Nông Gia Tiểu Phu Lang - Ngư Bách Bách

Chương 31

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Ngư giật mình tỉnh giấc. Ngụy Thanh Sơn vỗ nhẹ lưng cậu an ủi: “Không sao, ngủ tiếp đi.”

Lâm Ngư thật sự quá mệt, chẳng mấy chốc lại chìm vào giấc ngủ.

Nhà bên cạnh lại vang lên tiếng kêu thảm thiết của Tiền bà bà, còn có tiếng đồ vật rơi xuống đất. Ngụy Thanh Sơn kéo chăn che kín tai cho tiểu phu lang của mình, ôm cậu ngủ tiếp.

Tiền Quý Nhi nhà bên cạnh đang ngủ, mơ màng cảm thấy có thứ gì lạnh lẽo chạm vào cổ. Hắn vừa mở mắt ra đã thấy dưới ánh trăng, một người đàn bà tóc tai rũ xượi, mặt mày xanh xao đứng bên giường hắn, miệng còn phát ra tiếng cười quái dị.

Tiền Quý Nhi sợ hãi hét lên: “Giết người! Giết người!”

“Tiền Quý Nhi, dưới nước lạnh lắm, xuống đây với chúng ta đi, ha ha.” Tang nương cầm dao chém xuống giường. Tiền Quý Nhi sợ đến tè ra quần, con dao “ầm” một tiếng chém vào đầu giường ngay sát mặt hắn, chỉ chút nữa là trúng mặt.

Nghe thấy tiếng động, Tiền bà bà cũng vội vàng chạy sang. Vừa vào phòng con trai đã thấy một người đàn bà tóc tai bù xù đang rút con dao cắm trên đầu giường: “Tang nương, ngươi muốn làm gì!”

Tang nương dùng sức rút dao ra, cầm dao nghiêng đầu cười quái dị nhìn Tiền bà bà: “Nương, nương, nương cũng tới rồi, ha ha, chúng ta ba người cùng đi có được không, ha ha, nương, không đau đâu, chỉ một chút thôi.”

Tang nương cầm dao, chân tay cứng đờ bò về phía Tiền bà bà, miệng còn gọi quái dị: “Nương, nương ơi.”

Tiền bà bà sợ quá, mắt trợn trắng ngất xỉu.

Tang nương lúc này mới cầm dao quay về, rồi đặt con dao dưới giường mình.

Tiền bà bà nằm ngủ dưới đất cả đêm. Tiền Quý Nhi bị dọa đến mức người nồng nặc mùi nước tiểu, trốn trong chăn run lẩy bẩy. Đợi đến khi trời sáng gà gáy mới dám ló đầu ra, hắn run rẩy gọi: “Nương, nương.”

Thấy trời đã sáng mới dám xuống giường, hắn lay tỉnh Tiền bà bà đang nằm dưới đất: “Nương, nương!”

Tiền bà bà lúc này mới tỉnh lại. Nhìn đôi mắt mở to trước mặt, bà ta lại hét lên: “Hôm qua, hôm qua đó là người hay là ma?”

“Nương, nương đi xem thử, Tang nương đêm qua có chết không?”

Quần của Tiền Quý Nhi vẫn còn ướt, hắn giờ đến cửa cũng không dám ra.

“Nương đi, nương đi, ta thấy Tang nương chắc là chết rồi, xúi quẩy thật, mau tìm người chôn đi.” Tiền bà bà sợ đến run người. Cái thứ bò dưới đất hôm qua là cái gì, chẳng lẽ là Tang nương chết rồi quay lại tìm hai người bọn họ?

“Con đi, con đi.”

“Nương đi, nương đi.”

Hai người đẩy qua đẩy lại, không ai dám đi. Cuối cùng, hai người run run cùng đi đến căn phòng đặt khung dệt vải. Tiền Quý Nhi lấy hết can đảm đẩy cửa ra. Trong ổ rơm, Tang nương đang ôm Thanh ca nhi ngủ say. Nghe thấy tiếng động, nàng bỗng mở choàng mắt, nhìn hai người cười một nụ cười quỷ dị: “Nương.”

Tiền bà bà sợ hãi ngã ngồi xuống đất. Tiền Quý Nhi cũng run lên. Lúc này trời đã sáng, mặt trời đã mọc, vậy là Tang nương không sao, đang giả thần giả quỷ. Hắn bước tới đạp vào người Tang nương một cái: “Đồ đàn bà thối tha, hôm qua ngươi muốn giết ta, xem ta có đánh chết ngươi không, có đánh chết ngươi không!”

Tang nương bị đá kêu “ối” một tiếng, miệng lại phát ra tiếng cười khanh khách: “Tiền Quý Nhi, ngươi dám đánh ta, ngươi dám đánh ta!”

Giọng nàng càng lúc càng the thé, cầm dao chém về phía Tiền Quý Nhi. Tiền Quý Nhi vội vàng chạy trốn. Tang nương cầm dao đuổi theo hắn khắp sân, miệng khi thì the thé, khi thì dịu dàng: “Tiền Quý Nhi! Tiền Quý Nhi, ha ha, Tiền Quý Nhi~”

Tiền Quý Nhi bị bộ dạng điên dại của nàng dọa cho la hét: “Cứu mạng! Cứu mạng! Giết người rồi!”

Tuy nhà hắn ở hơi xa, nhưng trước sau vẫn có mấy nhà. Tang nương lăn ra đất ngất xỉu. Tiền Quý Nhi thấy bà hàng xóm đi tới, liền trốn ra sau lưng bà: “Nó, nó muốn giết ta!”

Bà hàng xóm ngửi thấy mùi nước tiểu trên người Tiền Quý Nhi, cau mày: “Nàng có thể giết được ngươi sao? Ngươi lại đánh nàng rồi?”

Bà hàng xóm bước tới đỡ Tang nương dậy. Tang nương lúc này mới từ từ mở mắt, thấy là bà hàng xóm liền run rẩy chui vào lòng bà: “Thím ơi, thím ơi, Tiền Quý Nhi muốn giết con, muốn giết con.”

“Không sao, đừng sợ, thím đỡ con vào nhà.”

Bà hàng xóm đỡ Tang nương vào nhà. Tang nương lại về căn phòng xiêu vẹo của mình ngủ một giấc. Đói bụng thì dậy lấy bột mì trắng ra cán mì. Tiền bà bà và Tiền Quý Nhi thấy vậy cũng không dám lại gần. Tang nương tóc tai bù xù, cầm dao cắt mì trông như đang chém người, “bịch bịch bịch”.

Nấu cơm xong, Tang nương cầm dao gọi hai người bằng giọng dịu dàng: “Nương, Tiền Quý Nhi, ăn cơm thôi.”

Hai người không ai dám lại gần. Thanh ca nhi chạy tới: “Nương, con đói.”

“Đói rồi à, nương múc cơm cho con.”

Tang nương bưng bát ăn liền hai bát mì trắng. Thanh ca nhi cũng chưa được ăn gì ngon, cũng ăn theo được kha khá. Hai mẹ con mấy năm nay ngày ngày ăn cám rau, chưa được ăn gì ngon, tiền Tang nương bán vải đều bị Tiền bà bà cướp mất.

Ăn xong, Tang nương dắt Thanh ca nhi vào nhà, ngồi trước khung dệt vải dệt, miệng còn hát bài hát ru con, tiếng hát hòa cùng tiếng “cạch cạch” của bàn đạp nghe thật quỷ dị.

Tiếng “cạch cạch” của bàn đạp như đánh vào người Tiền Quý Nhi. Hắn lại nhớ đến con dao chém vào đầu giường đêm qua, hắn run lên: “Nương, Tang nương điên rồi.”

“Con nhốt ả ta lại đi.” Tiền bà bà đẩy Tiền Quý Nhi đi làm. Tiền Quý Nhi lấy hết can đảm khóa cửa phòng dệt vải lại.

Lúc mặt trời sắp lặn, cánh cửa căn nhà xiêu vẹo rung lên: “Nương, nương, con nấu cơm cho nương đây.”

Tiền bà bà bị giọng nói dịu dàng của nàng dọa đến chết khiếp, mắng vài câu rồi tiếp tục nấu cơm.

Lâm Ngư không biết nhà bên cạnh xảy ra chuyện gì, nghe chừng là không đánh Tang nương nữa. Hôm qua Đại Hắc cắn được một con thỏ, hôm nay cậu làm thịt, chuẩn bị tối ăn.

Cậu làm món thỏ kho, canh cải xanh đậu phụ, lại hấp thêm một nồi bánh bao trắng. Mùi thơm bay sang cả nhà bên cạnh. Thanh ca nhi kéo áo nương: “Nương, con muốn ăn thịt.”

“Được, tối nay con sẽ được ăn thịt.”

Đêm khuya yên tĩnh, Tang nương cạy cửa ra, nhảy vào chuồng gà bắt gà. Tiền bà bà nuôi mấy con gà, trứng gà đẻ ra đều ăn hết, đến Thanh ca nhi cũng không cho ăn một miếng.

Ngụy Thanh Sơn nghe thấy tiếng động nhà bên cạnh, chỉ kéo chăn lại, tránh làm tiểu phu lang tỉnh giấc. Hôm nay hai người lại “náo loạn” một hồi, không còn cách nào khác, tiểu phu lang chỉ cần kéo áo trong của hắn là hắn không kiềm chế được.

Dưới ánh trăng, Tang nương bắt được một con gà, một dao chém đứt đầu gà. Tiền bà bà nghe thấy tiếng động, tưởng có người đến trộm gà, gọi Tiền Quý Nhi cầm gậy chạy ra ngoài.

Trong chuồng gà, một người đàn bà tóc tai bù xù ngồi xổm dưới đất, miệng đang cắn cổ gà, đầy máu gà, nàng cười hi hi: “Nương, con đói.”

Con gà trên tay nàng chưa chết hẳn, đập cánh một cái. Tang nương cầm nó ném vào người Tiền bà bà: “Nương, nương cũng ăn đi.”

Tiền bà bà “á” một tiếng ngồi phịch xuống đất. Tiền Quý Nhi cũng sợ đến mềm nhũn chân, vội vàng chạy vào nhà. Tiền bà bà cũng lăn lộn bò vào nhà, đóng chặt cửa không dám ra ngoài.

Tiền Quý Nhi ngồi bệt xuống đất: “Nương, Tang nương lại điên rồi, không phải bị thứ dơ bẩn dưới nước nhập vào người chứ?”

“Có, có thể lắm, không thì sao ban ngày không sao, cứ đến đêm là lại phát bệnh.”

Nghĩ vậy, hai người càng sợ hãi, trốn trong nhà không dám ra ngoài.

Tang nương lau miệng, xách con gà chết vào bếp, rửa sạch máu gà trên mặt rồi mới gọi Thanh ca nhi vào, sau đó đun nước nóng làm lông gà, luộc gà ăn.

Thanh ca nhi bé xíu ngồi chen chúc bên chân Tang nương. Mùi thịt thơm phức bốc ra từ nồi làm thằng nhỏ nuốt nước miếng liên tục. Ninh nhừ rồi, Tang nương xé một nửa cho con: “Ăn đi.”

Hai người, mỗi người ôm nửa con gà ăn đến miệng đầy dầu mỡ. Tang nương chưa bao giờ thấy thoải mái như vậy, nàng gần như quên mất mùi vị của thịt là gì.

Ăn gà xong, Tang nương mới dắt Thanh ca nhi đi ngủ.

Hai người nhà họ Tiền đợi đến trời sáng mới dám ra ngoài. Nhà họ Tiền chìm vào sự yên tĩnh kỳ lạ. Hai người giờ không dám trêu chọc Tang nương nữa, sợ nàng ta nổi điên lên cầm dao chém người.

Tiền Quý Nhi là kẻ chỉ giỏi bắt nạt người nhà, ở nhà không chịu nổi nữa, hắn sợ hãi, bắt Tiền bà bà đưa hai lượng bạc rồi bỏ đi.

Trong nhà chỉ còn lại một mình Tiền bà bà, bà ta càng không dám chọc vào Tang nương. Ban ngày, Tang nương vẫn như trước, dệt vải thì dệt vải, nấu cơm thì nấu cơm, thậm chí còn gọi bà: “Nương, ăn cơm thôi.”

Đến tối thì lại bám vào cửa sổ cào cửa, miệng dịu dàng gọi: “Nương, nương ơi~ nương ngủ chưa? Cho con vào đi, dưới nước lạnh lắm.”

Tiền bà bà trốn trên giường run cầm cập, không dám thò đầu ra, chỉ đợi đến khi trời sáng mới dám ngủ.

Liên tục ba đêm như vậy, Tiền bà bà tiều tụy hẳn đi, cũng không ra ngoài nói xấu người khác nữa. Ngày tháng của Tang nương ngược lại dễ dàng hơn, thứ gì trước đây không dám ăn trong bếp thì bây giờ đều ăn, cơm thì ăn toàn bột mì trắng, trứng gà cũng được luộc, muốn ăn thịt thì ra sân sau giết gà.

Mấy hôm nay, Ngụy Thanh Sơn tích trữ được kha khá thú săn, hắn định ngày kia mang ra chợ bán. Ngày mai thì dẫn Lâm Ngư lên núi dạo chơi. Hắn thấy tiểu phu lang của mình ngày nào cũng ngồi trước khung thêu, sợ cậu mệt mỏi, nên định ngày mai không đi xa, chỉ dạo chơi trong núi thôi.

Hắn nói với Lâm Ngư, Lâm Ngư vui vẻ đồng ý: “Vậy ngày mai ta đi hái rau dại với huynh.”

Đêm khuya không ngủ được, Lâm Ngư rúc vào lòng Ngụy Thanh Sơn: “Hôm nay còn làm nữa không?”

Ngụy Thanh Sơn dù phản ứng chậm chạp đến mấy thì lúc này cũng hiểu ra, mấy hôm nay tiểu phu lang của hắn sao lại dính người thế này: “Sao vậy, có phải có ai nói gì với đệ không?”

“Không có, ta, ta chỉ là muốn có con.”

Ngụy Thanh Sơn rốt cuộc cũng hiểu ra chuyện gì. Hắn nghe nói mấy hôm trước Xuân ca nhi hay sang nhà chơi, chắc là hai người đã nói gì đó nên tiểu phu lang của hắn mới sốt ruột.

Ngụy Thanh Sơn bật cười: “Không vội, mấy năm nay không vội. Đệ xem nhà mình bây giờ ở cũng không tốt, đất cũng không có, có con rồi để con khổ cùng mình. Đợi khi nào con muốn tới thì nó sẽ tới, không tới thì hai chúng ta sống với nhau.”

Lâm Ngư nghĩ cũng đúng, nhà cậu bây giờ không có nhiều tiền, có con rồi chẳng phải sẽ khổ sao?

Nhưng lại nghe nói không cần con, cậu tức giận đánh vào tay Ngụy Thanh Sơn: “Sao lại không cần con chứ!”

Khóe miệng Ngụy Thanh Sơn nhếch lên, bị đánh một cái mà trông vẫn rất vui vẻ. Tiểu phu lang của hắn gan to lên rồi, dám đánh hắn rồi.

Nghe Ngụy Thanh Sơn nói vậy, khúc mắc trong lòng Lâm Ngư cũng được giải tỏa, lại nghĩ đến mấy hôm nay lôi kéo Ngụy Thanh Sơn hồ nháo, mặt cậu không khỏi nóng lên.

Hôm sau, hai người hiếm khi ngủ nướng, ăn cơm xong, ung dung đeo sọt lên lưng vào núi.

Hôm nay, Ngụy Thanh Sơn không mang theo dụng cụ gì, chỉ đi kiểm tra bẫy trong rừng. Trong sọt của hắn thì có kha khá đồ ăn, bánh nướng còn thừa, bánh cuốn, còn có mứt quả khô linh tinh.

Hai người không giống đi săn, mà giống đi chơi hơn.

Lâm Ngư ở nhà cũng một thời gian rồi. Từ khi nhận thêu thuê cho nhà họ Hà thì ngày nào cũng tất bật thêu. Lúc này ra ngoài mới thấy, khu rừng lần trước còn úa vàng giờ đã xanh tốt trở lại. Ven đường cỏ dại mọc um tùm, đủ loại hoa dại nở rộ, trong rừng đâu đâu cũng là tiếng chim hót, dường như không còn sự nguy hiểm của thú dữ.

Lâm Ngư ra ngoài một chuyến rất vui vẻ. Càng đi vào sâu, rừng càng rậm rạp. Cậu vừa đi vừa hái măng non ven đường, chẳng mấy chốc đã hái được đầy túi áo.

Ngụy Thanh Sơn trêu cậu: “Hôm nay sao vui thế?”

Lâm Ngư ngượng ngùng không nói, cũng không thể nói là hôm qua hết khúc mắc trong lòng nên vui chứ. Là cậu hiểu lầm Ngụy Thanh Sơn, nói ra thì ngại quá. Mấy đêm nay cậu quấn lấy Ngụy Thanh Sơn thật là quá phận!

Lâm Ngư bước chân nhẹ nhàng đi dọc theo con đường nhỏ. Trên núi rau dại rất nhiều, nhưng giờ bán không được giá, chỉ có thể tìm những thứ mọi người không hái được, thứ quý hiếm mới bán được.

Lâm Ngư nhìn thấy một đám cây xanh mướt ẩn trong rừng rậm, mắt cậu sáng lên: “Thanh Sơn, huynh xem, cây du kìa!”



Hai người đi tới. Ngụy Thanh Sơn đặt sọt xuống: “Lát nữa đệ đứng xa ra, ta trèo lên chặt.”

“Vâng.”

Lâm Ngư ngoan ngoãn lùi ra xa. Trong thôn cũng có cây du, nhưng đều bị mọi người hái hết rồi. Hoa du là món ngon hiếm có của mùa xuân. Lâm Ngư ở nhà thêu nên không đi hái, Hà Đông Đông có mang cho cậu hai cái bánh hoa du ăn thử.

Cây du già này mọc sâu trong núi, tán lá rất sum suê. Người đi vào sâu trong núi không nhiều, nên mới bị hai người phát hiện.

Ngụy Thanh Sơn nhanh nhẹn trèo lên cây, rút dao chặt những cành thấp. Cành cây bị chặt rơi “soạt” xuống đất. Ngụy Thanh Sơn ở trên cây gọi xuống: “Đứng xa ra, đừng lại gần, đợi ta xuống rồi hãy lại.”

“Ta biết rồi!”

Ngụy Thanh Sơn cũng không trèo lên cao lắm, chặt được mấy cành lớn là xuống. Lâm Ngư vội vàng chạy tới hái hoa du. Ngụy Thanh Sơn cũng xuống khỏi cây, hai người tuốt hoa du bỏ vào sọt, Ngụy Thanh Sơn chặt được kha khá, sọt đầy ắp.

Lâm Ngư mỉm cười, ngày mai cậu đi chợ lại có thứ để bán rồi!

Cậu hái một chùm hoa du bỏ vào miệng nhai, vị chát chát, mùi cỏ non.

Ngụy Thanh Sơn đưa chiếc sọt rỗng cho Lâm Ngư đeo, hai người tiếp tục tìm rau dại hái.

Tâm trạng Lâm Ngư rất tốt, lấy mứt quả khô bỏ vào miệng nhai, còn không quên nhét cho Ngụy Thanh Sơn một miếng. Hai người đi dạo đến giữa trưa thì tìm một bãi cỏ ngồi xuống.

Lâm Ngư lấy đồ ăn và nước ra khỏi sọt, hai người dựa vào gốc cây ăn. Ngụy Thanh Sơn đưa nước cho Lâm Ngư: “Sau này đừng ngày nào cũng ngồi thêu, hại mắt.”

“Biết rồi, nếu mệt ta sẽ cùng huynh lên núi.”

Hai người thong thả ăn uống, sau đó ngồi nghỉ ngơi. Lâm Ngư hái những bông hoa dại bên cạnh. Đại Hắc và Bạch Tuyết cũng nằm lăn lộn bên cạnh.

Bạch Tuyết đang chơi bỗng kêu lên, lăn lộn dưới đất. Ngụy Thanh Sơn lập tức đứng dậy quan sát xung quanh: “Bạch Tuyết, lại đây.”

Bạch Tuyết vẫy đuôi chạy tới, rên rỉ chui vào lòng Lâm Ngư, húc đầu làm Lâm Ngư ngã xuống bãi cỏ. Lâm Ngư bị cọ đến ngứa ngáy, cười khúc khích đẩy Bạch Tuyết trên người ra: “Bạch Tuyết, Bạch Tuyết, dậy đi.”

Ngụy Thanh Sơn kéo Bạch Tuyết ra, kiểm tra thấy mặt nó hơi sưng: “Chắc là bị ong đốt, ngươi chọc vào nó làm gì.”

“Đại Hắc, đi tìm xem gần đây có tổ ong không.”

Lâm Ngư nghe thấy tổ ong cũng hứng thú: “Hình như ta ngửi thấy mùi ngọt ngọt gần đây, chúng ta đi xem thử.”

Hai người dọn dẹp sọt rồi đi tiếp. Đi được một lúc thì quả nhiên thấy phía trước có mấy cây hoè, rất nhiều ong bay quanh những bông hoa: “Hoa hoè kìa!”

“Ừm, gần đây chắc có tổ ong, Đại Hắc, Bạch Tuyết, đi!”

Nhận được lệnh, Đại Hắc và Bạch Tuyết chạy đi. Hai người hái những bông hoa hoè thấp: “Cẩn thận đừng bị ong đốt.”

“Ừm, biết rồi.”

So với hoa du, Lâm Ngư thích hoa hoè hơn. Khi còn ở nhà họ Triệu, lúc không có gì ăn, cậu sẽ đi tìm đồ ăn quanh làng. Hoa du, hoa hoè cậu hái trực tiếp ăn luôn, còn hơn là đói bụng, hơn nữa hoa hoè còn có vị ngọt, cậu thích ngậm trong miệng mút.

Hai người hái hoa hoè, hái được kha khá thì Đại Hắc và Bạch Tuyết chạy về. Đại Hắc kêu lên với Ngụy Thanh Sơn một tiếng. Ngụy Thanh Sơn xoa đầu Đại Hắc: “Làm tốt lắm.”

Mắt Lâm Ngư sáng lên: “Tìm thấy rồi à?”

“Ừm, giờ chúng ta qua đó.”

Hai người đi theo Đại Hắc vào rừng rậm, tìm thấy tổ ong dưới một tảng đá lõm. Tổ ong này không nhỏ, cao bằng một đứa trẻ ba tuổi. Lâm Ngư rất ngạc nhiên: “To thế!”

Cậu chưa ăn mật ong bao giờ, chỉ thấy khi đi tìm đồ ăn trong rừng, cậu cũng không dám lại gần, sợ bị ong đốt.

Ngụy Thanh Sơn đặt sọt xuống: “Đi tìm lá khô, cành khô đến đây, ta làm.”

Lâm Ngư gật đầu, dùng cành cây cào lá khô gần đó, rồi ôm đến cho Ngụy Thanh Sơn. Chẳng mấy chốc hai người đã gom được một đống lá cây và cành cây nửa khô nửa ướt.

“Nhờ tiểu phu lang của ta giúp một việc, cho ta mượn áo.”

Lâm Ngư ngoan ngoãn cởi áo khoác ra, chỉ mặc áo trong. May mà trong rừng sâu không có ai. Lâm Ngư dắt theo hai con chó săn chạy ra xa.

Ngụy Thanh Sơn dùng áo của Lâm Ngư che mặt, chỉ chừa một khe hở, rồi làm một cây đuốc đơn giản, ôm cành khô và lá cây đốt dưới tổ ong. Khói dày đặc bốc lên hun cho ong bay loạn xạ. Ngụy Thanh Sơn làm xong cũng vội vàng chạy ra xa, hắn không đi tìm Lâm Ngư, sợ ong bay theo đốt cậu.

Giữa chừng hắn lại chạy tới thêm lá cây. Hai người đợi ở gần đó hồi lâu mới dám lại gần. Lúc này ở tổ ong chỉ còn lác đác vài con ong bay quanh.

Ngụy Thanh Sơn trả áo cho Lâm Ngư. Hắn cởi áo khoác của mình trải xuống đất, rồi đổ hoa du lên áo: “Giúp ta hái mấy lá to lót sọt.”

“Được!”

Tranh thủ lúc Ngụy Thanh Sơn đi lấy tổ ong, Lâm Ngư hái mấy lá to kéo về, lót kín đáy sọt và xung quanh, sợ mật ong chảy ra.

Ngụy Thanh Sơn bê tổ ong đặt vào sọt. Hai người đều tươi cười. Đường là thứ đắt đỏ, huống chi là mật ong. Ngụy Thanh Sơn phát hiện, mỗi lần dẫn tiểu phu lang của mình lên núi, luôn có thu hoạch bất ngờ. Tiểu phu lang của hắn đúng là có chút may mắn.

“Nếm thử xem ngọt không.”

Lâm Ngư đưa tay cạo nhẹ một chút mật trên tổ ong sắp nhỏ xuống, liếm ngón tay, mắt tròn xoe: “Ngọt quá!”

Cậu chưa từng ăn mật ong, hôm nay là lần đầu tiên được ăn nên rất thích, còn ngon hơn cả kẹo mạch nha mà cậu thích.

Ngụy Thanh Sơn cũng cười, dùng lá cây che kín sọt: “Về nhà ta để dành cho đệ một hũ, số còn lại ngày mai chúng ta mang ra chợ bán.”

“Vâng!”

Hôm nay thu hoạch được nhiều thứ, hai người mỗi người đeo một sọt, tay Ngụy Thanh Sơn còn xách một túi hoa du to.

Hôm nay hai người về sớm. Về đến nhà, Ngụy Thanh Sơn liền lấy ra một miếng mật ong, dùng một miếng vải sạch lọc mật, để dành cho Lâm Ngư đầy một hũ. Lâm Ngư cũng không lãng phí miếng vải đó, ngâm vào nước nóng rồi pha nước uống.

Hai người mỗi người uống một bát nước mật ong ngọt lịm. Hôm nay thu hoạch được kha khá, chỉ tội Bạch Tuyết bị sưng nửa mặt, rên rỉ đáng thương, vừa tội vừa buồn cười.

Hà Đông Đông hôm nay chạy sang chơi, y đến từ sáng, nhưng Lâm Ngư không có nhà, đoán là hai người lên núi rồi nên lại quay lại: “Ngư ca nhi, huynh và Thanh Sơn ca khi nào đi chợ ạ?”

“Ngày mai, trong nhà có ít thú săn cần bán.”

Hà Đông Đông nghe Lâm Ngư nói ngày mai đi chợ, mắt sáng lên, sau đó mặt lại đỏ bừng: “Ta, ta ngày mai cũng muốn đi chợ, ta đi cùng huynh.”

“Được, ngày mai chúng ta ăn sáng xong rồi đi.”

“Ừm.” Hà Đông Đông nghe xong liền chạy mất.

Lâm Ngư còn đang thắc mắc sao Đông ca nhi hôm nay kỳ lạ vậy, cậu còn định cho y nếm thử mật ong mà chưa kịp nói thì Hà Đông Đông đã chạy xa rồi.

Đến hôm sau, khi Hà Đông Đông đến nhà cậu, cậu mới hiểu ra. Hôm nay Hà Đông Đông mặc một bộ đồ mới màu chàm, tóc được buộc bằng dây vải, có vẻ là đã ăn diện, trên tay còn xách một cái giỏ nhỏ, không biết bên trong đựng gì.

Y hơi ngượng ngùng: “Ta muốn mang chút đồ cho Cao Thư Văn.”

Lâm Ngư lúc này mới biết y muốn đi chợ là vì muốn gặp Cao Thư Văn.

Hôm nay đồ của hai người hơi nhiều, mỗi người đeo một sọt, còn có một túi hoa du to, thỏ rừng, gà rừng và hai cái lồng. Ngụy Thanh Sơn liền gọi xe bò đi ngang qua để chất đồ lên, ba người thong thả đi bộ theo sau.

Đến chợ, Lâm Ngư trước tiên đến khu chợ bày hàng. Hà Đông Đông không đi tìm Cao Thư Văn ngay, y ngại đi một mình, nói đợi Lâm Ngư bán đồ xong rồi cùng đi.

Lâm Ngư bày bán hoa du và hoa hoè ở sạp. Ngụy Thanh Sơn thì bán gà rừng, thỏ rừng bên cạnh. Hôm nay rau dại của Lâm Ngư bán rất chạy, dù sao hoa hoè và hoa du cũng không nhiều ở chợ, có người muốn ăn thử cho biết, hôm nay cậu mang theo một cái giỏ tre nhỏ, ba văn tiền một giỏ.

Người đến mua khá đông, hoa hoè bán hết nhanh nhất. Hai người đang bán hàng, Hà Đông Đông ngồi phía sau nhón hoa hoè ăn.

Sạp rau của cậu và Ngụy Thanh Sơn bán rất chạy, chưa đến trưa đã bán hết đồ mang theo.

Lâm Ngư biếu bà cụ bán hàng bên cạnh một ít hoa hoè, nhờ bà trông hộ sọt và hai cái lồng, cậu xách giỏ nhỏ cùng Hà Đông Đông đi tìm Cao Thư Văn, tiện thể bán khăn thêu của mình.

Ngụy Thanh Sơn thì mang mật ong đến hiệu thuốc bán. Mật ong, sáp ong, tổ ong đều là thứ tốt, nếu chỉ bán mật ong thì phí quá, không bằng bán cả cho hiệu thuốc.
Bình Luận (0)
Comment