Tiệm bánh bao bán đến trưa thì đóng cửa. Mọi người ngồi ăn cơm trong sảnh nhà mát mẻ. Trời vẫn còn hơi nóng, Lâm Ngư dạo này rất thích ăn dưa chuột trộn giòn giòn, mát mát, Ngụy Thanh Sơn thường xuyên mua về cho cậu.
Thạch Tiểu Liễu uống một ngụm canh đậu xanh đã nguội, “Ưm, thoải mái quá!”
Lâm Ngư gắp một miếng rau, “Phương Thủy Tử lại đánh Cẩu Oa rồi à? Ta ở trong sân cũng nghe thấy tiếng.”
“Vâng, y chỉ trút giận lên Cẩu Oa thôi.” Thạch Tiểu Liễu đáp lời. Nó bây giờ cảm thấy mình vô cùng may mắn, sao lại gặp được Ngụy thúc thúc và Lâm tiểu mụ tốt như vậy.
Chủ nhà đánh mắng người làm là chuyện thường, nếu gặp phải chủ nhà không tốt, thì phải ăn đói mặc rách, ngày ngày làm việc như trâu ngựa. Thạch Tiểu Liễu nghĩ nếu nó gặp phải chủ nhà xấu như vậy, bị đánh cũng không dám bỏ chạy, vì nhà không có tiền, nó cũng phải nuốt giận chịu đựng để kiếm tiền.
Càng nghĩ Thạch Tiểu Liễu càng thấy Lâm Ngư tốt, người làm nào được như nó, chủ nhà ăn gì nó ăn nấy, nhà lúc nào cũng có đồ ăn ngon, việc lại không nặng nhọc, tiền công lại hậu hĩnh, đúng là tìm đỏ mắt cũng không ra công việc nào tốt như vậy.
Thấy Thạch Tiểu Liễu cứ nhìn mình chằm chằm, Lâm Ngư cười, “Làm gì đấy, ăn cơm nhanh lên.”
Thạch Tiểu Liễu chớp chớp mắt, “Lâm tiểu mụ, người thật tốt.”
“Ăn cơm nhanh đi. Nhà còn bánh bao không? Lấy một cái bánh bao và một bát canh đậu xanh mang qua cho Cẩu Oa.”
“Vâng.”
Lúc Thạch Tiểu Liễu mang đồ ăn đến, Cẩu Oa đã bắt đầu ăn, là Kim lão bản tiệm mứt quả cho một cái bánh bột ngô. Thạch Tiểu Liễu đưa bát canh qua, nhìn cái bánh bột ngô kia nó cũng thấy nghẹn, “Này, uống chút nước đi.”
Cẩu Oa ngồi dưới nắng cả buổi trời, mặt đỏ bừng, cầm bát canh đậu xanh tu ừng ực. Thạch Tiểu Liễu đá nhẹ vào chân nó, “Này, ngươi có ngốc không vậy, sao không ngồi chỗ râm mát?”
Cẩu Oa giờ mới dịch vào chỗ hẻm râm mát, Cẩu Oa nhận ra Thạch Tiểu Liễu, là người làm ở tiệm bánh bao. Thạch Tiểu Liễu đưa bánh bao cho nó, “Đây, Lâm tiểu mụ nhà ta bảo đưa cho ngươi.”
Cẩu Oa cầm bánh bao không ăn mà nhét vào trong áo, “Chủ nhà ngươi cũng đánh ngươi sao?”
“Đánh ta làm gì, Lâm tiểu mụ mới không đánh ta.”
“Vậy có được ăn bánh bao trong tiệm không?”
“Đương nhiên là được, ta ăn đến phát ngán rồi, mới đến lúc nào cũng được ăn, bây giờ không ăn mấy.”
Cẩu Oa rất ngưỡng mộ Thạch Tiểu Liễu, “Chủ nhà ngươi tốt với ngươi thật đấy.”
“Đúng vậy.”
Thạch Tiểu Liễu cầm bát không đi, “Này, ngươi ngốc quá, y đánh ngươi thì ngươi chạy chứ.”
Cẩu Oa không nói gì, ngồi trên mặt đất. Nó không đi, đợi khi nào tiểu mụ nó hết giận thì nó sẽ vào.
Cẩu Oa đợi đến tận trời tối, nằm trên mặt đất ngủ thiếp đi. Phương Thủy Tử đêm không ngủ được, nghe thấy tiếng động gõ tường, y lại lén lút chạy ra.
Quả nhiên là Khâu lão lục đang đợi y sau nhà. Phương Thủy Tử vừa thấy kích thích vừa tức giận, “Ngươi đến nhà ta làm gì, lỡ bị Chu đại phát hiện thì sao?”
“Còn nói nữa, không phải đã hẹn hôm nay đến tìm ta sao, đợi ngươi cả ngày rồi.”
“Đừng nói nữa, chẳng phải tại Trương bà bà kia sao, tức chết ta rồi.”
Cẩu Oa ngủ trong ngõ hẻm bị tiếng nói chuyện nhỏ đánh thức. Trời quá tối, không có trăng, nó cũng không biết Phương Thủy Tử đang nói chuyện với ai, chỉ biết là một người đàn ông lạ mặt.
Hai người vừa nói vừa vội vàng cởi quần áo. Cẩu Oa hận Phương Thủy Tử thường xuyên đánh nó, lại không cho nó ăn no, nó rón rén lấy trộm áo khoác ngoài trên mặt đất giấu đi.
Cái này không thể vứt được, Phương Thủy Tử mặc toàn đồ lụa là, bán đi cũng được kha khá tiền đồng, coi như là y bồi thường tiền công cho nó.
Cẩu Oa giấu áo xong liền hét lớn, “Bắt trộm! Bắt trộm! Có trộm!”
Tiếng hét làm kinh động mọi người xung quanh. Con phố này nhà nào nhà nấy đều buôn bán, đồ đạc nhà ai mà chẳng đáng giá, nghe thấy có trộm liền vội vàng mặc quần áo chạy ra.
Ngụy Thanh Sơn và Lâm Ngư đang ngủ say, nghe thấy tiếng hô bắt trộm cũng giật mình tỉnh giấc. Trong tiệm còn để thịt heo, Ngụy Thanh Sơn thắp đèn lên, “Ta ra xem thử, đệ ở trong nhà đừng ra, tối om om, lỡ đụng phải đệ thì sao.”
“Ừm, huynh ra xem đi.”
Thuận tử cũng bị đánh thức, cùng Ngụy Thanh Sơn ra ngoài xem có chuyện gì. Tiếng hét này làm chó gà cả phố sủa inh ỏi, mọi người lục đục dậy bắt trộm.
Khâu lão lục và Phương Thủy Tử cũng giật mình, vội vàng mò quần áo trên đất định bỏ chạy, kết quả sờ soạng một hồi không thấy quần áo đâu. Tối om om thế này cũng không nhìn thấy gì, thấy có người cầm đèn chạy đến, hai người ai cũng chẳng quan tâm đến ai nữa, vội vàng bỏ chạy.
Phương Thủy Tử xấu hổ vô cùng, chui vào đống cỏ trong chuồng gia súc nhà người ta trốn. Khâu lão lục thì chạy thục mạng, đụng phải Kim lão bản. Kim lão bản thấy hắn chạy như vậy, chắc chắn là tên trộm, liền duỗi chân ngáng hắn ngã, “Mọi người mau đến đây, tên trộm ở đây!”
Thiết Ngưu ở gần đó liền xông lên đè người định bò dậy xuống. Ngụy Thanh Sơn và Thuận tử cũng đến giúp đỡ, ghì chặt hắn xuống đất. Kim lão bản giơ đèn đến xem, “Ôi chao ôi chao, tên trộm này sao lại cởi truồng thế này, chẳng lẽ không phải ăn trộm, mà là ăn vụng à? Là ai thế này?”
Kim lão bản giơ đèn lên nhìn mặt, “Hây, đây không phải là Khâu lão lục sao, ở xa thế mà chạy đến đây à?”
Đàn ông trong ngõ hẻm đều ra bắt trộm, Chu đại cũng ra. Mọi người nhìn thấy cảnh tượng này, không phải ăn trộm mà là ăn vụng!
Nhà nào có vợ con thì vội vàng chạy về xem có phải bị mất trộm không. Người bán hàng rong đá tung cửa nhà mình, “Được lắm, mụ đàn bà thối, ngươi dám ăn vụng!”
Tên hàng rong này lúc dậy không thấy vợ mình đâu, tưởng là vợ mình. Trong bếp truyền ra tiếng mắng, “La cái gì, la cái gì, lão nương dậy ăn miếng thịt thì đã sao!”
Tên hàng rong không nói không rằng lôi vợ mình ra, “Ăn vụng gì chứ, ta thấy ngươi là ăn vụng người ta rồi!”
“Nói bậy bạ gì đấy, xem lão nương có đánh chết ngươi không, đồ keo kiệt!”
Chuyện bên ngoài còn chưa giải quyết xong, bên trong đã đánh nhau túi bụi. Có người đá Khâu lão lục một cái, “Nói, ngươi ăn vụng nhà ai!”
Khâu lão lục bị đánh kêu oai oái, “Ta nói, ta nói, là Phương Thủy Tử, Phương Thủy Tử!”
Chu đại ban đầu còn hóng hớt bên ngoài, hắn còn tưởng Khâu lão lục ăn vụng nhà tên hàng rong, không ngờ lại là nhà mình cháy.
Cẩu Oa ném một hòn đá vào chuồng gia súc cách đó không xa, tiếng động khiến mọi người nhìn sang. Chu đại vội vàng chạy đến, Phương Thủy Tử thấy có người đến liền chui sâu vào trong. Chu đại vạch cỏ ra, thấy phu lang nhà mình đang trốn bên trong!
Chu đại tức đến run người, có người định tiến lên bị hắn quát, hắn cởi áo mình che cho Phương Thủy Tử, “Còn không mau cút về nhà!”
Nhân lúc Chu đại che chắn cho mình, Phương Thủy Tử vội vàng quấn áo chạy về nhà. Chu đại thật sự mất mặt, cúi đầu về nhà, đóng sầm cửa sân lại.
Có người chạy đến nhà tên hàng rong, “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, là ăn vụng nhà Chu đại, nhà Chu đại.”
Tên hàng rong nghe vậy mới buông tay. Người vợ leo lên người hắn đánh túi bụi, “Lão nương chỉ dậy ăn vụng miếng thịt thôi, ngươi dám nói lão nương ăn vụng người ta!”
Tên hàng rong này keo kiệt, vợ hắn hôm nay xin được từ nhà mẹ đẻ một ít thịt, lúc ăn cả nhà chia nhau từng miếng, sợ ai ăn nhiều hơn. Nàng không nhịn được liền nửa đêm dậy ăn vụng.
Ngụy Thanh Sơn thấy không có chuyện gì nữa liền quay về. Kim lão bản gọi, “Ngụy lão bản, tên này xử lý thế nào đây?”
“Không biết, tùy ý.” Ngụy Thanh Sơn quay đầu bỏ đi. Hắn không phải người thích lo chuyện bao đồng, hôm đó đã thấy Phương Thủy Tử giằng co với người khác, hóa ra là Khâu lão lục.
Thuận tử cũng vội vàng theo về tiệm, hắn vẫn nên đi ngủ thì hơn, sáng mai còn phải dậy sớm nhào bột.
Không ai quản Khâu lão lục, ngay cả người bị hại cũng không quản hắn, bọn họ là người ngoài thì quan tâm làm gì. Vừa rồi trời tối không nhìn rõ, Khâu lão lục bị đè xuống đất đánh đến nỗi thân thể không còn chỗ nào lành lặn, mọi người buông tay rồi về nhà.
“Ta nhổ vào! Nếu ta là Chu đại, nhất định trói hai tên chó má này đưa quan.”
“Thôi đi, ngay cả Chu đại cũng không nói gì, chúng ta lo chuyện bao đồng làm gì.”
Mọi người buông Khâu lão lục ra rồi về nhà. Khâu lão lục vội vàng bò dậy chạy về nhà.
Lâm Ngư cũng không biết chuyện gì xảy ra bên ngoài, chỉ nghe thấy ồn ào, Ngụy Thanh Sơn về đến nhà, cậu vội vàng ngồi dậy, “Không sao chứ?”
“Không sao, không phải trộm, là Phương Thủy Tử và Khâu lão lục dan díu bị bắt quả tang.”
“A!”
Ngụy Thanh Sơn ôm tiểu phu lang của mình ngủ, “Ngủ tiếp đi, giờ mát rồi, đệ có thể ngủ thêm một chút.”
Từ khi mang thai, Lâm Ngư rất sợ nóng, phải đợi đến nửa đêm về sáng trời mát mới ngủ yên giấc. Lâm Ngư cũng không hỏi thêm gì nữa, kéo chăn mỏng lên ngủ tiếp.
Thạch Tiểu Liễu cũng bị đánh thức, thấy Thuận tử về liền nhỏ giọng hỏi: “Thuận tử ca, ngoài kia sao vậy?”
Thuận tử hơi ngại, một ca nhi chưa lấy chồng mà biết mấy chuyện này không tốt, “Không có gì, ngủ đi, không ngủ nữa gà sắp gáy rồi.”
Thạch Tiểu Liễu ngáp một cái rồi quay về, “Không nói thì thôi, mai chẳng phải biết hết sao.”
Chu đại về đến nhà, tức giận đá vào cửa mấy cái. Hắn biết Phương Thủy Tử đẹp mã, không coi trọng hắn, ăn mặc cái gì cũng không thiếu, vậy mà vẫn giữ không được Phương Thủy Tử.
Chu đại đột nhiên nhớ ra dạo này tiền trong tiệm cứ bị thiếu, hắn vội vàng lấy chìa khóa đi kiểm tra sổ sách. Hắn không tính không biết, kết quả lại thiếu mất gần hai mươi lượng!
Chu đại tức đến mặt mày tối sầm, không cần nghĩ cũng biết số bạc này chắc chắn là Phương Thủy Tử lấy đưa cho Khâu lão lục!
Phương Thủy Tử trốn trong phòng không dám ra, sợ Chu đại đến đánh y. Hai người từ khi thành thân, y nói gì Chu đại liền làm nấy, chưa bao giờ nói lại, y bị Chu đại chiều hư, cho nên mới càng ngày càng to gan.
Y sợ Chu đại không cần y nữa, vậy y biết đi đâu. Y không muốn về nhà mẹ đẻ sống khổ sở, y đã quen sống sung sướng, sao còn chịu được khổ cực như vậy.
Chu đại mặt âm trầm bước vào phòng, Phương Thủy Tử run bắn lên, lập tức quỳ xuống, “Chu đại, Chu đại, ta biết sai rồi, ta biết sai rồi.”
Chu đại tức giận run tay, “Ngươi, ngươi…”
“Ngươi” mãi mà không mắng được câu nào. Phương Thủy Tử ôm chặt chân hắn khóc lóc, “Chu đại, chàng tha thứ cho ta được không, ta sau này nhất định sống tốt với chàng.”
“Tiền trong tiệm là ngươi lấy trộm?”
Phương Thủy Tử sợ đến mức không dám khóc nữa, vội vàng biện bạch: “Là Khâu lão lục ép ta, hắn bảo ta lấy trộm tiền trong nhà, là hắn!”
“Ngày mai ta viết giấy hưu thư cho ngươi, ngươi đi đi. Dù gi cũng từng là phu phu, haiz.”
Chu đại quay người đi ra tiệm, không để ý đến Phương Thủy Tử nữa. Phương Thủy Tử sợ hãi ngã quỵ xuống đất, xong rồi, y biết Chu đại đã quyết tâm hưu y.
Chu đại bây giờ không dám ra ngoài, trời chưa sáng, lúc trên phố chưa có ai, hắn liền đi tìm Lâu Thanh Phong viết giấy hưu thư, cầm giấy hưu thư vội vàng về nhà.
“Nhân lúc không có ai, mau đi đi.”
“Ta không đi, không đi, Chu đại, ta thật sự biết sai rồi.”
Chu đại mặt đầy sầu khổ, “Ta nói hôm đó Trương bà bà nói ta là có ý gì, hóa ra người ta đều biết ta là kẻ bị cắm sừng!”
Chu đại đẩy Phương Thủy Tử ra khỏi cửa, Phương Thủy Tử đập cửa không chịu đi, tiếng khóc lóc của y làm hàng xóm dậy sớm thò đầu ra xem.
Mấy bà mấy mẹ chỉ trỏ, “Tên Phương Thủy Tử này thật không biết đủ, theo Chu đại không lo ăn không lo mặc, vậy mà còn dám ăn vụng.”
Phương Thủy Tử bị mọi người nhìn ngó, không còn mặt mũi nào, không đi cũng phải đi, vội vàng che mặt chạy đi.
Tiểu Ngũ Tử vừa dậy không thấy tiểu cha đâu liền hỏi Chu đại, “Cha, tiểu cha con đâu rồi?”
“Tiểu cha con về nhà mẹ đẻ rồi.”
Tiểu Ngũ Tử cũng không hỏi thêm nữa. Chu đại nương cũng thở dài, thật là, Chu đại đóng cửa tiệm không mở cửa, đợi thêm mấy hôm nữa rồi tính.
Trời vừa sáng, Cẩu Oa cũng mang quần áo đi cầm đồ. Đồ lụa bán được giá hơn, cầm được tám trăm văn, nó cầm tiền đồng rồi đi.
Phương Thủy Tử về nhà trước nó. Vừa về đến nhà mẹ đẻ, Phương Thủy Tử liền khóc lóc, hỏi làm sao cũng không nói, chỉ khóc không thôi. Phương đại tỷ nghe nói Phương Thủy Tử về, vội vàng đến hỏi thăm Cẩu Oa nhà thị thế nào rồi.
Đến nơi lại không thấy Cẩu Oa đâu, “Thủy Tử, Cẩu Oa nhà ta sao không về cùng đệ?”
“Sao ta biết được, đi đi, đi đi!”
Cả nhà đều không biết Phương Thủy Tử bị làm sao, chỉ nghĩ là cãi nhau với Chu đại nên mới chạy về nhà mẹ đẻ. Nhưng hai người thành thân bao nhiêu năm, cũng chưa thấy Phương Thủy Tử vì cãi nhau với Chu đại mà về nhà, đây là làm sao vậy?
Phương đại tỷ trong lòng nghi hoặc, lại vội vàng đi tìm Cẩu Oa, xem nó có về chưa.
Nàng đi dọc theo đường ra trấn chưa được bao xa thì gặp Cẩu Oa đang quay về. Phương đại tỷ vội vàng kéo Cẩu Oa lại, “Cẩu Oa, sao con không về cùng tiểu mụ con?”
Phương đại tỷ nhìn thấy trên cánh tay Cẩu Oa toàn vết thương, nàng a lên một tiếng, “Sao thế này! Ai đánh con!”
“Nương, là Phương Thủy Tử đánh con.” Cẩu Oa lấy tám trăm văn ra, “Nương, đây là tiền công của con, nương cất đi.”
“Sao nhiều thế!”
Phương đại tỷ trong lòng tức giận, đánh con nàng thành ra thế này, đáng đời mất nhiều tiền như vậy. Nàng cất tiền xong, lôi Cẩu Oa đi tìm Phương Thủy Tử, “Phương Thủy Tử! Là ngươi đánh Cẩu Oa nhà ta!”
Phương Thủy Tử đang khóc, thấy Cẩu Oa đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hôm qua tiếng hô bắt trộm hình như là của Cẩu Oa, y lao đến đánh Cẩu Oa, “Đồ chó chết, là ngươi, có phải không, là ngươi!”
Phương đại tỷ che chắn cho con mình, “Phương Thủy Tử, Cẩu Oa là cháu ruột của ngươi đấy, sao ngươi lại đánh nó như vậy!”
Phương Thủy Tử bây giờ hận Cẩu Oa đến tận xương tủy, y tốt bụng cưu mang nó, con sói mắt trắng này dám quay lại cắn y, “Đánh chết cũng đáng đời, ngươi biết nó làm gì không? Nó ăn trộm tiền trong tiệm, tỷ nói xem có nên đánh không.”
“Con không có ăn trộm, là ngươi ăn trộm!” Cẩu Oa bây giờ không cần làm việc ở tiệm nữa, cũng không sợ Phương Thủy Tử, liền nói hết chuyện xấu của Phương Thủy Tử ra, “Y là dan díu với người khác bị Chu đại đuổi ra khỏi nhà!”
Nghe vậy, cả nhà họ Phương đều trợn mắt há mồm. Phương đại tỷ nghe nói Phương Thủy Tử bị đuổi về vì chuyện này, liền khinh bỉ lôi Cẩu Oa đi, “Không biết xấu hổ! Nương, nếu người muốn nuôi nó thì cứ nuôi, để người ngoài biết được không biết người ta sẽ nói gì về nhà họ Phương nữa.”