Nông Gia Tiểu Phu Lang - Ngư Bách Bách

Chương 32

Lâm Ngư cùng Hà Đông Đông đi tìm Cao Thư Văn. Hà Đông Đông không biết Cao Thư Văn làm ở cửa hàng nào, chỉ biết là tiệm gạo, hai người dọc đường hỏi mấy tiệm, tìm hồi lâu mới thấy.

Sắp gặp Cao Thư Văn, Hà Đông Đông hơi căng thẳng, chỉnh lại quần áo, vuốt vuốt tóc: “Ngư ca nhi, ta trông được không?”

“Ừm, được rồi.”

Hà Đông Đông lúc này mới cùng Lâm Ngư vào tiệm.

“Hai vị cần gì ạ?”

Hà Đông Đông hơi ngại ngùng: “Ta tìm Cao Thư Văn, ta, ta là vị hôn phu của hắn.”

“Là vị hôn phu của Cao Thư Văn à, đợi chút, ta đi gọi hắn.” Người làm liếc nhìn hai người một cái rồi đi gọi người.

Cao Thư Văn thấy Hà Đông Đông đến, trên mặt không hề có chút vui vẻ nào, ngược lại còn có chút giận, cũng không nhìn Hà Đông Đông, đi thẳng ra ngoài cửa hàng. Hà Đông Đông chỉ lo ngại ngùng nên không để ý.

Thấy Cao Thư Văn đi ra ngoài, Hà Đông Đông vội vàng đuổi theo: “Thư, Thư Văn, ta đến thăm huynh.”

“Sao đệ lại đến đây?”

“Ta muốn mang chút đồ cho huynh, đây là mấy quả dại ta hái ở ngoài làng, mang cho huynh nếm thử.”

“Sao đệ không báo trước?”

Hà Đông Đông hơi sững sờ: “Thư Văn, huynh giận à?”

Cao Thư Văn cũng nhận ra giọng mình hơi nặng: “Không phải, là đệ đến mà không báo trước, bị chủ nhà thấy sẽ không tốt, bị trừ tiền công đấy.”

“A, xin lỗi, xin lỗi, ta không biết.”

Hà Đông Đông liên tục xin lỗi, quên cả đưa đồ. Cao Thư Văn an ủi vài câu rồi đi.

Cao Thư Văn đi rồi, Hà Đông Đông vẫn còn ngẩn ngơ, mắt đỏ hoe sắp khóc: “Đều tại ta.”

Lâm Ngư muốn nói gì đó nhưng lại không mở miệng được: “Đông ca nhi, chúng ta đi thôi.”

Lâm Ngư cũng không còn tâm trí bán mấy cái khăn tay nữa, tìm một tiệm vải bán với giá mười văn một cái. Hà Đông Đông vẫn còn đang buồn bực vì sự hấp tấp của mình.

“Hắn có thấy ta quá hấp tấp không? Hôm nay ta không nên đến tìm hắn.”

“Không, không phải lỗi của đệ.”

Lâm Ngư chỉ có thể nhẹ nhàng an ủi y. Hà Đông Đông tính tình vốn hoạt bát, Lâm Ngư chưa từng thấy y như vậy bao giờ. Lời nói lạnh nhạt của Cao Thư Văn khiến cậu nghe mà cũng thấy khó chịu. Hơn nữa, cậu còn thấy ở eo Cao Thư Văn có một cái khăn tay quen thuộc, hoa sen nở đôi, cậu nhớ là đã bán cho một vị phu lang trông có vẻ khá giả!

Nhưng cái khăn tay đó lại xuất hiện trên người Cao Thư Văn. Khăn tay là vật dụng cá nhân, đồ của một phu lang sao lại xuất hiện trên người một nam nhân khác, trừ phi quan hệ của hai người rất thân mật.

Lâm Ngư không dám nói cho Hà Đông Đông biết phát hiện của mình. Vì vừa bán rau được tiền, cậu liền đi mua hai xiên kẹo hồ lô, hai người mỗi người một xiên, ngồi ở sạp rau lúc nãy chờ Ngụy Thanh Sơn quay lại.

Ăn được thứ gì đó, tâm trạng Hà Đông Đông mới tốt hơn chút, chia quả dại trong giỏ cho Lâm Ngư ăn. Lâm Ngư ăn hai quả rồi thôi, những quả dại này không có ở gần làng, phải đi vào sâu trong núi mới có, chắc Hà Đông Đông phải mất công lắm mới hái được nhiều như vậy.

Hai người đợi một lúc thì Ngụy Thanh Sơn quay lại. Ba người ăn một bát mì, Ngụy Thanh Sơn lại đi mua thêm một miếng thịt rồi mới về.

Về đến nhà, Ngụy Thanh Sơn cẩn thận đặt sọt xuống đất: “Trứng gà trong nhà hết rồi, ta mua thêm ít trứng gà.”

Lâm Ngư bỏ lớp lá cây trên sọt ra: “Sao mua nhiều thế?”

Trứng gà ba văn một quả, Ngụy Thanh Sơn mua gần nửa sọt.

“Đệ ngày nào cũng ăn trứng, đừng để bị thiếu, đợi gà nhà mình đẻ trứng thì không cần mua nữa.”

Lâm Ngư cẩn thận lấy trứng gà ra, sợ làm vỡ.

Lâm Ngư dọn dẹp xong, Ngụy Thanh Sơn đưa túi vải nhỏ trong lòng cho cậu: “Đây là tiền bán tổ ong hôm nay, đệ cất đi.”

Lâm Ngư sờ qua lớp vải cũng cảm nhận được thỏi bạc bên trong: “Sao nhiều thế!”

Lâm Ngư đổ đồ bên trong ra, ba thỏi bạc nhỏ lăn trên bàn. Lâm Ngư trợn tròn mắt, tổ ong đó mà bán được nhiều tiền thế sao!

“Ừm, vì đệ là ngôi sao may mắn của nhà mình.”

Lâm Ngư bị khen đến đỏ mặt, lấy hộp gỗ cất tiền ra, cộng thêm ba thỏi bạc trước đó, giờ trong hộp gỗ đã có mười lượng bạc rồi!

Lâm Ngư kích động đến mức mặt đỏ bừng: “Thanh Sơn, chúng ta có mười lượng bạc rồi, tiết kiệm thêm chút nữa, sang năm là có thể mua được một mẫu ruộng rồi!”

“Ừm.” Khóe miệng Ngụy Thanh Sơn nhếch lên, mới mười lượng bạc mà tiểu phu lang của hắn đã vui mừng đến thế này, đợi đến mùa hè, mùa thu có thể thoải mái săn bắn, tiểu phu lang của hắn còn không biết vui đến mức nào nữa.

Phải biết rằng, khi còn ở nhà họ Ngụy chưa phân gia, ít nhất hắn cũng kiếm được cho nhà đó cả trăm lượng bạc, coi như là trả hết ân tình bao năm qua với Ngụy lão thái gia.

Lâm Ngư lại lấy ra hộp gỗ nhỏ đựng tiền đồng, mấy lần Ngụy Thanh Sơn đi chợ bán thú săn, cậu đều xâu thành từng xâu một trăm đồng, cộng thêm tiền bán thú săn và rau dại hôm nay, đếm ra cũng được hơn một lượng bạc rồi!

Tối đó, Lâm Ngư làm thịt kho tàu, rau cải trong vườn đã lớn, cậu hái một ít xào rau cải, hấp hoa hoè, lại nấu canh trứng rau sam.

Hai người ngồi ăn cơm ở sân. Hôm nay bán tổ ong được nhiều tiền, Lâm Ngư làm cơm tối thịnh soạn hơn một chút. Cậu nếm thử mẻ rau cải đầu tiên trong vườn, giòn ngọt, không có vị đắng như rau dại.

Thịt kho tàu cũng ninh nhừ, mỡ tan ngay trong miệng, ăn kèm với hoa hoè hấp thơm phức, Lâm Ngư thật sự cảm thấy cuộc sống bây giờ như mơ vậy.

Lâm Ngư ăn ngon miệng, Ngụy Thanh Sơn cũng vui. Từ ngày tiểu phu lang của hắn đến, hắn ngày ba bữa đều được ăn cơm nóng. Tiểu phu lang tính toán chi li, sống tiết kiệm trông thật đáng yêu.

Hắn phải cố gắng hơn nữa, sang năm mua được mấy mẫu ruộng.

Bên này, hai người Lâm Ngư đang ăn thịt, mùi thịt bay sang cả nhà bên cạnh. Hôm nay Tang nương cũng giết một con gà, ninh nhừ rồi múc đầy một bát.

Trên bàn ăn chỉ có Tiền bà bà, Tang nương và Thanh ca nhi. Tang nương gắp cho Thanh ca nhi một cái đùi gà, mình cũng lấy một cái. Tiền bà bà rất bất mãn: “Ngươi hầu hạ mẹ chồng kiểu gì vậy, còn ra thể thống gì nữa!”

Tang nương gắp đầu gà cho Tiền bà bà: “Nương, nương là trưởng bối trong nhà, nương ăn đầu gà đi.”

Tiền bà bà vừa định mắng con dâu một trận, nhìn thấy đầu gà trong bát, mặt bà ta biến sắc. Cái đầu gà này sáng nay lúc bà ta tỉnh dậy còn dính đầy máu nằm bên cạnh gối bà ta mà!

Tiền bà bà lập tức không còn khẩu vị, bà ta cũng muốn dạy dỗ Tang nương một trận, nhưng ban ngày bà ta đánh Tang nương, ban đêm Tang nương lại cười quái dị cào cửa phòng bà ta. Nếu đánh mạnh tay, nàng ta sẽ nằm lăn ra đất, cứng đờ người đuổi theo bà ta khắp sân.

Tang nương dịu dàng chăm sóc Thanh ca nhi ăn cơm: “Uống thêm chút canh gà nữa nào Thanh ca nhi.”

Thanh ca nhi vui vẻ gật đầu: “Nương, con thích ăn thịt.”

“Vậy thì ăn nhiều vào.”

Tiền bà bà hừ lạnh một tiếng: “Một đứa ca nhi ăn ngon như vậy để làm gì.”

Tang nương lập tức biến sắc, nhìn Tiền bà bà với vẻ mặt kỳ dị, chỉ là giọng nói càng dịu dàng hơn: “Nương, trời sắp tối rồi.”

Tiền bà bà sợ đến run người, vội vàng ăn vài miếng cơm rồi chạy vào nhà trốn. Bây giờ bà ta sợ nhất là trời tối, ngay cả ban ngày bà ta cũng thấy trong nhà âm u, sợ đến mức ban ngày phải chạy ra ngoài nói chuyện phiếm với người khác, ở trong đám đông bà ta mới đỡ sợ.

Giờ trong nhà chỉ còn ba người bọn họ, Tiền Quý Nhi lần trước lấy tiền rồi bỏ đi không thấy tăm hơi. Ngụy Thanh Sơn nói đúng, nàng ngay cả chết cũng không sợ, còn sợ bà già này sao? Nàng thậm chí còn ác độc nghĩ, tốt nhất là Tiền Quý Nhi chết ở ngoài đường, chết vì rượu chè cũng được, hoặc là thua bạc bị đánh chết cũng được.

Lâm Ngư có đến thăm Tang nương một lần, nàng trông có vẻ ổn, không còn vẻ uể oải như trước, tinh thần cũng phấn chấn hơn. Lâm Ngư lúc này mới yên tâm.

Buổi tối, Lâm Ngư nói chuyện riêng với Ngụy Thanh Sơn: “Hôm nay ta cùng Đông ca nhi đi tìm Cao Thư Văn đó, Cao Thư Văn thấy Đông ca nhi đến có vẻ hơi giận.”

“Hắn không bắt nạt đệ chứ?”

“Không có, hắn chỉ là nói chuyện với Đông ca nhi với giọng điệu hơi khó nghe. Lần trước ta có bán một cái khăn thêu hoa sen nở đôi ở chợ làng Đại Liễu, hôm nay ta, ta thấy nó ở eo Cao Thư Văn.”

“Đệ nghi ngờ Cao Thư Văn có người khác bên ngoài?”

“Ừm, ta chỉ nghi ngờ thôi. Cao Thư Văn làm kế toán ở trấn trên, tháng nào cũng có tiền công ổn định, sao lại để ý đến ca nhi nhà nghèo như chúng ta chứ? Với điều kiện của hắn, tìm một cô nương hiền lành dễ sinh không khó.”

Chuyện này không chỉ Lâm Ngư mà ngay cả Ngụy Thanh Sơn cũng thấy nghi ngờ. Hắn chơi thân với anh em nhà họ Hà, Đông ca nhi lại thân thiết với phu lang của hắn, chuyện này hắn không thể không quản: “Trước đừng nói với Đông ca nhi, đợi khi nào ta đi chợ bán thú săn thì tìm hiểu thêm rồi tính.”

“Ừm, chỉ sợ Cao Thư Văn không phải người tốt, cuối cùng lại hại Đông ca nhi.”

Ngụy Thanh Sơn vẫn lên núi săn bắn như thường lệ, Lâm Ngư thì ở nhà thêu, ngay cả nhà bên cạnh cũng không còn tiếng cãi vã nữa. Hôm nay Tang nương đưa Thanh ca nhi sang, thấy mặt Tang nương có nét vui vẻ hiếm thấy, Lâm Ngư rất mừng cho nàng.

“Ngư ca nhi, ta muốn lên chợ bán vải, ngươi có thể trông Thanh ca nhi giúp ta một buổi sáng được không?”

“Được, ta đang thêu ở nhà, Thanh ca nhi rất ngoan.”

Lâm Ngư không biết Tang nương dùng cách gì mà khiến bà già khó tính Tiền bà bà phải sợ, chỉ cần nàng sống tốt hơn là được.

Tang nương gửi Thanh ca nhi cho Lâm Ngư trông rồi ôm vải lên chợ. Nàng đương nhiên là vui mừng, tiền nàng kiếm được trước đây đều bị Tiền bà bà cướp sạch, trong tay nàng không có một đồng nào, lần này bán vải xong sẽ mua ít thịt về, mua thêm kẹo mạch nha cho Thanh ca nhi.

Thanh ca nhi ở nhà Lâm Ngư rất ngoan, không khóc cũng không nháo, tự mình nghiêng đầu nhỏ nhìn Lâm Ngư thêu. Lâm Ngư mỉm cười với thằng bé, Thanh ca nhi cũng cười toe toét. Thanh ca nhi được Tang nương chăm sóc chu đáo một thời gian, trên mặt đã mũm mĩm hơn, Lâm Ngư không nhịn được véo má thằng bé một cái.

Tang nương đi chưa được bao lâu thì Tiền bà bà đã lén lút đi vào sân. Bạch Tuyết nằm trong sân sủa lên với bà ta một tiếng, làm Tiền bà bà giật mình lùi lại.

“Ngư ca nhi đang thêu à, Thanh ca nhi ta trông cho cũng được, ngươi xem Tang nương đó, ta ở nhà mà nàng ta không nhờ ta trông, lại đi làm phiền ngươi.”

Thanh ca nhi hơi sợ Tiền bà bà, thấy bà ta đến liền trốn ra sau lưng Lâm Ngư. Lâm Ngư che chở cho Thanh ca nhi: “Ta trông được rồi, không có việc gì thì về đi, chó săn nhà ta không thích người lạ đến gần.”

Bạch Tuyết sủa về phía Tiền bà bà. Tiền bà bà lùi lại mấy bước, vội vàng chạy ra khỏi sân.

Bà ta tức giận “phì” một tiếng: “Lắm chuyện!”

Bà ta không tin Tang nương có thể lúc nào cũng để con hoang này trong tầm mắt.

Tang nương ôm một xấp vải đi về phía chợ, ra khỏi làng gặp người quen liền chào hỏi vài câu: “Thím ơi, đang tưới rau à?”

“Tang nương đấy à, mấy hôm nay không thấy con đâu.”

“Dạ, con ở nhà dệt vải, vừa dệt xong mang ra chợ bán ạ.”

“Không dắt Thanh ca nhi theo à?”

“Con nhờ Ngư ca nhi trông hộ, dắt theo nó đi không nhanh được.”

Tang nương ôm vải nói chuyện phiếm vài câu rồi đi. Nàng mặc váy vải vá nhưng sạch sẽ, tóc tai gọn gàng, trên mặt nở nụ cười, trông có tinh thần hơn trước rất nhiều.

Tang nương nghĩ phải nhanh chóng đến chợ, hôm nay Thanh ca nhi không đi theo, nàng có thể đi nhanh hơn.

“Bà nhà, vừa nói chuyện với ai đấy?”

“Vợ Tiền Quý Nhi, Tang nương.”

“A, là Tang nương à, Tiền bà bà không phải nói nàng ta bị điên rồi sao?”

“Người ta nói chuyện đâu có gì bất thường, sao lại điên? Ta thấy là Tiền bà bà nói bậy.”

“Tang nương cũng tội nghiệp, lấy chồng ba năm rồi mà cũng ít khi thấy mặt nàng, sao lại gặp phải nhà đó chứ.”

Tang nương không về ăn trưa. Lâm Ngư xoa xoa cổ tay, cuối cùng cũng sắp thêu xong rồi, mấy hôm nữa là có thể mang cho Hà đại nương rồi.

Thấy Lâm Ngư đặt kim thêu xuống, Thanh ca nhi lập tức bưng nước đến: “A ma, uống nước.”

Lâm Ngư xoa đầu thằng bé: “Ngoan quá.”

Thanh ca nhi cười toe toét, lộ ra hàm răng nhỏ xinh. Lâm Ngư uống hai ngụm nước rồi đi nấu cơm. Nghĩ trong nhà chỉ có cậu và thằng nhỏ, làm mì luôn cho tiện, thằng nhỏ cũng ăn được.

Lâm Ngư làm mì thịt bằm rau cải, cậu và Thanh ca nhi bưng bát ra sân ăn.

Đến chiều Tang nương mới về. Thanh ca nhi vừa thấy Tang nương về liền chạy tới: “Nương, nương về rồi!”

“Ừm, có nghe lời a ma, ngoan ngoãn không?”

“Dạ! Thanh ca nhi nghe lời a ma!”

“Về rồi à.” Lâm Ngư bê ghế, rót nước cho Tang nương nghỉ ngơi.

Tang nương mỉm cười, lấy kẹo mạch nha trong giỏ đưa cho Lâm Ngư. Lâm Ngư từ chối không nhận, Tang nương sống khổ cực, cậu sao có thể giành đồ ăn với trẻ con chứ.

“Huynh ăn chút đi, Thanh ca nhi còn nhỏ, ăn không hết nhiều thế này đâu.”

Lâm Ngư từ chối không được, đành phải lấy một miếng. Tang nương lúc này mới vui vẻ. Thanh ca nhi cũng nép vào người Tang nương, ăn kẹo mạch nha từng miếng nhỏ.

Lâm Ngư thấy trong giỏ nàng còn có một miếng thịt lợn, cậu đương nhiên là mừng cho Tang nương: “Dạo này ở nhà ổn chứ?”

“Ừm, rất tốt, bà ta giờ không dám làm gì ta nữa.”

Lâm Ngư mỉm cười gật đầu. Tiền bà bà gặp ai cũng nói Tang nương bị điên, bị thứ không sạch sẽ nhập vào người. Cậu nghe thấy khi đến nhà Xuân ca nhi mua đậu phụ, nhưng mọi người chỉ thở dài nói một cô gái tốt như vậy mà bị hành hạ đến mức phát điên.

“Vậy thì tốt, ta thấy mặt Thanh ca nhi đã tròn trịa hơn rồi.”

Tang nương ngồi nói chuyện một lúc rồi dắt Thanh ca nhi về. Cuộc sống của nàng bây giờ đã khá hơn trước, thứ gì thấy trong bếp là nàng ăn, không có tiền mua thịt thì ra sân sau bắt gà ăn.

Nếu Tiền bà bà dám nói nhiều, nàng sẽ xõs tóc đến cào cửa sổ phòng bà ta vào ban đêm.

Hôm nay vừa bán được một xấp vải được mấy đồng tiền, nàng liền mua ít thịt và kẹo mạch nha. Nàng đã chết qua một lần rồi, còn sợ gì nữa.

Mấy hôm nay, Lâm Ngư lo lắng chuyện của Đông ca nhi, mong Ngụy Thanh Sơn lên chợ tìm hiểu tin tức. Ngụy Thanh Sơn tích trữ được mấy ngày thú săn, đeo sọt lên lưng ra khỏi nhà. Lâm Ngư tiễn hắn: “Đi sớm về sớm nhé.”

Tiễn Ngụy Thanh Sơn xong, Lâm Ngư tưới nước, nhổ cỏ cho vườn rau. Vườn rau của cậu phát triển rất tốt, bí đao, bí ngô đều bắt đầu leo giàn rồi. Cậu tìm mấy cây tre ở sân sau, chẻ tre thành từng thanh nhỏ cắm xuống đất, rồi dùng dây gai buộc thành giàn cao ngang người.

Hôm nay cậu không thêu nữa, hôm qua đã thêu xong áo cưới và hai cái vỏ chăn rồi, nhưng cậu chưa mang đến nhà họ Hà, trong lòng luôn cảm thấy bất an, sợ giữa chừng xảy ra chuyện gì.

Lâm Ngư làm giàn xong, dùng dây gai buộc dây bí, bầu lên giàn tre, như vậy chúng sẽ biết leo lên đâu. Bí đao, bí ngô quả to, nặng, không tiện làm giàn, Lâm Ngư liền để chúng bò dưới đất.

Cậu bận rộn cả buổi sáng cuối cùng cũng dọn dẹp xong vườn rau. Nhìn vườn rau xanh mướt, Lâm Ngư rất vui, bây giờ cậu không chỉ có vườn rau của riêng mình, mà còn có gà của riêng mình nữa.

Tuy không giàu có, nhưng không thiếu ăn thiếu mặc, cậu đã rất vui rồi.

Lâm Ngư nhìn ra cửa mấy lần, sắp trưa rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng Ngụy Thanh Sơn đâu, cậu liền đi nấu cơm trước, ăn xong thì để cơm trong nồi ủ, đợi Ngụy Thanh Sơn về là ăn được ngay.

Trời dần nóng lên, hai người đã thay chăn xuân mỏng. Lúa trên ruộng cạn cũng sắp chín, lá dưới đã úa vàng, chắc mấy hôm nữa là thu hoạch được.

Nhà Lâm Ngư ở hơi xa, đứng ở cửa là có thể nhìn thấy ruộng của người ta, từng mảnh từng mảnh, cậu rất hâm mộ, trong lòng nghĩ mình phải thêu nhiều hơn, tích cóp tiền để cậu và Ngụy Thanh Sơn cũng có ruộng của riêng mình.

Ngụy Thanh Sơn chưa về, cậu vừa ăn cơm xong thì Xuân ca nhi đã đến, trên tay xách một cái giỏ, mặt mày hớn hở: “Ngư ca nhi, ở nhà à?”

“Ừ, dạo này nhà ngươi không bận à?”

“Sao không bận, đều do Vương Nhị lo liệu, ta bây giờ chỉ phụ giúp thôi.”

Xuân ca nhi cười tươi đưa cái giỏ cho Lâm Ngư, bên trong có mấy miếng đậu phụ, còn có vài quả trứng gà: “Hôm nay ta đến để cảm ơn ngươi.”

“Cảm ơn ta làm gì?” Lâm Ngư ngơ ngác.

Xuân ca nhi nhỏ giọng nói với Lâm Ngư: “Ta có thai rồi, mấy hôm nay đi khám đại phu rồi, đại phu nói đã hơn một tháng rồi.”

Lâm Ngư vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Vậy thì tốt quá.”

Xuân ca nhi xoa xoa bụng vẫn còn phẳng lì của mình, cười hạnh phúc: “Tháng còn ít, người ngoài chưa biết, chỉ nói với nương ta thôi. Cha ta và nương ta nghe xong rất vui, hôm qua mang trứng gà đến cho ta, ta mang sang cho ngươi một ít.”

“Ta không lấy, không lấy, ngươi mang về tẩm bổ đi.”

“Bảo ngươi cầm thì ngươi cứ cầm, ta tính toán ngày rồi, đúng là hôm đó cãi nhau với Vương Nhị, rồi lại sờ vào hình em bé trên vỏ chăn ở nhà ngươi, thế là có thai!”

Lâm Ngư cũng hơi không tin: “Thật sao?”

“Thật mà, mấy hôm nay ta hay bị đau lưng, cứ tưởng là làm việc mệt quá, đi khám đại phu mới biết là có thai!” Xuân ca nhi thật sự rất vui: “Ta và Vương Nhị cưới nhau hai năm rồi, giờ mới có thai, nhà ta bây giờ vui lắm, nếu không phải ta ngăn lại, hắn đã tự mình đến cảm ơn ngươi rồi.”

Lâm Ngư cũng cười theo, nhìn chằm chằm bụng Xuân ca nhi mấy lần, bên trong có em bé rồi.

“Chúng ta đã nói rồi đấy, mũ hổ cho con ta phải do ngươi thêu, đợi ba tháng nữa thai ổn định, ta mua vải đỏ mang sang cho ngươi.”

“Được.”

Lâm Ngư cẩn thận tiễn Xuân ca nhi về. Cậu cũng mừng cho Xuân ca nhi, ca nhi mang thai không dễ, đây là chuyện đại hỷ.

Bản thân Lâm Ngư cũng không tin vỏ chăn cậu thêu lại thần kỳ đến vậy, sờ vào hình em bé là có thai, vậy sao cậu chưa có con.

Chẳng bao lâu sau, Ngụy Thanh Sơn cũng về, mặt hắn hơi nặng nề. Lâm Ngư thấy tim đập thình thịch: “Có chuyện gì không hay sao?”

“Ừm, ta đã tìm hiểu rồi, Cao Thư Văn đó đúng là có vấn đề.”

Lâm Ngư hơi sốt ruột: “Là nhân phẩm không tốt hay sao?”

“Người ta nói Cao Thư Văn dan díu với một góa phu ở trấn trên, góa phu đó dạo này không có ở trấn, nghe nói là về nhà mẹ đẻ rồi.”

Lâm Ngư hơi sững sờ: “A, sao, sao lại thế này?”

“Chuyện này người ngoài khó nói, ta sẽ nói bóng gió với Đại Trụ là Cao Thư Văn có vấn đề, Đại Trụ sẽ hiểu.”

“Ừm.”

Ngụy Thanh Sơn ăn cơm xong liền đến nhà họ Hà. Nhà họ Hà bây giờ đang tràn ngập không khí vui mừng, chuyện hôn sự của Đông ca nhi khiến bao nhiêu người trong làng phải ghen tị.

Người trong làng đời đời đều sống dựa vào ruộng vườn, nhà nào có người biết nghề thủ công thì sống khá hơn chút, nhưng người đọc sách, lại còn làm kế toán ở trấn trên, đây là hôn sự mà có đốt đèn lồng soi cũng khó tìm.

Ngụy Thanh Sơn tìm Hà Đại Trụ nói vài câu, hắn không nói rõ, chỉ nói hôm nay lên chợ gặp Cao Thư Văn, thấy hắn thân mật với một vị phu lang.

Hà Đại Trụ sao lại không hiểu Ngụy Thanh Sơn muốn nói gì, Ngụy Thanh Sơn là người hiền lành, sao lại vì chút chuyện nhỏ mà chạy đến nói, e là chuyện không đơn giản như vậy.

Giờ cách ngày cưới đã định chỉ còn hơn một tháng, nhà họ đã bắt đầu chuẩn bị rồi, ngày cưới lại đúng vào mùa gặt, phải tìm người nấu cỗ, mời ai đến phụ giúp, họ hàng cũng phải báo tin, sợ lúc đó bận gặt lúa không ai rảnh tay.

Đầu bếp nấu cỗ đã mời xong, họ hàng cũng đã báo tin một phần rồi, nếu bây giờ xảy ra chuyện thì phiền phức lắm.

Ngụy Thanh Sơn đi rồi, Hà Đại Trụ nói chuyện này với Hà đại nương. Hà Đại Trụ cau mày: “Nương, giờ phải làm sao?”

“Ngày mai con lên trấn, tìm hiểu rõ ràng rồi về.”

Sáng sớm hôm sau, Hà Đại Trụ lên trấn, tìm đến tiệm gạo mà Cao Thư Văn làm việc, ngồi canh. Canh cả buổi sáng cũng không thấy Cao Thư Văn đi cùng ai ra ngoài.

Hắn tìm một quán trà gần đó uống trà: “Tiểu nhị, kế toán của tiệm gạo này có phải tên là Cao Thư Văn không? Trông hắn cũng được đấy, nhà ta có một ca nhi…”

“Ngươi nói Cao Thư Văn à, hôn sự này e là khó thành, hắn, hắn diễm phúc không cạn đâu.”

“Câu này là sao?”

“Thấy tiệm gạo này không, he he, công việc kế toán của hắn là do góa phu của chủ tiệm này kiếm cho đấy. Thời gian trước ta còn thấy một tiểu ca nhi đến tìm hắn, Cao Thư Văn này đúng là, chậc chậc.”

Hà Đại Trụ nghe mà tim đập thình thịch, chuyện này còn nghiêm trọng hơn cả việc thân mật mà Ngụy Thanh Sơn nói.

Cao Thư Văn đó vậy mà lại có phẩm hạnh như vậy, Đông ca nhi nhà hắn gả qua đó, chẳng phải chỉ có nước bị bắt nạt sao!

Hà Đại Trụ không về nhà, dò hỏi khắp nơi ở trấn trên rồi đi về phía thôn họ Cao, hôm nay hắn phải làm rõ chuyện này!
Bình Luận (0)
Comment