Giữa trưa, bữa cơm mà Chu đại nương chuẩn bị gồm một đĩa trứng xào, hai món rau luộc và bánh bao mua ở tiệm bánh.
Cẩu Oa cầm bánh bao nhét luôn vào miệng. Hóa ra là bánh nhân thịt! Nhà nó đông huynh đệ, một năm được ăn thịt hai lần đã là may lắm rồi. Vẫn là ở đây sướng, bánh bao nhiều thế này!
Phương đại tỷ cũng không khách khí, gắp trứng trên bàn bỏ vào miệng. Đời sống nhà đệ đệ này đúng là sung túc.
Tiểu Ngũ Tử không vui, nói: “Cha, họ giành trứng của con.”
Chu đại nương trừng mắt nhìn nó: “Trứng của con gì chứ? Ai cũng được ăn.”
Phương đại tỷ ăn no liền nói: “Thủy Tử, đệ cũng biết nhà tỷ khó khăn. Đệ đây thiếu gì chứ thiếu người làm đâu, cứ để Cẩu Oa ở lại giúp đệ quét dọn, mỗi tháng cho nó bữa cơm là được rồi.”
“Đại tỷ, tỷ xem bây giờ tiệm một ngày có mấy người khách ghé qua. Trấn trên không như quê, hột gạo nào cũng phải bỏ tiền ra mua cả.” Phương Thủy Tử không muốn họ hàng nghèo ở quê lên đây, hơn nữa, nhà y cũng không có chỗ cho Cẩu Oa ở.
Phương đại tỷ bị Phương Thủy Tử từ chối thẳng thừng trước mặt mọi người, cảm thấy mất mặt. Chu đại nương vội vàng hòa giải: “Được chứ, vừa hay tiệm đang thiếu người làm, cứ để Cẩu Oa ở lại phụ việc đi, học được nghề rồi sau này đi đâu làm cũng được.”
Phương đại tỷ rối rít cảm tạ. Ăn xong, thị để Cẩu Oa lại một mình rồi quay về, dọc đường không ngừng dặn dò Cẩu Oa phải làm việc chăm chỉ.
Phương Thủy Tử rất bất mãn vì Chu đại nương không bàn bạc với y đã tự ý giữ Cẩu Oa lại. Thêm một người là thêm một miệng ăn, lại còn phải trả công nữa. Việc ở tiệm vải một mình Chu đại nương hoàn toàn có thể quán xuyến được, cần gì thêm người.
Phương Thủy Tử nghĩ mà thấy bực mình. Mụ đàn bà ở tiệm dầu mè đã hay nói đùa y là đồ nhà quê, lời nói ra toàn châm chọc y xuất thân quê mùa. Giờ lại thêm một đứa cháu mặc quần áo rách rưới, vá chằng vá đụp.
Chu đại nương đuổi theo Phương Thủy Tử vào phòng: “Phương ca nhi, nhà có thêm người làm cũng tốt mà, hơn nữa lại là bà con thân thích.”
“Sao không bàn bạc với ta trước đã? Nó ở đâu bây giờ? Nhà mình bốn người đã chật rồi.”
“Cứ cho nó ở nhà kho củi cũng được. Ban đêm bây giờ cũng không lạnh.”
Phương Thủy Tử trừng mắt nhìn bà: “Thế mùa đông thì sao?”
“Mùa đông thì tính sau, giờ còn sớm mà.”
Phương Thủy Tử hừ lạnh một tiếng. Người ta đã ở lại rồi, y còn nói được gì nữa? Cẩu Oa cứ như vậy ở lại tiệm, theo Chu đại nương làm việc.
Từ khi có Cẩu Oa, Chu đại nương và Chu bá quả thật nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Tuy Cẩu Oa hơi chậm chạp, nhưng dạy dỗ vài lần là nó cũng hiểu. Làm xong việc ở tiệm, nó lại vào bếp giúp nhóm lửa, gánh nước, mà một ngày chỉ có năm văn tiền công, Chu bá thấy rất hời.
Ban đầu định trả mười văn, nhưng Phương Thủy Tử cho là quá nhiều, chỉ cho năm văn. Chu bá nghe nói tiệm bánh bao đối diện trả cho người làm tận ba mươi văn, mà công việc ở các tiệm trong trấn thường trả khoảng hai mươi văn. Người làm năm văn quả thật khó tìm.
Cẩu Oa xách giỏ đến tiệm bánh bao mua bánh mấy lần, Thạch Tiểu Liễu bán bánh ở quầy đã quen mặt nó. Tiệm vải kia có thêm người làm, nhưng lão bản keo kiệt quá, dù sao cũng là tiệm buôn bán vải vóc, mà quần áo người làm rách rưới như vậy, chẳng sợ ảnh hưởng đến việc làm ăn sao?
Thạch Tiểu Liễu nhanh nhẹn bỏ bánh bao vào giỏ cho nó. Cẩu Oa xách giỏ đi rồi, Thạch Tiểu Liễu nói với Triệu Nguyệt Nguyệt bên cạnh: “Nó chính là người làm mới của tiệm vải đấy.”
“Trông có vẻ ít nói.” Triệu Nguyệt Nguyệt chưa dứt lời, nàng lại thấy người làm tiệm vải kia có vẻ mặt dữ tợn, giống mấy đứa trẻ nghịch ngợm hay bắt nạt người khác trong thôn.
Cẩu Oa mua bánh bao về, cả nhà mỗi người một cái. Bữa sáng gồm cháo trắng, rau muối và bánh bao. Nó vừa định với tay lấy bánh thì bị Phương Thủy Tử gõ vào tay: “Ăn bánh bao gì chứ? Uống cháo là được rồi.”
Cẩu Oa rụt tay lại, bưng bát uống cháo. Phương Thủy Tử một mình ăn hết hai cái bánh bao. Chu bá nói: “Đều là người nhà cả, muốn ăn thì cứ cho nó ăn đi.”
“Đã thấy người làm nào ngồi cùng bàn, ăn cơm giống chủ nhà chưa? Đây là thuê người làm hay rước ông bà về thờ chứ?”
Chu bá cũng không nói gì thêm. Trong nhà, Phương Thủy Tử nói gì là phải nghe nấy.
Phương Thủy Tử ăn xong không có việc gì làm, liền xách giỏ ra ngoài. Thấy Ngụy Thanh Sơn đang bán thịt trong tiệm, y liền ưỡn ẹo xách giỏ lại gần. Khưu Lão Lục dạo này im hơi lặng tiếng, y lại nổi lên tà tâm, không tin trên đời này có đàn ông nào không háo sắc.
Y bảo Ngụy Thanh Sơn cắt cho một miếng thịt, lúc nhận thì cố tình để ngón tay lướt qua tay Ngụy Thanh Sơn. Ngụy Thanh Sơn lạnh mặt nói: “Còn dám giở trò, cẩn thận chuyện xấu của ngươi bị bại lộ đấy.”
Ngụy Thanh Sơn “cạch” một tiếng chặt dao xuống thớt. Phương Thủy Tử sợ đến run người. Lâm Ngư mang trà ra cho Ngụy Thanh Sơn, vừa hay thấy hắn ấy lạnh mặt với người ta: “Sao vậy?”
Thấy Lâm Ngư đến, nét mặt Ngụy Thanh Sơn mới dịu lại: “Không có gì.”
Phương Thủy Tử vội vàng cầm thịt bỏ đi, thầm nghĩ: “Giả vờ đứng đắn!” Y tức tối lại tìm Khưu Lão Lục hú hí. Khưu Lão Lục không còn đeo bám y nữa, giờ ngược lại y chủ động tìm đến.
Ngụy Thanh Sơn ra sân rửa tay. Lâm Ngư cũng không hỏi nhiều, nghĩ chắc là Phương Thủy Tử chọc giận Ngụy Thanh Sơn. Phu quân của cậu, cậu còn không hiểu sao? Tuy nhìn lạnh lùng, nhưng bình thường hắn không dễ nổi nóng với người khác.
Nhưng Lâm Ngư vẫn thấy khó chịu. Phu quân nhà mình bị người khác dòm ngó, mấy ai vui vẻ cho được. Lâm Ngư cùng Ngụy Thanh Sơn ra sau nhà, cậu hiếm khi lạnh mặt nói: “Sau này huynh đừng nói chuyện với Phương Thủy Tử nữa. Y …y…”
Lâm Ngư cuối cùng cũng không nói ra những lời chê bai người ta. Ngụy Thanh Sơn lần đầu tiên thấy tiểu phu lang của mình ghen, không nhịn được cười thành tiếng. Lâm Ngư hơi bực: “Huynh cười cái gì?”
“Không có gì, chỉ là thấy tiểu phu lang ghen trông đáng yêu quá.”
Lâm Ngư không để ý đến hắn nữa: “Dù sao huynh cũng không được để ý đến y.”
“Được rồi, ta biết rồi.” Ngụy Thanh Sơn mỉm cười gật đầu.
Phương Thủy Tử lén lút dan díu với Khưu Lão Lục một hồi rồi quay về. Khưu Lão Lục có thịt dâng đến miệng sao có thể từ chối, nhưng lại đòi Phương Thủy Tử cho tiền tiêu. Phương Thủy Tử bây giờ không còn khách sáo với Khưu Lão Lục như hồi hắn còn làm quan sai nữa. Y coi thường Khưu Lão Lục, xem hắn như kẻ được bao nuôi bên ngoài.
Phương Thủy Tử hết tiền liền lén lút đến tủ đựng tiền ở quầy lấy trộm. Y vừa lấy được hai thỏi bạc, quay đầu lại thì thấy Cẩu Oa đang đứng sau lưng, giật nảy mình, nhưng cũng không dám nói to: “Mày đến đây làm gì? Cút về phòng ngủ đi.”
Cẩu Oa im lặng bỏ đi. Phương Thủy Tử lại gọi nó lại: “Chuyện hôm nay, mày câm miệng cho tao. Nếu dám nói lung tung, tao xé xác mày.”
Cẩu Oa nhìn y một cái rồi bỏ đi.
Từ khi bị Cẩu Oa phát hiện chuyện trộm bạc, Phương Thủy Tử càng đối xử tệ bạc với nó, hở ra là đánh chửi. Lâm Ngư thỉnh thoảng ở tiệm cũng nghe thấy, toàn là những chuyện nhỏ nhặt như quét nhà không sạch, làm vỡ bát…
Phương Thủy Tử sợ chuyện của mình bị Cẩu Oa tiết lộ, nên đối xử khắc nghiệt với nó, muốn nó tự động bỏ về. Nhưng bị đánh xong, Cẩu Oa vẫn im lặng làm việc. Phương Thủy Tử bèn không cho nó ăn no, bữa nào cũng bỏ đói nó, y không tin Cẩu Oa có thể chịu đựng được lâu.
Phương Thủy Tử lại xách giỏ ra ngoài mua thức ăn. Trương bà bà ở tiệm dầu mè đang ngồi trông hàng, thấy Phương Thủy Tử ra ngoài liền nói: “Phương ca nhi đi chợ à? Nhà ngươi từ khi có thêm người làm, ngày nào cũng gà bay chó sủa. Người nhà quê chân tay vụng về, ngươi chấp làm gì.”
Phương Thủy Tử vừa nghe mụ ta lại giễu cợt mình, chẳng qua là chê y xuất thân nhà quê, khinh thường y.
Phương Thủy Tử còn chưa kịp lên tiếng, Trương bà bà lại nói tiếp: “Nghe nói là bà con bên nhà mẹ ngươi hả?”
Phương Thủy Tử cũng không phải dạng vừa, liền đáp trả: “Đại nương tử nhà bà sắp sinh rồi phải không? Lần này là con gái hay ca nhi vậy? Đã tìm thầy lang xem chưa?”
Trương bà bà nghe vậy, sắc mặt biến đổi. Phương Thủy Tử đắc ý bỏ đi. Con dâu cả nhà Trương bà bà lần đầu sinh con gái, không được coi trọng. Lần này nếu lại sinh con gái, chắc mụ ta tức chết.
Trương bà bà nhìn theo bóng lưng Phương Thủy Tử, “phụt” một tiếng: “Con đĩ thối tha, không biết lại đi tìm thằng nào hú hí! Đồ không biết xấu hổ!”
Lâm Ngư xách bình dầu đến mua dầu mè, vừa hay nghe thấy Trương bà bà đang mắng người. Trương bà bà thấy cậu liền lập tức thay đổi sắc mặt, tươi cười nói: “Lâm phu lang mua dầu mè à?”
“Vâng.”
Dầu mè nhà Lâm Ngư đều mua ở tiệm này. Nhà cậu mở tiệm bánh bao, làm nhân bánh không thể thiếu dầu mè, mua cũng khá thường xuyên. Một bình dầu mè như vậy cũng tốn kha khá bạc, nhà bình thường không nỡ ăn dầu mè, cả năm mới ép được một lần.
Trương bà bà đong dầu cho Lâm Ngư: “Lâm phu lang đi thong thả nhé.”
Lâm Ngư cảm ơn rồi xách bình dầu đi. Trương bà bà ngó đầu ra xem, tiệm bánh bao nhà cậu vẫn còn khá đông khách. Bà ta rất ghen tị, nếu tiệm nhà bà ngày nào cũng đông khách như vậy, bà ta đã thành đại phú bà rồi, ở nhà to cửa rộng, có người hầu kẻ hạ, nghĩ thôi đã sướng.
Tiệm bánh bao nhà Lâm Ngư kiếm tiền còn nhiều hơn tiệm dầu mè nhà bà ta, khiến bà ta đỏ cả mắt. Trương bà bà quay vào sân uống nước. Trong sân, một bé gái ba tuổi đang chơi đùa, con trai cả, con dâu cả và con trai thứ đang ép dầu.
Bà ta nhìn chằm chằm vào bụng con dâu cả: “Bụng to thế này, chắc chắn là con trai.”
Hừ, cái con Phương Thủy Tử miệng quạ đen, chẳng qua là tự mình sinh được con trai thì thôi, ai mà chẳng sinh được. Lần này nhà bà nhất định là con trai.
Sau vài trận mưa, trời dần mát mẻ. Lâm Ngư làm được kha khá quần áo nhỏ cho con, trên áo còn thêu hoa văn. Ngô nương tử cũng tặng cho cậu hai đôi giày vải hình đầu hổ. Lâm Ngư rất thích, rối rít cảm ơn. Tay nghề làm giày của Ngô nương tử giỏi hơn Lâm Ngư nhiều, Lâm Ngư không biết làm giày tinh xảo như vậy.
Ngô nương tử vừa giúp Lâm Ngư xếp quần áo vừa nói chuyện: “Con dâu tiệm dầu mè sinh rồi, lại là con gái. Mấy hôm nay mặt Trương bà bà cứ xị ra, đến trứng gà cũng tiếc không cho con dâu ăn.”
Thỉnh thoảng Lâm Ngư cũng nghe thấy tiếng trẻ con khóc bên đó. Nhà cậu và tiệm dầu mè chỉ cách nhau một căn nhà, ở giữa là một cái sân trống chưa ai thuê. Thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng nói chuyện bên đó.
Con gái thì sao chứ? Lâm Ngư thấy con nào cũng như nhau.
Phương Thủy Tử biết nhà Trương bà bà lại sinh con gái, y cười khoái trá: “Đáng đời, ai bảo bà ta khinh thường người nhà quê, hứ!”
Phương Thủy Tử cũng là kẻ không để yên chuyện, đi ngang qua tiệm dầu mè liền hỏi: “Sinh rồi à? Chúc mừng chúc mừng nhé.”
Trương bà bà đang bực mình, Phương Thủy Tử lại còn cố ý đến chọc tức bà ta. Hai người từ trước đến nay đã không ưa gì nhau. Trương bà bà xông lên túm tóc Phương Thủy Tử: “Con đĩ thối tha, mày đắc ý lắm hả? Mày tưởng mấy chuyện bẩn thỉu mày làm không ai biết à?”
Phương Thủy Tử không ngờ chuyện của mình bị Trương bà bà biết được, y cũng xông lên giật tóc lại: “Con mụ già chết tiệt, đáng đời nhà bà lại sinh con gái!”
Hai người đánh nhau giữa đường. Có người hô lên: “Chu bá, phu lang nhà ông đánh nhau với Trương bà bà kìa!”
Nghe thấy tiếng la, Chu bá vội vàng chạy ra can ngăn. Phương Thủy Tử từ nhỏ làm việc đồng áng, đánh nhau với một bà già chẳng hề thiệt thòi, giật tóc Trương bà bà rụng cả nắm.
Trương bà bà tức giận mắng: “Con đĩ nhà quê, ta nhổ vào!”
Chu bá ra sức can ngăn: “Bình tĩnh, bình tĩnh nào.”
Trương bà bà nhìn Chu bá, cười lớn: “Chu bá, Chu bá à.”
Bà ta biết chuyện xấu của Phương Thủy Tử nhưng nhất quyết không nói cho Chu bá biết, cứ chờ xem trò cười của hắn.
Lúc này đúng vào giờ cao điểm của tiệm bánh bao, Thạch Tiểu Liễu nghe thấy tiếng ồn ào liền ngó đầu ra xem. Cả khách mua bánh cũng tò mò nhìn ra ngoài.
Phương Thủy Tử trừng mắt nhìn mọi người: “Nhìn cái gì mà nhìn? Còn nhìn nữa, móc mắt bây giờ!”
Thạch Tiểu Liễu rụt đầu lại: “Hung dữ quá.”
Triệu Nguyệt Nguyệt kéo Thạch Tiểu Liễu: “Làm việc đi, người ta đang chờ kìa.”
Thạch Tiểu Liễu làm việc nhanh nhẹn, vừa làm vừa nói với Triệu Nguyệt Nguyệt: “Hai người này không ai vừa đâu.”
“Sao vậy? Hai nhà có phải hàng xóm đâu, chẳng ai liên quan đến ai.”
“Tỷ không biết rồi. Trương bà bà hay khinh người, toàn châm chọc Phương Thủy Tử là đồ nhà quê. Lần này con dâu cả nhà bà ta lại sinh con gái, ta đoán chắc là Phương Thủy Tử cố ý đến chọc tức bà ta đấy.”
Triệu Nguyệt Nguyệt cũng không để tâm đến chuyện này, chuyện nhà người ta liên quan gì đến nhà nàng. Trên trấn cũng chẳng khác gì trong thôn, suốt ngày toàn chuyện vụn vặt.
Phương Thủy Tử về nhà, vẫn còn bực tức. Lại thấy Cẩu Oa ôm vải đặt lên quầy, y càng tức giận: “Đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, bảo mày cầm vải chứ không phải ôm vải! Quần áo rách rưới bẩn thỉu của mày, mày không biết à?”
Cẩu Oa bị mắng cũng không dám ho he. Quần áo tuy rách, nhưng vẫn sạch sẽ. Tiểu mụ chỉ là kiếm cớ trút giận lên nó thôi.
Cẩu Oa thấy ấm ức, Phương Thủy Tử vừa quay đi, nó liền lườm y một cái. Vừa hay bị Phương Thủy Tử nhìn thấy, y cầm chổi lông gà trên bàn quất tới tấp: “Tao cho mày lườm, cho mày lườm!”
Cẩu Oa bị đánh ôm đầu rên lên mấy tiếng. Phương Thủy Tử vẫn tiếp tục đánh. Cẩu Oa đưa tay đẩy Phương Thủy Tử một cái, khiến y ngã vào góc bàn. Phương Thủy Tử ôm eo kêu “ối” một tiếng: “Hay lắm, mày dám đánh tao à! Mày không xem lại mày ăn cơm nhà ai à?”
Chu bá thấy không ổn liền can ngăn: “Thôi đi, đánh một đứa trẻ làm gì?”
Phương Thủy Tử tức điên người. Vốn dĩ từ khi bị Cẩu Oa phát hiện chuyện trộm bạc, y đã muốn đuổi nó đi rồi. Giờ nó lại dám đánh y, đúng là đồ ăn cháo đá bát!
“Chu bá, đuổi nó đi, đuổi nó đi! Nhà chúng ta không chứa chấp đồ vong ân bội nghĩa!”
Phương Thủy Tử đẩy Cẩu Oa ra cửa tiệm, nhất quyết không cho nó vào nhà nữa.
Cẩu Oa ngồi xổm trước cửa tiệm cũng không đi. Nương nó đưa nó đến đây còn mang theo cả sọt rau, toàn là rau trồng trong vườn nhà, cả nhà còn tiếc không dám ăn, vậy mà nương nó chất đầy cả sọt để đưa nó đi.
Năm ngoái, tiểu mụ về quê, nương nó nghe tin liền mang gạo nhà mình đến biếu y. Lúc đó nhà nó ngày nào cũng ăn rau dại, tiếc gạo không dám ăn, nhưng nương nó vẫn muốn tiểu mụ ăn ngon, nên đã mang gạo của nhà mình đến cho y.
Nó không đi. Nó mới làm ở đây được bao lâu, ngay cả tiền sọt rau cũng chưa kiếm được, nó không đi đâu cả. Cẩu Oa cứ như vậy ngồi lì dưới nắng trước cửa tiệm.
Chuyện của Phương Thủy Tử ồn ào khắp phố. Sáng sớm, khách đến mua bánh bao túm tụm bàn tán, “Hôm qua ngươi không thấy à, ôi chao, thật là…”
“Đúng là không biết xấu hổ, may mà Chu đại còn giữ lại cho y chút mặt mũi.”
Thạch Tiểu Liễu nghe mà ngơ ngác, hóa ra là chuyện như vậy!
Lâm Ngư đi tới, “Nguyệt nương, Tiểu Liễu, hai đứa vào đây.”
Triệu Nguyệt Nguyệt ngoan ngoãn đi vào, Thạch Tiểu Liễu cũng đi tới, “Lâm tiểu mụ gọi ta có việc gì ạ? Ta đang bán bánh bao.”
“Hai đứa hôm nay vào trong sân gói bánh bao, để Ngô nương tử ra ngoài bán.”
Ngô nương tử lau tay rồi ra quầy bán bánh bao. Lâm Ngư ngồi trên ghế cao phụ thu tiền, cậu sợ có người nói năng linh tinh, để Nguyệt nương và Tiểu Liễu nghe thấy không tốt.
Thạch Tiểu Liễu vừa gói bánh bao vừa nói chuyện với Triệu Nguyệt Nguyệt, “Hóa ra là dan díu, hôm qua đệ ngủ say bị đánh thức, còn tưởng có chuyện gì.”
“Hai người cứ thế, cứ thế… Ặc!”
“Ta thấy Phương Thủy Tử không phải người tốt, trước kia còn định câu dẫn Ngụy thúc thúc.”
Thuận tử ho nhẹ một tiếng, “Tiểu Liễu, gói nhanh lên, lát nữa không đủ bán.”
“Vâng.”
Thạch Tiểu Liễu mới im miệng. Triệu Nguyệt Nguyệt nghe mà đỏ mặt, cúi đầu im lặng gói bánh bao. Thạch Tiểu Liễu lại chẳng thấy có gì, hồi còn làm ăn mày, những lời nó nghe bọn ăn mày nói còn tục tĩu hơn thế này nhiều.
Người mua bánh bao bàn tán chuyện này rất hăng say, “Cái mũ xanh trên đầu Chu đại không biết đã đội bao lâu rồi.”
“Chỉ có mấy người không biết thôi, cả phố nhà Khâu lão lục ai cũng biết, Phương Thủy Tử thường xuyên nhân lúc Vương Bảo Nhi đi vắng mà đến đó, ban ngày ban mặt cũng dám.”
“Nghe nói là tiệm của Khâu lão lục đóng cửa, Vương Bảo Nhi ngày nào cũng ở nhà, hai người mới ra ngoài. Vương Bảo Nhi là người ghê gớm, nếu biết chuyện này chắc chắn sẽ lột da hắn.”
“Hôm qua ngươi không thấy, chậc chậc chậc…”
Không ít người đều đang bàn tán chuyện của Phương Thủy Tử và Khâu lão lục, hôm qua có nhiều người đi bắt trộm, chuyện này muốn giấu cũng không giấu được.
“Không biết Chu đại có hưu Phương Thủy Tử không.”
“Hưu rồi, sáng sớm đã có người thấy Phương Thủy Tử chạy ra khỏi trấn.”
“Ta nghe nói hôm qua Khâu lão lục nửa đêm về nhà, bị Vương Bảo Nhi cầm chổi lông gà đánh đến ngất xỉu, e là hai người cũng không sống được với nhau nữa.”
Chuyện của Phương Thủy Tử ồn ào quá lớn, mấy ngày nay vẫn còn nhiều người bàn tán. Lâm Ngư không cho Triệu Nguyệt Nguyệt và Thạch Tiểu Liễu ra bán bánh bao, đợi đến khi không còn ai nói nữa mới cho hai người tiếp tục ra bán.
Sau mấy trận mưa, trời dần mát mẻ, Lâm Ngư cũng thấy dễ chịu hơn nhiều. Lúa trên ruộng đến mùa thu hoạch vụ hai, mọi người đóng cửa tiệm rồi về quê.
Thạch Tiểu Liễu vẫn đi theo Lâm Ngư. Bụng Lâm Ngư bây giờ đã lớn, đi lại không tiện, Thạch Tiểu Liễu liền đi theo chăm sóc cậu.
Bông trên ruộng khô đã nở từng bông trắng muốt, mọi người cầm bao tải đi hái bông, phơi khô rồi đánh tơi ra làm áo bông và chăn cho đứa nhỏ.
Một mẫu ruộng bông thu hoạch được không ít, Lâm Ngư bây giờ có việc để làm, sau khi đánh bông xong, cậu bắt đầu cắt may quần áo nhỏ.
Lâm Ngư may hai bộ áo bông nhỏ, lại làm thêm hai cái tã lót. Nhân lúc trời chưa lạnh phải làm cho xong, nếu không đến mùa đông làm việc may vá sẽ bị cóng tay.
Lâm Ngư mỉm cười cầm bộ quần áo nhỏ vừa may xong lên xem, nhỏ quá.
Năm nay nhà tự trồng bông nhiều hơn, cậu lại may cho mỗi người một bộ áo bông dày. Những năm trước mỗi người chỉ có một bộ, năm nay nhà khá giả hơn cũng có thể thay đổi.
Sau mùa thu hoạch, mọi người trở về trấn. Tiệm vải của Chu đại cũng mở cửa lại, mặc dù vẫn còn người nói ra nói vào, nhưng chẳng ai ngu ngốc đến mức nói thẳng vào mặt người ta.
Chớp mắt đã đến Tết. Lâm Ngư mặc áo thật dày, ngồi trong nhà sưởi ấm. Bụng cậu bây giờ càng ngày càng lớn, đi lại càng bất tiện, cậu sờ sờ bụng, qua năm là đứa nhỏ sẽ chào đời.
Sắp đến giao thừa rồi, hôm nay đã là hai mươi tám tháng Chạp, Ngụy Thanh Sơn bán hết thịt hôm nay sẽ đóng cửa tiệm về quê ăn Tết. Đồ dùng trong nhà ăn Tết đều đã chuẩn bị xong.
Càng gần Tết, sinh ý của tiệm thịt càng tốt, một ngày có thể bán hết một con heo. Bán hết thịt buổi sáng, hai tiệm liền đóng cửa.
Ai nấy đều mặt mày hớn hở. Lâm Ngư lì xì cho mỗi người trong tiệm hai lượng bạc và một miếng thịt. Thuận tử vui mừng liên tục cảm tạ. Ngay cả phu lang của người làm thuê cũng cầm bạc mà sững sờ, “Sao nhiều thế ạ?”
Tuy là Tết, chủ nhà hào phóng cũng sẽ lì xì vài đồng, nhưng cũng không nhiều. Lâm phu lang này vừa ra tay đã là hai lượng bạc, cả sân có bốn người, vậy là tám lượng bạc!
“Năm nay mọi người đều vất vả rồi, qua rằm tháng Giêng nhà ta sẽ mở cửa hàng lại.” Lâm Ngư mỉm cười nói chuyện với mọi người.
Thạch Tiểu Liễu cầm bạc, mặt mày tươi cười. Tết này nó không về quê cùng Lâm Ngư nữa, mà ở lại trấn ăn Tết cùng Ngô nương tử.
Đồ đạc đã được sắp xếp gọn gàng, chỉ cần chất lên xe la là được. Ngụy Thanh Sơn đỡ Lâm Ngư lên xe, lấy chăn dày đắp cho cậu, bên trong còn đặt hai cái túi chườm, Lâm Ngư ngồi trong xe không thấy lạnh chút nào.
Trên xe chất đầy đồ ăn Ngụy Thanh Sơn mua, năm nay kiếm được tiền, đồ ăn mua cũng phong phú hơn.
Ngụy Thanh Sơn dắt xe la ra khỏi ngõ, tiệm hoành thánh đầu phố cũng đã đóng cửa, hai vợ chồng đeo gùi đi ra. Thúy nương chào hỏi, “Lâm phu lang, hai người cũng về quê hôm nay à?”
Lâm Ngư đáp lại một tiếng, sắp Tết rồi, ai nấy đều vui vẻ hân hoan.
Bên ngoài tuy có gió, nhưng Lâm Ngư mặc đồ dày, ngồi trên xe la không thấy lạnh chút nào. Triệu Nguyệt Nguyệt đi bộ theo bên cạnh, nàng mỏi chân thì lên xe ngồi một lát. Triệu Nguyệt Nguyệt mặc áo bông đỏ, đi bộ làm nàng nóng bừng cả người.
Lâm Ngư nhìn Triệu Nguyệt Nguyệt, khóe miệng mỉm cười, qua năm Nguyệt nương đã mười lăm tuổi rồi, cũng là thiếu nữ rồi.
Về đến thôn, Thuận tử liền lấy gùi của mình xuống, chào tạm biệt Ngụy Thanh Sơn rồi đi. Năm nay hắn dành dụm được ít tiền, cuộc sống trong nhà cũng khá hơn. Tết này hắn còn mua một con gà quay ở trên trấn về, trong nhà chưa ai được ăn món này, mua về ăn Tết cho vui.
Ngụy Thanh Sơn dắt la vào sân, hắn bế Lâm Ngư xuống, “Có lạnh không?”
“Không lạnh.”
Ngụy Thanh Sơn đặt cậu xuống, đỡ cậu vào nhà, “Đệ ôm túi chườm trước đi, ta đi nhóm lò sưởi.”
Vừa vào nhà hơi lạnh, Ngụy Thanh Sơn nhóm lò sưởi đặt ở sảnh nhà, không bao lâu trong nhà đã ấm áp. Triệu Nguyệt Nguyệt vào hơ tay, “Ca, hình như sắp có tuyết rồi.”
“Ừm, may mà lúc mình về chưa có tuyết, nếu có tuyết thì đường khó đi.”
Lâm Ngư bây giờ không giúp được gì, trong nhà chỉ có Ngụy Thanh Sơn và Triệu Nguyệt Nguyệt dọn dẹp, trải giường chiếu, quét dọn sân. Vừa dọn dẹp xong thì ngoài trời bắt đầu đổ tuyết.
Buổi tối, ba người ngồi quanh lò sưởi ăn thịt dê hầm, ăn xong người ấm lên hẳn.
Ban đêm, Lâm Ngư ngủ cùng Ngụy Thanh Sơn, Ngụy Thanh Sơn người nóng, ngủ cùng hắn rất ấm áp. Ngụy Thanh Sơn sờ bụng Lâm Ngư, đứa nhỏ đạp hắn một cái qua thành bụng.
Lâm Ngư đẩy tay Ngụy Thanh Sơn ra, “Đừng nghịch nữa, nghịch cho nó tỉnh rồi lại khó ngủ.”
Ngụy Thanh Sơn mới luyến tiếc rụt tay lại. Đứa nhỏ không hay động đậy, thỉnh thoảng hắn sờ vào bụng mới thấy nó cựa quậy, đúng là con sâu lười, “Tính tình yên tĩnh thế này, chắc là ca nhi nhỉ?”
“Ai mà biết được, cũng không thấy nó quậy phá gì.”
“Đợi qua tháng ba thì mình về thôn, lúc đó ruộng không có việc gì, tiệm thịt thì thuê Đại Trụ hoặc Nhị Trụ đến trông coi một hai tháng, ta hai ngày đưa một con heo đến, tiệm bánh bao có Ngô nương tử rồi, không cần lo lắng.”
Lâm Ngư ừ một tiếng, “Còn phải mua một con dê về cho đứa nhỏ nữa.”
“Ta nhớ rồi.”
Lâm Ngư vừa về, Hà Đông Đông và Thạch Đầu đến chơi một lần. Hà Đông Đông lại mang thai, được Thạch Đầu đỡ đến. Vân ca nhi và Lôi tử đã lớn, có Thạch Đầu và nương Thạch Đầu chăm sóc.
Hà Đông Đông mang theo một ít táo đỏ nhà trồng được đến, “Huynh đã chuẩn bị xong chưa?”
“Thanh Sơn nói qua năm sẽ tìm bà đỡ.”
Hà Đông Đông gật đầu, “Nhà huynh cũng không có ai chăm sóc, Nguyệt nương cũng còn nhỏ, đến lúc đó không xoay sở nổi thì để nương ta đến chăm sóc giúp.”
Lâm Ngư vội vàng xua tay, “Không cần, không cần, đâu cần phiền phức vậy, có Thanh Sơn rồi, Thanh Sơn nói sẽ thuê người đến chăm sóc.”
Nương Thạch Đầu phải chăm hai đứa nhỏ, nào có thời gian rảnh, Hà đại nương cũng vậy, năm nay nhà lại thêm người, nào có thời gian rảnh.
“Vậy thì tốt, ngày ngày giặt tã, thay tã cũng mệt lắm.”
Hà Đông Đông ngồi một lúc rồi về, hai đứa nhỏ nhà y bây giờ lớn rồi cũng nghịch ngợm lắm, y mà ở ngoài lâu một chút là chúng lại khóc.
Câu đối năm nay một mình Ngụy Thanh Sơn dán, đỏ rực rất đẹp mắt. Lâm Ngư ở trong sân cùng Triệu Nguyệt Nguyệt gói sủi cảo, mùi gà mái già hầm trong bếp bay ra thơm phức.
Không chỉ nhà cậu, Tết đến rồi, dù nhà nghèo khó cũng sẽ mua ít thịt về ăn, nhà nào nhà nấy đều thơm nức mùi thịt.
Nhà Lâm Ngư không có họ hàng gì phải thăm hỏi, đùi dê, ngỗng quay mua về đều để nhà ăn, cũng đỡ phiền phức hơn.
Mùng ba Tết, Ngụy Thanh Sơn mang một hộp mứt quả đến chào hỏi bà đỡ ở làng bên, báo cho bà biết Lâm Ngư dự sinh khoảng thời gian nào, tránh đến lúc cần tìm người lại không tìm được.
Bà đỡ chưa từng thấy ai chưa sinh đã mang lễ vật đến, hộp mứt quả này cũng đáng giá không ít tiền, ở nông thôn coi như là lễ vật hậu hĩnh.
Bà đỡ vui vẻ nhận lời, ai mà không biết Ngụy Thanh Sơn mở tiệm ở trên trấn, đỡ đẻ cho phu lang của hắn chắc chắn sẽ được không ít tiền.
Ngụy Thanh Sơn nói chuyện xong với bà đỡ liền quay về. Lâm Ngư sinh xong phải ở cữ cẩn thận, Nguyệt nương còn nhỏ, cũng không biết chăm sóc sản phụ, cái gì nên ăn cái gì không nên ăn hai người cũng không biết, vẫn phải tìm người có kinh nghiệm đến chăm sóc.
Hai người nghĩ một hồi, thấy Tang nương nhà bên cạnh rất thích hợp, hai nhà ở gần nhau, Tang nương lại có kinh nghiệm sinh nở, tự nhiên là hiểu biết hơn họ.
Lâm Ngư cùng Ngụy Thanh Sơn đến nói chuyện với Tang nương, Tang nương đương nhiên là đồng ý, lúc trước Lâm Ngư cũng giúp đỡ nàng không ít, dù không có tiền công, nàng cũng sẽ đến chăm sóc.
Tết đến, Thuận tử và Liên ca nhi cũng đến chúc Tết, mang theo bánh táo đỏ do Liên ca nhi tự làm, tuy không phải đồ quý giá gì, nhưng là do tự tay làm nên rất có thành ý.
Hai người ngồi một lúc rồi đi. Năm nay nhờ có công việc ở tiệm bánh bao, nhà Thuận tử ăn Tết cũng thoải mái hơn, hai người đều tươi cười rạng rỡ.
Qua rằm tháng Giêng, trời ấm áp hơn, Lâm Ngư cũng thay áo mỏng, thấy đi lại dễ dàng hơn. Trở lại trấn, cậu thích ngồi phơi nắng trong sân.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Lâm Ngư định đứng dậy mở cửa, Ngô nương tử vội vàng chạy tới, “Để ta mở cho.”
Người đứng ngoài cửa là Trương bà bà, trên tay bà cầm một bó rau dại, “Ta hôm qua ra ngoài trấn hái được ít rau dại, mang đến cho Lâm phu lang nếm thử.”
“Trương bà bà đến rồi, mau vào nhà ngồi đi.”
Trương bà bà tươi cười bước vào, “Ôi chao, bụng Ngư ca nhi đã lớn thế này rồi, sắp sinh rồi phải không?”
“Vâng, mấy hôm nữa sẽ sinh.”
“Ngươi sắp sinh rồi, vậy tiệm thì làm sao?”
“Không sao, có Ngô nương tử trông coi.”
Trương bà bà ngồi xuống bắt chuyện với Lâm Ngư, nói mấy câu chuyện phiếm, Lâm Ngư nghe mà hơi nhức đầu, nhưng cũng phải nhẫn nại tiếp chuyện, hai nhà không có qua lại gì, Trương bà bà đến đây làm gì?
Lâm Ngư đang mang thai đã mệt mỏi, nghe Trương bà bà lải nhải càng thêm uể oải. Trương bà bà nói một hồi lâu, cuối cùng mới hỏi: “Lâm phu lang, muội muội ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Ta thấy cũng không nhỏ nữa, là thiếu nữ rồi.”
Lâm Ngư vừa nghe bà nhắc đến Triệu Nguyệt Nguyệt liền hơi mở to mắt, “Nguyệt nương còn nhỏ mà.”
“Không nhỏ nữa, không nhỏ nữa, ta thấy cũng mười lăm mười sáu tuổi rồi chứ.”
“Chưa đến.”
Lâm Ngư không tiếp lời Trương bà bà, Trương bà bà cười gượng hai tiếng, “Vẫn là nhà ngươi buôn bán tốt, ngươi xem mỗi ngày đều có không ít người đến mua bánh bao, mua thịt, buôn bán thật là phát đạt.”
“Cũng tạm.”
“Haiz, không giống nhà ta bán dầu mè, người ta cả năm cũng chỉ đến mua một hai lần. Ta mà có được công việc tốt như Lâm phu lang, nằm mơ cũng cười tỉnh, dù sao thì nhà ta cũng có chút của cải, tiệm và nhà này đều là trước kia kiếm được.”
Lâm Ngư uống một ngụm trà, không nói gì. Ý của Trương bà bà quá rõ ràng, bà ta rõ ràng là muốn mai mối cho Nguyệt nương, nhưng cậu thấy Nguyệt nương còn nhỏ, lại không ưa Trương bà bà.
Nhà họ Trương có nhà cửa, tiệm bán hàng, kinh doanh dầu mè, trong nhà chắc chắn có của ăn của để. Lâm Ngư thấy nhà cậu tuy không có nhà cửa nhưng cuộc sống cũng không tệ.
Hơn nữa Trương bà bà đối xử không tốt với đại tẩu tử sinh hai đứa con gái, nếu ai lấy chồng vào nhà bà ta e là cũng không có ngày nào yên ổn.
Trương bà bà lại nói: “Tiệm này của Lâm phu lang thuê hai năm rồi phải không? Không bằng nhân lúc trong tay có tiền mua lại, dù sao cũng hơn là về quê làm ruộng.”
Lâm Ngư không muốn để ý đến bà ta, “Không có tiền mua tiệm, đắt lắm.”
Lâm Ngư không muốn tiếp chuyện Trương bà bà nữa, liền gọi Ngô nương tử đến, “Ngô nương tử, nắng quá, phiền ngươi đỡ ta dậy một chút.”
Ngô nương tử vội vàng đỡ Lâm Ngư dậy khỏi ghế trúc, “Sắp trưa rồi, giờ nắng gắt lắm, mau vào nhà nghỉ ngơi đi.”