Nông Gia Tiểu Phu Lang - Ngư Bách Bách

Chương 118

Chiều hôm ấy, không biết bằng cách nào nhà họ Phùng nghe tin Ngụy Thanh Sơn và Lâm Ngư đã về, vội vã mang một ít củi sang. Thấy Ngụy Thanh Sơn giờ đã làm quan, Phùng lão hán có chút dè dặt: “Trời lạnh, hai đứa cứ đốt sưởi ấm đi.”

Ngụy Thanh Sơn cảm tạ, vào nhà lấy một ít đồ rang cho ông: “Năm nay nhà ông vẫn mạnh khỏe chứ ạ?”

“Ừ, vẫn khỏe, vẫn khỏe.”

Phùng lão hán để lại củi rồi ra về. Lén lau nước mắt, ông lại nhớ đến ca nhi của mình. Haiz, nếu không phải gặp nạn năm ấy, giờ nhi tử cũng đến tuổi thành gia lập thất rồi.

Chiều hôm đó, Hà đại nương cùng Thạch Đầu cũng sang, mang theo một ít đồ ăn, trò chuyện một lúc rồi mới ra về.

Cả buổi chiều, nhà Ngụy Thanh Sơn tấp nập người ra vào. Từng người trong thôn lần lượt mang đồ sang biếu, hỏi han vài câu chuyện phiếm. Nhà Lý ca nhi cũng mang gạo sang, Xuân ca nhi thì biếu đậu phụ, đồ ăn trong nhà chất đầy.

Cả thôn đều biết Ngụy Thanh Sơn và Lâm Ngư giờ đã khá giả, nghe nói đã mua được nhà ở huyện thành, một người làm quan, một người buôn bán, hôm nay còn đánh xe ngựa về.

Cả thôn có được mấy nhà có la, huống chi là ngựa, cả thôn chẳng có lấy một con.

Lâm Ngư nói chuyện với bà con cả buổi chiều cũng thấy mệt. Đêm qua ngủ không ngon, hôm nay nhà lại đông khách, Lâm Ngư ngáp dài một cái.

Tối đến, ăn cơm xong liền đi ngủ sớm.

Hôm sau, Lâm Ngư có Đoàn ca nhi bên cạnh nên không dậy sớm. Ngụy Thanh Sơn dậy từ sớm quét tuyết, đun nước nóng. Đoàn ca nhi tỉnh dậy, Lâm Ngư liền nằm trên giường chơi với con một lúc.

Đoàn ca nhi duỗi đôi chân nhỏ đạp lên người Lâm Ngư, há miệng cắn vào cằm y. Lâm Ngư bị chọc lét cười khúc khích: “Không được nghịch ngợm!”

Hai người đùa giỡn trên giường, tiếng cười nói rộn ràng cả căn phòng. Ngụy Thanh Sơn đang đun nước ngoài sân cũng nghe thấy, khóe môi khẽ nhếch lên, múc một chậu nước nóng bưng vào.

Ngụy Thanh Sơn bế Đoàn ca nhi ra: “Đoàn ca nhi hôm nay vui vẻ ghê ta.”

“A~” Đoàn ca nhi cứ bám lấy Lâm Ngư không chịu buông. Ngụy Thanh Sơn vừa bế con lên, bàn tay nhỏ bé liền nắm chặt lấy trung y của Lâm Ngư, kéo cho bung cả ra.

Lâm Ngư đỏ mặt vội vàng cài lại y phục. Đều tại Đoàn ca nhi, sáng sớm đã để Ngụy Thanh Sơn thấy hết rồi.

Ngụy Thanh Sơn lại thấy tâm trạng khá tốt. Tiểu phu thôn của hắn thật hay thẹn thùng, dù đã thành thân mấy năm rồi nhưng vẫn e lệ vô cùng. Ban ngày ban mặt muốn y làm chuyện hoang đường chắc chắn là không được rồi.

“Ta mặc đồ cho Đoàn ca nhi, đệ dậy rửa mặt trước đi.”

Lâm Ngư khẽ “ừm” một tiếng: “Hôm nay là Tết, mặc cho Đoàn ca nhi bộ áo bông màu đỏ đi.”

“Được, Đoàn ca nhi mặc áo nào.” Ngụy Thanh Sơn thành thạo mặc áo cho con, Đoàn ca nhi ngoan ngoãn ngồi yên để cha mặc đồ.

Mặc xong, Đoàn ca nhi ậm ừ, đưa tay ra đòi Ngụy Thanh Sơn bế xuống giường. Mặc áo dày quá, tự nó không đứng dậy được. Ngụy Thanh Sơn bế con lên: “Đi, cùng cha ra xem tuyết nào.”

Ngụy Thanh Sơn bế Đoàn ca nhi đứng ở cửa nhìn tuyết rơi. Hôm qua tuyết rơi không dày lắm. Đoàn ca nhi thích xem tuyết, giãy giụa đòi Ngụy Thanh Sơn bế ra sân: “A, đi~”

Lâm Ngư nghiêm mặt: “Không được, ngoài trời lạnh, chơi trong nhà thôi.”

Tuy Đoàn ca nhi chưa biết nói nhưng rất lanh lợi. Cha nhỏ không cho, nó liền tìm cha, kéo Ngụy Thanh Sơn nằng nặc đòi ra ngoài: “Cha, cha~”

Ngụy Thanh Sơn không chịu nổi ca nhi làm nũng: “Vậy đứng ở cửa xem thôi nhé, cha nhỏ con không cho ra ngoài đâu.”

Ngụy Thanh Sơn nắm một ít tuyết cho con chơi trong nhà, Đoàn ca nhi mới không đòi ra ngoài nữa.

Lúc này Triệu Nguyệt Nguyệt cũng dậy rồi: “Ca, sáng nay chúng ta ăn gì? Án sủi cảo được không?”

“Được.”

Sáng sớm, bốn người ăn xong liền lại bận rộn. Ngụy Thanh Sơn băm nhân thịt chuẩn bị gói sủi cảo. Lâm Ngư bế Đoàn ca nhi không tiện làm, chỉ đứng bên cạnh trộn nhân. Sủi cảo năm nay để Ngụy Thanh Sơn và Triệu Nguyệt Nguyệt lo liệu.

Ngụy Thanh Sơn dán xong câu đối, ba người một nhà xách theo kẹo mạch nha sang nhà Thạch Đầu chúc Tết. Hà Đông Đông lại sinh thêm được một nhi tử và một ca nhi, giờ vẫn còn nhỏ.

Lâm Ngư đến nơi, Vân ca nhi và Lôi Tử đang ở ngoài sân nặn người tuyết. Thấy Lâm Ngư đến, hai đứa liền chạy ùa ra: “Lâm tiểu mụ!”

“Ừ.”

Hà Đông Đông hôm qua không đến tìm Lâm Ngư, vì hai đứa nhỏ còn bé chưa ra ngoài được. Nghe thấy tiếng động ngoài sân, vội vàng ngó đầu ra: “Ngư ca nhi! Đến rồi à, mau vào nhà đi!”

Lâm Ngư vẫn chưa gặp hai đứa nhỏ, giờ hai đứa đang nằm trong nôi, bên cạnh còn đốt than sưởi ấm.

Hà Đông Đông bảo Lâm Ngư đến xem: “Huynh xem này, vẫn chưa gặp bao giờ nhỉ.”

Lâm Ngư vén tã lót lên nhìn, hai đứa nhỏ đều đã tỉnh, đang mở to mắt tự chơi.

Hà Đông Đông than thở: “Huynh không biết, mệt chết ta rồi, một lần đến hai đứa.”

Tuy miệng nói vậy, nhưng Hà Đông Đông vẫn rất vui vẻ. Nhà đông con là chuyện tốt. Thạch Đầu nói ruộng đất nhà ít, nếu trong thôn có ai bán đất thì mua thêm vài mẫu, sau này đám nhỏ lớn lên cũng không lo thiếu ăn.

Lâm Ngư thấy vậy rất vui mừng, lấy vòng bạc đã chuẩn bị sẵn đeo cho mỗi đứa một cái. Hà Đông Đông thấy vậy liền kêu lên kinh ngạc: “Sao lại tặng đồ quý giá thế này!”

Vòng bạc của trẻ con tuy nhỏ, nhưng cũng phải một hai lượng bạc! Nhà y tuy không đến nỗi nghèo khó, nhưng cũng biết chi tiêu tiết kiệm, Vân ca nhi và Lôi Tử lớn thế này rồi cũng chưa có vòng bạc nào.

“Hôm đầy tháng ta không đến được, coi như quà đầy tháng vậy.” Lâm Ngư lại gọi Vân ca nhi và Lôi Tử đến, mỗi đứa cũng được một cái. Hà Đông Đông vội vàng ngăn lại: “Hai đứa lớn rồi, sao lại tặng nhiều thế.”

“Cầm lấy đi, sao lại chỉ tặng cho đứa nhỏ mà không tặng đứa lớn. Huống hồ Vân ca nhi với Lôi Tử ta cũng coi như nhìn chúng lớn lên mà.”

Bốn đứa trẻ không thể phân biệt đối xử. Sau này lớn lên, đứa có đứa không, người ngoài nhìn vào lại tưởng thiên vị, trẻ con cũng dễ đánh nhau.

Lâm Ngư tặng quà quý giá như vậy, Hà Đông Đông rất áy náy: “Hôm nay cứ ở lại nhà ta ăn cơm đi, lát nữa ta bảo Thạch Đầu gọi Nguyệt Nương sang.”

Lâm Ngư còn chưa kịp trả lời, Hà Đông Đông đã ngắt lời: “Không được từ chối, huynh ở lại trò chuyện với ta một lát.”

Lâm Ngư cũng muốn nói chuyện nhiều hơn với Hà Đông Đông: “Được.”

Hà Đông Đông lúc này mới vui vẻ, kéo Lâm Ngư vào phòng trong ngồi lên giường, để Đoàn ca nhi chơi trên giường. Hai đứa nhỏ có Thạch Đầu và nương Thạch Đầu trông nom rồi.

Hà Đông Đông gặp Lâm Ngư như núi lửa phun trào, hỏi han đủ thứ chuyện ở huyện, rồi lại kể chuyện trong thôn, ríu rít nói không ngừng.

Lâm Ngư mỉm cười lắng nghe, Hà Đông Đông vẫn như xưa, chẳng thay đổi chút nào.

Hà Đông Đông kể chuyện nhà mẹ đẻ, có chút bất bình: “Huynh không biết đâu, tiệm thịt ở trấn trên giao cho đại ca ta quản lý mà, ta nghe nương ta nói, nhị tẩu ta lúc đầu có chút bất mãn. Tuy tỷ ấy không có ý xấu gì, nhưng lại khiến mọi người trong nhà không vui.”

“Giờ ruộng đất nhà ta, đại ca ta không lấy thu hoạch nữa, chỉ mang đủ lương thực lên trấn ăn thôi. Nhị tẩu ta lại vui vẻ ra mặt, đại tẩu ta thỉnh thoảng từ trấn trên về lại mang theo đồ ăn thức uống. Hôm trước còn mua cho đám nhỏ hai tấm vải may đồ Tết, huynh không biết nhị tẩu ta vui cỡ nào đâu.”

“Hà nhị tẩu cũng tốt mà, chỉ là đôi khi hơi bảo thủ.” Lâm Ngư nói.

“Giờ nhà ta cũng hòa thuận rồi. Đại ca ta bán thịt ở trên trấn, nhị ca ta ở nhà trồng trọt, cuộc sống cũng khá hơn. Tất cả đều nhờ huynh và Thanh Sơn ca.”

Hà Đông Đông giờ sống rất thoải mái, nhà mẹ đẻ cũng khá giả hơn. Nhà y thì Thạch Đầu có nghề mộc, cuộc sống cũng không tệ, cả nhà hòa thuận vui vẻ.

Hai người ngồi trò chuyện thân mật, Hà Đông Đông cười híp mắt: “Năm nay nhà ta lại thêm hai đứa nhỏ, lúc đầu tưởng chỉ có một đứa, ai ngờ lại sinh đôi. Chắc là nhờ tấm chăn cưới huynh thêu cho ta lúc thành thân, toàn hình em bé, sinh một lứa luôn.”

Lâm Ngư phì cười: “Sao lại nói mình như thế chứ.”

“Hihi, lần này lại thêm một ca nhi, mong là thằng bé đừng giống Vân ca nhi. Huynh không biết đâu, Vân ca nhi giờ đánh nhau Lôi Tử cũng không lại, ra ngoài chơi toàn đánh người ta khóc, chẳng giống ca nhi chút nào, làm ta lo chết mất.”

“Chẳng phải giống đệ hồi nhỏ sao.” Lâm Ngư trêu chọc.

“Đừng giống ta, ta lo muốn chết, ca nhi nhà ai lại mạnh mẽ thế chứ.”

Hai người vừa trò chuyện vừa ăn vặt, Vân ca nhi và Lôi Tử giờ lớn hơn rồi, không cần trông chừng suốt, tự chơi ngoài sân được.

Buổi trưa, Hà Đông Đông nấu cơm. Món Tết, nhà nào cũng chuẩn bị đầy đủ. Hà Đông Đông hầm cá, lại thêm đậu phụ, trẻ con không ăn cá được thì ăn đậu phụ.

Lại xào thêm hai món mặn, một món rau khô. Mọi người ngồi ăn cơm, Hà Đông Đông gắp cho Lâm Ngư một miếng cá to: “Đây là cá cậu Thạch Đầu biếu, huynh nếm thử.”

Mùa đông cá rất hiếm, Lâm Ngư đến, Hà Đông Đông liền lấy ra chiêu đãi.

Lâm Ngư cũng lâu rồi không ăn cá, thấy rất ngon miệng, cả nước canh cũng húp hết hai bát. Đoàn ca nhi cũng được cho ăn đậu phụ, xem chừng cũng rất thích.

Ăn xong, Đoàn ca nhi buồn ngủ nên họ ra về. Thôn xóm lúc này rất náo nhiệt, trẻ con chạy nhảy khắp nơi. Nông thôn tuy nghèo khó, nhưng trẻ con ngày Tết dù mặc quần áo cũ, có đứa còn vá víu, nhưng đều sạch sẽ, đuổi nhau chơi đùa rất vui vẻ.

Mấy ngày sau Tết, Ngụy Thanh Sơn đánh xe ngựa đến thôn Hồ Lô. Thôn này khá hẻo lánh, hắn chưa từng nghe đến, Lâm Ngư cũng không biết nhà dì của mình ở đâu.

Hỏi thăm đường sá một hồi mới tìm được đến thôn. Lại hỏi thăm họ hàng bên ngoại của dì, người trẻ tuổi đều không biết họ tìm ai, phải hỏi những người lớn tuổi mới chỉ cho được một nhà.

Thì ra dì của Lâm Ngư lấy chồng họ Đinh. Lâm Ngư không biết nên mới khó tìm.

Một đứa trẻ chạy trước xe ngựa dẫn đường. Nhà dì của Lâm Ngư nằm trong một con ngõ nhỏ, xe ngựa không vào được nên dừng ở đầu ngõ.

Ngụy Thanh Sơn bế Lâm Ngư và Đoàn ca nhi xuống xe. Đúng dịp Tết, trong thôn rảnh rỗi, thấy có xe ngựa vào thôn, không ít người tò mò ngó đầu ra xem, nhà ai mà có khách sang trọng thế này.

Lâm Ngư cho đứa trẻ một viên kẹo mạch nha: “Cảm ơn cháu nhé.”

Đứa trẻ vui vẻ chạy đi gọi cửa: “Đinh đại bá, Đinh đại bá, nhà bá có khách!”

“Khách nào thế?”

Đinh đại bá ra xem, thấy một đôi phu phu ăn mặc sang trọng, bế theo một đứa trẻ kháu khỉnh. Ông nghĩ ngợi một lúc, mình hình như không có họ hàng giàu có như vậy.

“Hai người tìm ai? Có phải nhầm nhà không?”

“Là Đinh cữu cữu phải không? Con là Lâm Ngư, nương con là Triệu Uyển Nhi, hôm nay đến thăm dì ạ.”

Đinh đại bá nghĩ một hồi: “Ngươi con là Triệu Gia Trụ?”

“Vâng.”

Đinh đại cữu ồ lên một tiếng: “Nhớ ra rồi, con nói tên nương con, ta nhất thời quên mất. Mau vào nhà, mau vào nhà.”

Đinh đại cữu vội vàng mời khách vào nhà. Không trách ông không nhớ ra người họ hàng này, bà ngoại Lâm Ngư và nương ông là tỷ muội, quan hệ không gần không xa, hơn nữa nhà ông nghèo khổ, lại ở xa, hai nhà từ lâu đã không qua lại.

“Đại ca, ai vậy?” Đinh nhị cữu hỏi.

“Là nhi tử nhà Uyển Nhi.”

“Uyển Nhi nào? Sao ta không nhớ.”

“Là nữ nhi nhà đại di của chúng ta ấy.”

Đinh nhị cữu lúc này mới nhớ ra: “À à à, Uyển Nương mất cũng được mười năm rồi, ta nhất thời không nhớ ra.”

Lâm Ngư chưa từng đến đây nên không biết có mấy người cậu, y vẫn chào hỏi như thường. Nhìn quanh sân nhà họ Đinh, chỉ có một gian nhà chính và hai gian nhà phụ, hai người cậu chen chúc sống cùng nhau, xem ra nhà đông con, có năm sáu đứa trẻ lớn nhỏ, có một đứa lớn đã có trượng phu, bế trên tay một đứa nhỏ.

Hai người chủ nhà vội vàng mời Lâm Ngư và Ngụy Thanh Sơn vào nhà. Lâm Ngư vừa bước vào đã thấy tối om, nhà này tối quá.

“Mau ngồi đi, không ngờ con đã lớn thế này rồi.”

“Đại cữu cữu, dì con còn sống không ạ?” Lâm Ngư hỏi.

“Mấy năm trước đã mất rồi.”

Nhà có khách sang trọng đến, mấy đứa trẻ như gà con sợ hãi núp vào nhau. Lâm Ngư nhìn chúng, mỉm cười, đứa lớn nhất xem ra đã có gia đình, còn lại khoảng mười tuổi, mấy đứa nhỏ hơn thì năm sáu tuổi.

Nhà hai người cậu này xem ra sống rất khó khăn, nhà đông con, trời lạnh thế này mà trẻ con chỉ mặc một lớp áo mỏng rách rưới, phồng lên, Lâm Ngư phát hiện bên trong nhét toàn rơm rạ.

Lâm Ngư đến mang theo hai gói bánh trái cây và một miếng thịt, ở nông thôn coi như quà biếu hậu hĩnh rồi. Y mở một gói bánh: “Mấy đứa lại đây ăn bánh đi.”

Mấy đứa trẻ rụt rè không dám lại gần. Lâm Ngư đưa bánh cho chúng: “Ăn bánh đi.”

Mấy đứa trẻ mới dám đưa tay lấy bánh. Lâm Ngư nhìn thấy tay chúng nổi đầy nốt nẻ, mấy đứa trẻ cầm bánh không nỡ ăn, có đứa liếm hai cái rồi giấu đi.

Đinh đại cữu xoa xoa tay: “Ta nhớ là gọi là Ngư ca nhi phải không? Lâu ngày không gặp, cữu cữu quên mất tên con rồi.”

Lâm Ngư ừ một tiếng. Đinh đại cữu không biết Lâm Ngư đột nhiên đến đây làm gì, nương y mất cũng mấy năm rồi, chẳng lẽ chỉ đến thăm mộ nương.

Ngụy Thanh Sơn cũng không nói lời khách sáo, nói thẳng là họ muốn tìm người đứng tên cho cửa hàng ở huyện, mỗi năm trả mười lượng bạc.

Đinh đại cữu lắp bắp: “Mười, mười lượng!”

Cả đời ông chưa từng thấy nhiều bạc như vậy, vội vàng nói: “Đồng ý, đồng ý.”

Ngụy Thanh Sơn nói rõ với ông: “Phải suy nghĩ cho kỹ, đứng tên rồi là vào hộ tịch thương nhân, sau này ba đời không được thi cử làm quan.”

Đinh đại cữu gật đầu lia lịa: “Đồng ý, đồng ý. Ngươi xem nhà chúng ta có ai đọc sách được đâu?”

Đinh nhị cữu không tranh giành với Đinh đại cữu, đại ca đã lên tiếng rồi, ông cũng không tiện nói gì.
Bình Luận (0)
Comment