liệt vẫn luôn ngoan ngoãn phối hợp.
Chờ đến khi Tiêu Liệt uống xong canh giải rượu rồi đi ngủ, lúc này Phó Yên mới có thời gian làm chuyện của chính mình.
Buổi tối.
Tiêu Giản rón ra rón rén đến gần đông phòng nhẹ nhàng gõ cửa: “Ca ca, ca tỉnh chưa? Tẩu tử nói muốn ăn cơm chiều.”
Phó Yên bảo cậu đến xem Tiêu Liệt đã tỉnh hay chưa. Tỉnh thì cùng nhau đi ăn cơm, nếu không tỉnh thì cứ để ca ấy ngủ tiếp.
Tiêu Giản hô vài tiếng, Tiêu Liệt cau mày mở mắt ra.
Giữa trưa uống quá nhiều, tuy lúc trước khi ngủ đã uống canh giải rượu, hắn vẫn hơi nặng đầu nặng chân.
Chờ trong chốc lát, hắn giương giọng trả lời: “Ta dậy rồi, đệ đi trước đi.”
Nghe thấy ca ca đáp lời, Tiêu Giản cao hứng mà chạy về chính đường.
Nhu Nhu đã sớm tỉnh, Thạch bà bà và Thạch Mãn đang chơi đùa cùng đứa bé, Tiêu Giản cũng muốn chơi đùa nhiều với cháu gái.
Khi Tiêu Liệt tới đây, mọi người đã ngồi xuống chờ hắn.
Vẻ mặt hắn vẫn như thường mà ngồi ở bên cạnh Phó Yên.
Phó Yên nghiêng người đánh giá hắn: “A Liệt ca, có chỗ nào không thoải mái không?”
Nếu canh giải rượu vẫn không hiệu quả, vẫn còn chỗ không thoải mái thì chỉ có thể lại uốn một cái viên thuốc giải rượu.
Tiêu Liệt lắc đầu: “Không sao đâu, chẳng qua là đầu hơi choáng váng thôi, chờ một lát nữa thích ứng được sẽ ổn thôi.”
“Ta ngủ bao lâu?” Đêm đã khuya, trời đầy sao chi chít.
“Ngủ gần hai canh giờ.” Phó Yên múc cho hắn một chén rồi đặt vào trước mặt hắn, “Giữa trưa vẫn luôn uống rượu chiêu đãi khách nhân, chắc bụng đói lắm rồi nhỉ? Uống chén cháo lót dạ cho lành bụng đã.
Tiêu Liệt húp cháo, bên trong có cỏ linh lăng miền Nam xào, hắn thành thạo uống hết một chén.
“Cỏ linh lăng miền Nam này là A Yên nàng xào phải không?” Tiêu Liệt lại đứng dậy lấy thêm một chén cháo.
Cỏ linh lăng miền Nam cũng có tên gọi là cỏ đầu, kèm với súp lơ vàng, thái nhỏ, thả thêm ít muối vào xào thì khẩu vị liền tuyệt hảo, tươi ngon nhiều nước, thanh mát giải ngấy.
Cỏ linh lăng miền Nam này là hôm nay Trương thẩm vào thành cố ý đưa tới đây cho bọn họ.
Phó Yên cười nói: “Làm sao chàng biết được?”
Lúc trước đã buông tay để Thạch Dương rèn luyện nấu cơm, hiện tại Phó Yên khôi phục, ngẫu nhiên mới có thể ngứa nghề bộc lộ tài năng.
Cách xào cỏ linh lăng miền Nam đơn giản, Thạch Dương cũng biết.
Phó Yên chỉ tay cầm việc dạy đồ đệ, hương vị không kém là bao.
Tiêu Liệt tựa như rất thản nhiên nói: “Tay nghề của nàng, chỉ cần ta ăn là biết.”
Phó Yên mím môi, gắp cho hắn một đũa đồ ăn rồi nói: “Ăn ngon thì chàng ăn nhiều thêm một chút đi.”
Ba người Thạch gia liếc nhìn lẫn nhau, yên lặng cúi đầu dùng bữa.
Thạch Dương chỉ ngẫu nhiên mới ngẩng đầu trộm liếc Tiêu Liệt một cái.
Lão gia đã khôi phục bình thường hay là vẫn còn say thế?