*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hà đại tẩu nhìn hộp bánh điểm tâm tinh xảo trên bàn, nói: “Lần sau đến không cần mang theo gì nữa, còn mang đồ đắt tiền thế này.”
Lâm Ngư cười nói: “Ở huyện thành người ta thích ăn mấy món này, mang về cho mọi người nếm thử.”
Hà đại tẩu cất bánh đi, sợ hai đứa nhỏ ăn không kiểm soát: “Thôi được rồi, hai đứa ăn một cái thôi, còn lại mang về cho bà nội và mọi người cùng ăn.”
Hai đứa trẻ ngoan ngoãn gật đầu, bánh này ngon thật, bên trong còn có nhân nữa.
Hà đại tẩu làm bốn năm món ăn, Ngụy Thanh Sơn và Lâm Ngư đến, thịt dùng rất hào phóng, món mặn nào cũng đầy ắp thịt.
Hà đại tẩu nhiệt tình mời mọc: “Ăn nhiều vào, ăn nhiều vào, cháo của Đoàn ca nhi cũng đang nấu, lát nữa ninh nhừ là ăn được rồi.”
Đoàn ca nhi đưa tay cũng muốn ăn, Lâm Ngư nắm lấy bàn tay nhỏ mũm mĩm của cậu bé: “Con còn nhỏ, chưa ăn được.”
“Ưm~”
Lâm Ngư thấy trên bàn có bánh nướng, liền xé nhỏ ra cho cậu bé cầm ăn, Đoàn ca nhi lúc này mới ngoan ngoãn ngồi im.
“Đoàn ca nhi ngoan quá, hai đứa nhà ta hồi nhỏ cứ đến giờ ăn là quậy phá lung tung, không cho ăn cũng đòi ăn, trẻ con nhanh tay lắm, không để ý là chúng thò tay vào bát ngay.”
Hà đại tẩu vừa nói vừa cười. Lâm Ngư nghe cũng thấy thú vị, Đoàn ca nhi nhà cậu còn đỡ, cứ cầm đồ ăn cho cậu bé là cậu bé không đòi ăn đồ trên bàn nữa.
Ngụy Thanh Sơn cũng đang nói chuyện với Hà Đại Trụ. Hắn và huynh đệ nhà họ Hà từ nhỏ đã thân thiết, sau khi phân gia, Hà đại nương cũng giúp đỡ hắn rất nhiều, nếu không hắn cũng sẽ không chuyển tiệm thịt cho nhà họ Hà làm.
Hà Đại Trụ rót rượu: “Uống chút không?”
“Thôi, tiểu tử này mũi thính lắm, người có mùi rượu là nó không cho bế.”
Đoàn ca nhi như nghe hiểu bọn họ đang nói về mình, ê a một tiếng: “Bế~”
Ngụy Thanh Sơn mỉm cười nhìn Đoàn ca nhi, tiểu tử này càng lớn càng giống tiểu phu lang của hắn, lại là ca nhi, hắn cưng chiều còn không hết.
Mọi người ăn cơm xong, ngồi chơi một lúc thì Ngô nương tử và Thạch Tiểu Liễu cũng đến, trong nhà càng thêm náo nhiệt. Mọi người quây quần bên bếp lửa, uống trà, ăn hạt dưa, cuộc sống bây giờ ngày càng tốt hơn, lại sắp tết, ai nấy đều tươi cười rạng rỡ.
Hà đại tẩu chợt nhớ ra điều gì đó, nói với Lâm Ngư: “À đúng rồi, nhà ta mới buôn bán được một thời gian thì có một người đàn ông đến tìm, nói là cha ngươi.”
Ngô nương tử biết chuyện, cũng nói với Lâm Ngư: “Lâm phu lang yên tâm, trong tiệm toàn là nam nhân, đã đuổi ông ta đi rồi, nói là ngươi đã đi rồi, tiệm cũng chuyển nhượng cho chúng ta làm.”
Nếu không có hai người nhắc đến, Lâm Ngư suýt nữa thì quên mất còn có Lâm Thư Viễn. Từ khi chuyển đến huyện thành, ngày nào cũng bận rộn buôn bán ở tiệm, nào có thời gian nghĩ đến những chuyện phiền phức đó.
“Ông ta đến làm gì?”
“Mặc quần áo rách rưới, nói là muốn tìm ngươi.” Ngô nương tử nói. Trước đây mỗi lần Lâm Thư Viễn đến tìm Lâm Ngư đều mặc áo gấm, người đeo đầy vàng bạc châu báu, Lâm Ngư đi được một thời gian thì ông ta lại đến, người bụi bặm, quần áo cũng thay bằng vải thô.
Lâm Ngư không cần nghĩ cũng biết ông ta đến tìm mình làm gì: “Không cần để ý đến ông ta, cứ nói không biết ta đi đâu.”
Lâm Ngư không ngờ Lâm Thư Viễn lại bị nhà họ Tần đuổi ra ngoài, không biết hai người đã hòa ly hay bị hưu, Lâm Thư Viễn ở nhà họ Tần chỉ là một gã ở rể, không ngờ Tần phu nhân trông yếu đuối như vậy mà lại làm việc dứt khoát đến thế.
Lâm Thư Viễn quen sống sung sướng, bị nhà họ Tần đuổi ra ngoài chỉ có bộ quần áo trên người, không được mang theo gì cả. Khi bị ném tờ hưu thư ra ngoài, Lâm Thư Viễn còn ngớ người ra, mặc cho ông ta khóc lóc van xin, quỳ gối trước cửa nhà họ Tần cũng vô dụng.
Ông ta không biết đi đâu, mới nhớ đến còn có Lâm Ngư, muốn đến nhờ Lâm Ngư nuôi dưỡng, ai ngờ vất vả tìm đến nơi, Lâm Ngư lại không biết đi đâu mất.
Lâm Ngư không biết rằng tuy Tần Lương Ngọc tính tình mềm yếu, nhưng Tần Phương Nhi lại là người cứng rắn, nàng được thừa hưởng tính cách của lão gia nhà họ Tần, tuy còn nhỏ tuổi nhưng rất hiểu chuyện, không chấp nhận chuyện sai trái, cùng với em trai Tần Chiêu khuyên Tần Lương Ngọc hưu Lâm Thư Viễn.
Mọi người nói vài câu về Lâm Thư Viễn rồi thôi, dù sao cũng không phải chuyện vui vẻ gì, đang là ngày tết, đừng nói những chuyện làm mất hứng.
Trong nhà có nhiều người, không khí lại trở nên náo nhiệt. Đoàn ca nhi thấy có nhiều người chơi cùng, cũng không buồn ngủ nữa, bình thường đến tối chơi một lúc là buồn ngủ rồi, hôm nay lại rất tỉnh táo, cười toe toét lộ ra mấy chiếc răng sữa mới nhú.
Vì có trẻ con, Lâm Ngư và mọi người cũng không ở lại lâu. Trước khi ra về, Ngụy Thanh Sơn lại quấn Đoàn ca nhi trong áo khoác da thỏ của mình, cậu bé còn mặc áo choàng đỏ, đội mũ trùm đầu, úp mặt vào lòng Ngụy Thanh Sơn, gió tuyết cũng không lùa vào được.
Hà Đại Trụ cầm đèn lồng tiễn mọi người đến quán trọ rồi mới quay về.
Ngụy Thanh Sơn gọi thêm than sưởi ấm phòng. Lâm Ngư cởi áo khoác của Ngụy Thanh Sơn, bế Đoàn ca nhi ra, thấy cậu bé không biết ngủ từ lúc nào, vừa bế ra đã khẽ rên rỉ, tay quơ quào như tìm kiếm thứ gì đó.
Lâm Ngư mỉm cười cởi quần áo cho cậu bé, đặt vào trong chăn: “Chơi vui vẻ như vậy, tiểu cha còn tưởng con không buồn ngủ chứ.”
Lâm Ngư dỗ dành Đoàn ca nhi xong, sang phòng bên cạnh xem: “Nguyệt Nguyệt, đêm nay có chuyện gì thì gọi ca nhé.”
“Vâng ạ, ca, không có gì đâu, ca ngủ sớm đi.”
Thạch Tiểu Liễu hôm nay ngủ ở nhà, phòng bên cạnh chỉ còn lại Triệu Nguyệt Nguyệt một mình, Lâm Ngư mới sang xem.
Lâm Ngư quay về phòng, thu dọn đồ đạc rồi lên giường nằm. Ngày mai ngủ dậy, ăn cơm xong là họ sẽ về quê ăn tết.
Trời lạnh, Lâm Ngư cho Đoàn ca nhi ngủ giữa hai người. Trước đây trời nóng, Đoàn ca nhi ngủ một mình trong nôi, Ngụy Thanh Sơn thân nhiệt cao, hai người nằm cạnh Đoàn ca nhi, ban đêm cũng không thấy lạnh.
Ngụy Thanh Sơn đưa tay ôm tiểu phu lang và tiểu ca nhi vào lòng, quán trọ đốt than, rất ấm áp.
Nửa đêm, Đoàn ca nhi khẽ rên rỉ, Lâm Ngư cũng mơ màng tỉnh giấc, sờ vào người Đoàn ca nhi thấy cậu bé hơi nóng, liền đẩy Ngụy Thanh Sơn: “Đoàn ca nhi nóng rồi, huynh buông ra một chút.”
Ngụy Thanh Sơn đặt Đoàn ca nhi vào trong chăn, sau đó lại ôm tiểu phu lang của mình ngủ. Lâm Ngư không vui, đá hắn một cái: “Sao lại đẩy Đoàn ca nhi sang một bên.”
“Muốn ôm đệ ngủ.”
Lúc này bên ngoài hình như có gió, Lâm Ngư rúc vào lòng Ngụy Thanh Sơn: “Hình như có tuyết rơi rồi, nếu có tuyết thì ngày mai khó đi lắm.”
“Không sao, ngày mai đóng kín xe ngựa là không lạnh.”
Nửa đêm tỉnh giấc, hai người đều không buồn ngủ nữa. Ngụy Thanh Sơn ôm tiểu phu lang lên người: “Không buồn ngủ nữa chứ?”
Lâm Ngư đẩy hắn ra: “Đoàn ca nhi còn ở đây.”
“Ta nhẹ nhàng thôi, tiểu tử này không tỉnh được đâu.”
Ngụy Thanh Sơn lấy thêm một chiếc chăn đắp cho Đoàn ca nhi, lại nhét túi chườm vào trong chăn, dỗ dành Lâm Ngư cùng hắn vui đùa. Vốn dĩ nằm cạnh Ngụy Thanh Sơn đã thấy ấm áp rồi, giờ lại càng nóng hơn, Lâm Ngư cắn môi không dám lên tiếng, sợ đánh thức Đoàn ca nhi bên cạnh.
Ngụy Thanh Sơn cúi xuống hôn tiểu phu lang của mình, ngoan quá, đợi sang xuân ấm áp hơn sẽ cho Từ đại nương đưa Đoàn ca nhi sang ngủ cùng.
Sáng hôm sau không có việc gì, mọi người đều dậy muộn. Lâm Ngư tóc tai rối bù, ngủ rất say, Đoàn ca nhi đã tỉnh giấc, tự mình ngồi dậy bò đến chỗ hai người.
Ngụy Thanh Sơn sợ cậu bé bị lạnh, liền đặt cậu bé vào trong chăn: “Ngoan nào, đừng làm tiểu cha thức giấc.”
Đoàn ca nhi nằm trong chăn, tự mình mút tay chơi. Ngụy Thanh Sơn thở phào nhẹ nhõm, mùa đông lạnh giá thế này, được ôm tiểu phu lang và con trai, hắn không muốn dậy chút nào.
Lâm Ngư ngủ dậy, vừa mở mắt đã nhìn thấy đôi mắt to tròn của Đoàn ca nhi, Lâm Ngư nhìn mà thấy chột dạ, toàn thân đầy dấu hôn là do tối qua bị Ngụy Thanh Sơn cắn, cái gì mà nhẹ nhàng, toàn là lời nói dối.
Ngụy Thanh Sơn tối qua đã được thỏa mãn, lúc này đang rất tỉnh táo, thấy Lâm Ngư tỉnh giấc liền ngồi dậy mặc quần áo cho Đoàn ca nhi: “Ta trông con, đã gọi nước rồi, đệ tắm rửa trước đi.”
Lâm Ngư đỏ mặt, cậu vẫn còn thấy người dính nhớp, đợi về nhà, trời lạnh không tắm được thì không thể để Ngụy Thanh Sơn tùy tiện làm bậy nữa.
Hai người tắm rửa, thay quần áo xong, đặt Đoàn ca nhi trên giường, thay phiên nhau trông nom. Đợi mọi người ăn cơm xong mới thu dọn đồ đạc rồi đi.
Đúng là tối qua có tuyết rơi, trên đường phủ một lớp tuyết mỏng, may mà không dày lắm, lát nữa đánh xe về cũng dễ đi.
Hôm nay trời hơi gió, Lâm Ngư quấn Đoàn ca nhi kín mít trong xe ngựa, mỗi người còn ôm thêm một túi chườm nóng, cửa xe còn đặt một bếp than nhỏ bốn chân, bên trên có nắp đậy, không sợ xe xóc làm than rơi ra ngoài.
Ngụy Thanh Sơn cũng mặc áo khoác da thỏ bên ngoài: “Ngồi cho vững nhé, chúng ta đi thôi.”
Tiệm thịt và tiệm bánh bao hôm nay bán hết hàng thì nghỉ tết. Hôm nay buôn bán rất tốt, Hà Đại Trụ đang chặt thịt cho khách, thỉnh thoảng lại nhìn ra đầu đường, lát nữa Ngụy Thanh Sơn và mọi người đi sẽ đi qua con đường lớn ở đầu phố, hắn đã chuẩn bị sẵn một miếng thịt ngon, đợi lát nữa thấy Ngụy Thanh Sơn đi qua sẽ mang cho y.
Hà Đại Trụ ngóng đợi hồi lâu, cuối cùng cũng thấy Ngụy Thanh Sơn. Lúc đầu hắn không dám nhận ra, vì Ngụy Thanh Sơn đánh xe ngựa có mui, nếu không phải Ngụy Thanh Sơn vẫn mặc áo khoác da thỏ hôm qua thì hắn cũng không nhận ra.
Thấy Ngụy Thanh Sơn sắp đi qua đầu phố, hắn vội vàng gọi: “Thanh Sơn, Thanh Sơn!”
Ngô nương tử cũng thò đầu ra từ tiệm bánh bao: “Là Ngụy lão bản và Lâm phu lang sao?”
“Là họ, vừa đi qua đầu phố nhà mình.”
Hà Đại Trụ xách thịt đi ra khỏi tiệm: “Suýt nữa thì không nhận ra ngươi, đổi xe ngựa rồi à.”
Ngụy Thanh Sơn cười nói: “Có con nhỏ, đi đường xa bằng xe la thì lạnh.”
Hà Đại Trụ đặt miếng thịt lên xe ngựa: “Mang về ăn đi, giờ trời lạnh, thịt cũng không sợ hỏng.”
Ngô nương tử cũng vội vàng xách giỏ ra: “Ngụy lão bản, Lâm phu lang, bánh bao mới hấp xong đây, về nhà hâm nóng lại là ăn được.”
Lâm Ngư vén tấm vải che trước xe ngựa lên, nhận lấy giỏ bánh: “Cảm ơn Ngô nương tử.”
“Đi đường cẩn thận nhé.”
“Được.”
Ngụy Thanh Sơn đánh xe đi. Hà Đại Trụ vừa ra ngoài, Hà đại tẩu đã vào tiệm phụ giúp, thị cũng thấy xe ngựa của Ngụy Thanh Sơn, quả nhiên là khác xưa rồi, Ngụy Thanh Sơn giờ là bách hộ ở nha môn huyện thành, dù sao cũng là quan, quần áo ăn mặc cũng tốt hơn nhiều, khác hẳn với nông dân chân lấm tay bùn như họ.
Xe ngựa chậm rãi đi trên con đường phủ đầy tuyết, Lâm Ngư và Triệu Nguyệt Nguyệt ở trong xe dỗ dành Đoàn ca nhi chơi. Đoàn ca nhi vịn vào đồ vật đã có thể đứng được, Lâm Ngư để cậu bé đứng giữa hai chân mình, trêu cho cậu bé cười khanh khách, Ngụy Thanh Sơn ngồi bên ngoài cũng nghe thấy rõ ràng.
Bốn người về đến thôn thì cũng vừa lúc trưa. Ngụy Thanh Sơn bảo Lâm Ngư và mọi người đừng vội xuống xe, hắn vào nhà nhóm lửa trước đã, ở thôn còn lạnh hơn, trong xe ấm áp, đột nhiên xuống xe chắc chắn sẽ bị lạnh.
Ngụy Thanh Sơn mở cửa vào nhà. Tuy đã hơn nửa năm không về, nhưng trong sân rất sạch sẽ, trong nhà còn có củi, hắn nhóm lửa sưởi ấm nhà chính.
Lúc về, họ mang theo chăn đệm và thức ăn. Nhà tranh ở quê tất nhiên không thể so sánh với tứ hợp viện nhị tiến* ở huyện thành, mùa đông cũng lạnh hơn. Năm nay về quê chủ yếu là đến nhà bà dì của Lâm Ngư, tìm người đứng tên hộ tiệm.
Lần lượt là nhất, nhị, tam, tứ, ngũ tiến. Ngụy Thanh Sơn nhóm lửa sưởi ấm nhà một lúc rồi mới bế Lâm Ngư và Đoàn ca nhi xuống xe: “Trong nhà hơi lạnh, lát nữa hãy cởi áo choàng.”
“Ừm, ta biết rồi.”
Vừa xuống xe, gió lạnh mang theo tuyết đã táp vào mặt. Lâm Ngư nhảy xuống xe: “Sao ta thấy năm nay ở thôn lạnh thế nhỉ.”
Triệu Nguyệt Nguyệt cũng xách đồ xuống xe: “Hình như vậy.”
Lâm Ngư bế Đoàn ca nhi vào nhà sưởi ấm, Ngụy Thanh Sơn và Triệu Nguyệt Nguyệt mang đồ vào nhà, dọn dẹp lại nhà cửa, đã hơn nửa năm không ở, trong nhà cũng cần phải dọn dẹp lại.
Tang nương đang dệt vải trong nhà, Thanh ca nhi chạy vào: “Nương, hình như Lâm tiểu mụ và mọi người về rồi.”
“Thật sao? Chúng ta qua xem thử.”
Tang nương dẫn Thanh ca nhi đến, thấy trong sân có một chiếc xe ngựa, thị gọi: “Ngư ca nhi, là ngươi về đấy à?”
“Vâng, ta đang ở trong nhà, mau vào đi.”
Tang nương dẫn Thanh ca nhi vào nhà, thấy Lâm Ngư về, thị rất vui mừng: “Lâu rồi không gặp, Đoàn ca nhi đã biết đứng rồi, ta giúp ngươi dọn dẹp nhà cửa nhé, nhanh lắm.”
Lâm Ngư kéo tay thị lại: “Không cần đâu, không cần đâu, lát nữa Thanh Sơn và Nguyệt Nguyệt dọn là được rồi.”
Lâm Ngư lấy kẹo mạch nha cho Thanh ca nhi: “Thanh ca nhi cũng cao hơn rồi.”
“Nó cao lên một chút rồi, giờ thêu thùa càng ngày càng khéo, năm nay cho nó đến trường học ở làng bên cạnh học chữ, sau này cũng dễ sống hơn.”
“Giờ ở đây có trường học cho ca nhi rồi sao? Là vị tiên sinh nào dạy vậy?”
“Không có, chỉ là một lão tiên sinh ở làng bên, cũng không phải thi đỗ công danh gì, một năm mất một hai lượng bạc, cho Thanh ca nhi đi học chữ thôi.”
Tang nương nghĩ Thanh ca nhi giờ đã biết thêu thùa, lại cho nó đi học vài năm, cũng hiểu chút lễ nghĩa liêm sỉ, thị sẽ dệt thêm vải, đợi Thanh ca nhi lớn rồi sẽ tìm tướng công cho nó.
Hơn nữa, thị và Thanh ca nhi đều có nghề, cuộc sống chắc chắn sẽ tốt hơn người thường.
Lâm Ngư gật đầu, trong mắt có chút ngưỡng mộ. Tuy nhà Tang nương chỉ có hai người, nhưng Tang nương đã tính toán chu toàn cho Thanh ca nhi, ở nông thôn, có mấy ai cho ca nhi đi học chữ.
Cậu nghĩ nếu nương cậu còn sống, có lẽ cuộc sống của cậu cũng sẽ tốt đẹp như Thanh ca nhi.
Lâm Ngư nhìn Thanh ca nhi, mới đó mà Thanh ca nhi đã bảy tám tuổi rồi, trông có vẻ hơi nhút nhát, nhưng đôi mắt rất sáng.
“Tốt lắm, Thanh ca nhi đã lớn thế này rồi.”
Lâm Ngư nhớ lại lúc cậu mới về, Thanh ca nhi mới ba tuổi, nhỏ xíu, hay ngồi xổm một mình, thường xuyên bị Tiền Quý Nhi dọa cho khóc, vậy mà giờ đã lớn thế này rồi.
Tang nương ngồi chơi một lúc, thị muốn mời Lâm Ngư và mọi người đến nhà mình ăn cơm, sắp đến trưa rồi.
“Không cần đâu, cũng dọn dẹp xong rồi, chúng ta làm qua loa là được.”
Lâm Ngư không muốn làm phiền thị, tuy Tang nương có nghề, nhưng một mình nàng nuôi Thanh ca nhi cũng không dễ dàng gì.
Tang nương khuyên mãi không được, đành thôi: “Nếu thiếu gì thì cứ sang nhà ta lấy nhé.”
“Vâng.”
Tang nương dẫn Thanh ca nhi về. Thị nghe nói Lâm Ngư và mọi người mở tiệm ở huyện thành, Ngụy Thanh Sơn hình như làm việc ở nha môn, đã lâu không gặp, Lâm Ngư có vẻ đã thay đổi, không chỉ quần áo ăn mặc tốt hơn mà cả khí chất cũng khác trước.
Dọn dẹp xong, Triệu Nguyệt Nguyệt nấu mì sợi thịt băm, Đoàn ca nhi cũng ăn được vài miếng. Ăn cơm xong, sưởi ấm thêm một lúc thì cũng hết lạnh.
Lâm Ngư bận chăm sóc Đoàn ca nhi nên không tiện ra ngoài, định đến ngày mai, giao thừa mới đến thăm Đông ca nhi và mọi người.