Nông Gia Tiểu Phu Lang - Ngư Bách Bách

Chương 33

Ngoài trời đã tối đen như mực khi Hà Đại Trụ trở về. Hà đại tẩu nghe thấy tiếng động liền từ trong nhà đi ra: “Sao giờ này mới về?”

“Không có gì, nàng vào nhà nghỉ ngơi đi.”

Hà lão nương cũng đã đi ngủ, nghe tiếng con trai về liền khoác áo ra ngoài. Hà Đông Đông đã ngủ say từ lâu. Bà cùng Đông Đông ngủ chung một phòng. Hôm nay nghe lời con trai cả, trong lòng bà cứ thấp thỏm, lo sợ con trai sẽ nghe được tin dữ gì đó.

Bà bưng đèn dầu đi ra chính đường: “Đại Trụ, lại đây.”

Hà Đại Trụ chạy vạy cả ngày trời, đến miếng cơm cũng chưa kịp ăn, nhưng lúc này tức giận đến mức chẳng còn thấy đói nữa: “Nương! Cao Thư Văn quả nhiên có vấn đề!”

Tay Hà lão nương run lên: “Chuyện gì vậy?”

“Nương, con ở trên trấn canh cả buổi sáng. Mấy chưởng quầy gần tiệm gạo đều biết, Cao Thư Văn kia tư thông với một phu lang góa chồng. Tiệm gạo hắn làm việc chính là của nhà phu lang đó. Con lại đến làng Cao Thư Văn dò la, nhưng không nghe ngóng được gì, nên lại chạy đến làng nhà nương hắn.”

“Một phen dò hỏi, quả nhiên có vấn đề. Phu lang kia đang được nuôi dưỡng ở nhà ngoại Cao Thư Văn! Con tận mắt thấy, bụng y đã lớn rồi!”

Hà lão nương kinh hãi, ngồi phịch xuống ghế: “Sao lại thế này!”

“Cao Thư Văn e là muốn cưới Đông nhi về nhà để che đậy!”

Người ta đều nói nhà bà có phúc, tìm được một nhà thông gia tốt như vậy, lại còn có người nói sao nhà như vậy lại coi trọng nhà bà, chỉ là nông dân chân lấm tay bùn. Lúc đó, bà tuy trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng khi phái người đi dò la nhà họ Cao lại không phát hiện ra chuyện gì, bà mới đồng ý đính hôn.

Hèn chi không dò la được gì, thì ra người ta giấu kín như bưng, làm sao mà dò la được!

Hà lão nương tức giận vô cùng, hôn sự này tuyệt đối không thể thành. Nhà họ Cao giống như cục phân dê, bề ngoài bóng bẩy, bên trong lại thối hoắc!

“Như vậy đi, Đại Trụ, ngày mai con lại chạy lên trấn một chuyến, dò hỏi xem Cao Thư Văn khi nào về, đến lúc đó gọi cả Nhị Trụ cùng đi theo, phải bắt tận tay day tận mặt. Nếu để nhà họ Cao cắn ngược lại, thì danh tiếng của Đông nhi sẽ bị hủy hoại.”

“Con biết rồi nương.”

“Còn nữa, chuyện này trước tiên đừng nói với Đông nhi, đợi xử lý xong rồi hãy nói.”

Hà lão nương lặng lẽ trở về phòng nằm xuống, cả đêm trằn trọc không ngủ được. Đông ca nhi nằm trên chiếc giường cạnh cửa sổ lại ngủ say sưa không biết gì.

Hà lão nương thầm rủa trong lòng: “Tên khốn kiếp này!”

Sáng sớm hôm sau, Hà Đại Trụ lại lên trấn. Hà đại tẩu thấy lạ: “Đại Trụ, sao hôm nay lại lên trấn, hôm qua không phải đã mua đồ rồi sao?”

“Quên mua muối rồi, hôm nay ta lại lên mua.”

Hà đại tẩu khi nấu cơm sáng mới phát hiện trong hũ muối còn gần nửa hũ, sao lại nói là hết, trong lòng thị cũng thấy nghi hoặc.

Mấy ngày liền, không khí trong nhà họ Hà có chút nặng nề. Ngoại trừ Hà Đông Đông, mọi người trong nhà đều biết Cao Thư Văn có vấn đề, chỉ thiếu chứng cứ rõ ràng. Hiện tại, Đại Trụ và Nhị Trụ ngày ngày lên trấn mai phục, chờ Cao Thư Văn đi tìm phu lang góa chồng kia.

Hà Đông Đông tính tình vô tư không để ý, vẫn làm những việc mình thường làm: “Nương, con đi tìm Ngư ca nhi đây!”

“Ừ, đi đi.”

Hà Đông Đông xách giỏ đi, vừa đi vừa huýt sáo đến tìm Lâm Ngư: “Ngư ca nhi, ta đến rồi!”

Hà Đông Đông tự mình bê ghế ngồi bên cạnh Lâm Ngư. Lâm Ngư hôm nay đang cầm chiếc khung thêu tròn nhỏ thêu hoa: “Sao mấy hôm nay huynh không thêu chăn cho ta nữa?”

Lâm Ngư khựng tay lại: “Cái đó thêu mỏi rồi, thêu mấy cái khăn tay đổi gió.”

“Cũng phải.”

Hà Đông Đông lấy khung thêu của mình ra, ngồi bên cạnh thêu cùng: “Ngư ca nhi, huynh nói xem hôm đó Cao Thư Văn có phải giận rồi không?”

“Chuyện đó qua rồi.”

“Hừ, dù sao mấy hôm nữa hắn sẽ đến nhà ta giúp gặt lúa mì, đến lúc đó ta sẽ nói chuyện với hắn.”

Lâm Ngư ừ một tiếng, trong lòng có chút bất an, ngày cưới đã gần kề, nhà họ Hà rốt cuộc là có ý gì?

Hôm đó Ngụy Thanh Sơn từ trên núi về sớm. Lâm Ngư múc nước cho hắn rửa mặt. Trời ngày càng nóng, Ngụy Thanh Sơn lên núi một chuyến, mồ hôi nhễ nhại: “Ngư ca nhi, mấy hôm nữa ta phải lên núi ở, ba bốn ngày mới về một lần.”

“Lại phải lên núi ở sao?”

“Ừm, hươu, nai trong rừng, nuôi dưỡng cả mùa xuân, giờ đã béo tốt rồi, đúng lúc săn bắn.”

Hai người đang nói chuyện thì Hà Nhị Trụ vội vàng chạy đến: “Thanh Sơn, nhờ huynh giúp một việc!”

“Sao vậy?”

Hà Nhị Trụ kéo Ngụy Thanh Sơn sang một bên, nói gì đó với hắn. Ngụy Thanh Sơn quay lại nói với Lâm Ngư: “Tiểu Ngư, tối nay ăn cơm đệ không cần đợi ta, ta ra ngoài có việc.”

Lâm Ngư bước lên trước: “Có phải chuyện của Đông ca nhi không?”

“Sao tẩu biết?”

Lâm Ngư bịa chuyện: “Ta, ta có lần thấy trên trấn, Đông ca nhi sao rồi?”

Hà Nhị Trụ cũng không nghĩ nhiều: “Haiz, Đông ca nhi đang ở nhà khóc.”

“Ta cũng đi xem.”

Ba người cùng nhau đi về phía nhà họ Hà. Nhà họ Hà lúc này đang rối loạn cả lên. Hai vị tẩu tẩu an ủi Hà Đông Đông đừng khóc nữa, Hà lão nương tức giận đến mức đập tay xuống đùi. Thấy Ngụy Thanh Sơn đến, bà đứng dậy: “Nhị Trụ, con cùng Thanh Sơn đến cái khe đá kia, đại tẩu, nhị tẩu cũng đi theo.”

Hà Đông Đông vừa thấy Lâm Ngư đến liền khóc to hơn: “Ngư, Ngư ca nhi hu hu hu, Cao Thư Văn tên khốn kiếp đó!”

Hà Đông Đông ngồi trên giường khóc đến mức mất hết hình tượng, nước mắt nước mũi giàn giụa, khuôn mặt tròn trịa giờ khóc sưng vù như cái bánh bao.

Lâm Ngư lấy khăn tay lau nước mắt cho y. Từ khi quen biết Đông ca nhi đến giờ, cậu chưa bao giờ thấy y khóc, lúc nào tìm đến mình cũng cười nói vui vẻ, sao hôm nay lại khóc thảm thiết thế này, Lâm Ngư rất xót xa.

Bên kia, Hà Nhị Trụ và Ngụy Thanh Sơn bốn người cùng nhau đi ra cửa. Hôm nay nhất định phải đòi lại công bằng!

Hà Đông Đông lau nước mắt, từ trên giường xuống: “Nhị ca, ta cũng đi! Ta phải đánh chết tên khốn Cao Thư Văn đó! Lần trước, lần trước, ta đi tìm hắn, hắn còn bắt nạt ta hu hu hu~”

Hà Nhị Trụ nghe nói đệ đệ bị bắt nạt, lập tức nổi trận lôi đình: “Hôm nay ta phải đánh chết tên khốn kiếp đó!”

Hà Đông Đông nhất quyết đòi đi theo, Hà lão nương không khuyên được, cuối cùng cả nhóm men theo đường nhỏ ra khỏi làng. Hà Đông Đông lúc này không khóc nữa, nhưng trông vẫn còn rất tức giận: “Cao Thư Văn đồ chó chết, hèn chi hôm trước thấy ta đến liền trách móc, bảo ca ca ta đánh chết hắn, đánh chết hắn!”

Trên đường đi, Lâm Ngư mới biết, Hà Đại Trụ ở trên trấn canh chừng, hôm nay thấy Cao Thư Văn thuê xe bò về quê, liền đưa cho tiểu nhị ít đồng, bảo cậu ta nhanh chóng về nhà báo tin.

Nhà họ Hà hôm nay nhất định phải bắt quả tang, tránh để người ta cắn ngược lại, còn làm bẩn danh tiếng của Đông ca nhi.

Mấy người đến khe đá khi trời vừa chập tối. Họ nấp ở đầu làng chờ Hà Đại Trụ đến tìm. Đến khi trời tối hẳn, Hà Đại Trụ mới mò đến: “Nương, sao mọi người đều đến đây?”

“Đông ca nhi nhất quyết đòi đến, khuyên mãi không được. Tìm được nhà hắn chưa?”

“Tìm được rồi, con thấy trong nhà tắt đèn mới ra.”

“Đi, chúng ta qua đó.”

Hà Đại Trụ biết Cao Thư Văn vừa về sẽ tìm phu lang góa chồng kia, nên mới bảo mọi người chờ ở khe đá này.

Lúc này trời đã tối, cả nhóm men theo bóng tối đi về phía một ngôi nhà. Từ trong ngôi nhà tường đất truyền ra tiếng rên rỉ. Hà lão nương vội vàng kéo Hà Đông Đông, một ca nhi chưa xuất giá, ra ngoài.

Lâm Ngư nghe mà mặt đỏ bừng, cũng theo Hà Đông Đông ra ngoài. Hà Đông Đông không biết chuyện gì xảy ra, giãy tay Hà lão nương muốn vào trong: “Nương, người làm gì vậy, con phải vào đánh chết tên chó chết đó!”

“Con và Ngư ca nhi ở đây ngoan ngoãn chờ, các ca ca và tẩu tẩu của con đang ở trong đó, con đừng vào.”

Hà lão nương dỗ dành Hà Đông Đông xong mới nhẹ nhàng quay lại, không đánh chết tên khốn nạn này không được!

Trong nhà truyền ra tiếng phu lang góa chồng kia: “Thư… Thư Văn à, chờ huynh cưới ca nhi nhà quê kia rồi, huynh sẽ ở lại trấn trên, chúng ta sẽ được bên nhau mãi mãi.”

“Ừ, đẻ con ra rồi thì đưa cho nương nuôi, nói là con của ca nhi kia.”

Mấy người định xông vào, lại nghe thấy hai người đang bàn bạc âm mưu, Hà lão nương tức giận nghiến răng nghiến lợi, thì ra là cưới Đông nhi nhà bà về để che đậy chuyện xấu hổ của bọn chúng!

“Chúng ta phải cẩn thận, nhà hắn nhiều anh em, nếu biết chuyện của chúng ta thì không ổn.”

“Ta biết rồi, chờ ngươi sinh con xong, ngươi ở lại trên trấn đừng về nữa, để ca nhi kia ở nhà chăm sóc phụ mẫu và con của chúng ta, lớn lên một chút thì ngươi đón lên trấn nuôi, nói là con của ca nhi đó.”

Cao Thư Văn đắc ý cười: “Hai lão già kia cũng sống chẳng được lâu nữa, đến lúc đó, tiệm gạo chẳng phải là của con trai chúng ta sao.”

Hà Đại Trụ tức giận đá tung cửa: “Tên khốn kiếp! Ngươi dám lừa gạt nhà ta!”

Trong nhà phát ra tiếng kêu thất thanh, Hà Đại Trụ, Hà Nhị Trụ xông vào lôi Cao Thư Văn xuống giường. Hà đại tẩu, nhị tẩu cũng bắt giữ phu lang góa chồng kia. Hai người quần áo xộc xệch bị lôi xuống giường.

Hà lão nương cầm gậy đánh mạnh vào Cao Thư Văn mấy cái: “Tên khốn kiếp, thì ra ngươi có ý đồ xấu xa như vậy!”

Cao Thư Văn bị đánh kêu la thảm thiết. Đèn dầu trong nhà được thắp sáng, căn phòng bừa bộn. Thấy người đã bị bắt, Hà Đông Đông cũng chạy vào, xông lên đá thêm mấy cái: “Ta đá chết ngươi, đá chết ngươi!”

Lâm Ngư vội vàng kéo y lại: “Đông ca nhi, Đông ca nhi, chúng ta ra ngoài chờ.”

Cao Thư Văn ăn mặc xộc xệch như vậy, Hà Đông Đông là ca nhi chưa xuất giá, nhìn thấy không hay.

Nhà bên cạnh chính là nhà ngoại Cao Thư Văn. Trong sân ồn ào như vậy, người nhà bên cạnh cũng chạy sang. Vừa vào đã thấy Cao Thư Văn và người tình bị đè trên mặt đất.

“Các ngươi là ai, các ngươi đang làm gì!”

Hà lão nương chống nạnh: “Chúng ta là ai? Chúng ta là nhà họ Hà ở thôn Lộc Gia. Các ngươi cấu kết với nhau lừa gạt nhà chúng ta, còn dám hỏi chúng ta là ai! Đại Trụ, Nhị Trụ, đưa người đến nhà họ Cao!”

Người nhà ngoại Cao Thư Văn muốn lên cướp người, nhưng ba người đàn ông to lớn đứng chắn, đẩy mấy cái cũng không cướp lại được. Không thể để họ đến nhà họ Cao gây sự, cho dù không kết thông gia với nhà họ Hà nữa, thì Cao Thư Văn e là cũng chẳng có nữ nhân hay ca nhi nào khác muốn gả cho.

Lúc này trời vừa tối, dân làng chưa ngủ, nghe thấy tiếng động bên này, hàng xóm liền ra xem. Dưới ánh trăng, có thể thấy rõ hai người bị bắt giữ: “A, không phải nói phu lang này là họ hàng sao? Sao lại dan díu với Thư Văn?”

“Họ hàng cái gì, đây là tình nhân của Cao Thư Văn!”

Vì phu lang góa chồng kia đang mang thai, Hà đại tẩu, nhị tẩu cũng không làm gì y, nhưng hai người này thật sự độc ác, xem ra không chỉ tính kế nhà thị, mà cả nhà phu lang này cũng nằm trong kế hoạch của chúng, thật đáng hận.

Nhà họ Hà áp giải hai người đến nhà họ Cao. Hà Đại Trụ lên trước đạp tung cửa: “Người đâu, ra hết đây cho ta, ra đây!”

Phụ mẫu Cao Thư Văn khoác áo ra ngoài, vừa thấy hai người trong sân liền biết có chuyện chẳng lành.

Nương Cao Thư Văn xông lên đánh con mình mấy cái: “Sao con lại hồ đồ thế này, con đã đính hôn rồi, sao còn làm chuyện hoang đường như vậy.”

Hà lão nương liếc bà ta một cái: “Thôi đi, người ta được giấu ở nhà nương ngươi, ngươi lại không biết chuyện này? Ta nói cho ngươi biết, hôm nay hôn sự này hủy bỏ!”

Nương Cao Thư Văn bịch một tiếng quỳ xuống: “Thông gia, thông gia, Thư Văn nó chỉ là nhất thời hồ đồ, sau này sẽ không qua lại với phu lang góa chồng này nữa.”

Phu lang góa chồng tên Hồng Diệp ngẩng đầu nhìn Cao Thư Văn: “Thư Văn, chuyện đã đến nước này, ta không thể quay về nhà họ Lục nữa, huynh cưới ta đi.”

Cao Thư Văn cúi đầu không nói. Hắn ở cùng Diệp ca nhi này chỉ vì tiệm gạo nhà họ Lục. Giờ chuyện của hai người bại lộ, nhà họ Lục chắc chắn sẽ không cần Diệp ca nhi nữa, mọi toan tính của hắn đều đổ sông đổ biển.

Hắn làm sao có thể cưới một phu lang góa chồng chứ, hắn là người đọc sách, lại làm chưởng quầy, muốn cưới nữ nhân hay ca nhi nào mà không được, nhưng bây giờ danh tiếng của hắn đã bị hủy hoại, ai còn muốn gả cho hắn nữa chứ!

Hiện tại, người duy nhất hắn có thể bám víu chỉ có Hà Đông Đông. Cao Thư Văn hoảng hốt bò đến chân Hà Đông Đông: “Đông ca nhi, Đông ca nhi, ta sai rồi, đều là hắn quyến rũ ta, ta thật lòng thích đệ.”

“Í! Ghê tởm chết mất!” Hà Đông Đông đá hắn một cái: “Cút đi, cút đi!”

Nhà họ Cao ồn ào như vậy, đã có người khoác áo ra ngoài, cả đám người cầm đuốc, người không biết còn tưởng là đến làm gì. Lý trưởng cũng được gọi đến, nhìn cảnh tượng này chỉ biết thở dài: “Thư Văn à, trước đây con không phải như vậy.”

Hà lão nương trực tiếp lấy hôn thư ra: “Mọi người đều thấy rồi đấy, là nhà họ Cao có lỗi với nhà chúng ta, nhà họ Cao chúng ta không với tới, còn những thứ đồ nhà họ Cao mang đến, ngày mai trả lại hết cho các người, hứ!”

Hà lão nương nói xong liền đốt hôn thư: “Chúng ta đi.”

Cao Thư Văn còn muốn níu kéo: “Đông ca nhi, Đông ca nhi, ta thật sự sai rồi!”

Hà Đông Đông như bị chó đuổi, kéo Lâm Ngư chạy nhanh: “Ngư ca nhi, chúng ta mau đi, mau đi, ghê tởm chết mất!”

Sau khi làm ầm ĩ một hồi, khi trở về thôn Lộc Gia thì trăng đã lên cao. Hà lão nương cảm ơn Ngụy Thanh Sơn, nói hôm nào sẽ bảo Đại Trụ mời hắn uống rượu. Ngụy Thanh Sơn xua tay, dẫn Lâm Ngư về nhà. Hắn cũng không giúp được gì nhiều, chỉ đến đó cho có mặt.

Hai người dọn dẹp xong liền lên giường nằm. Lâm Ngư trằn trọc không ngủ được, dù sao chuyện này cũng coi như kết thúc, nhà họ Hà hủy hôn, tuy không phải lỗi của nhà họ Hà, nhưng ít nhiều cũng ảnh hưởng đến danh tiếng của Đông ca nhi.

“Ta cứ tưởng Đông ca nhi sẽ đau lòng lắm, may mà y sáng suốt.”

“Đông ca nhi không ngốc.”

“Sau khi hủy hôn, không biết dân làng sẽ nói gì về Đông ca nhi.”

“Nếu để ý chuyện Đông ca nhi đã hủy hôn, thì cũng chẳng phải nhà tử tế gì, gả qua đó cũng chẳng để làm gì.”

Một câu nói khiến Lâm Ngư thông suốt: “Cũng phải.”

“Ngủ đi, muộn rồi.”

Hôm sau, Hà lão nương và Hà Đại Trụ cùng nhau mang đồ đến nhà họ Cao. Hà Đông Đông tức giận trốn trong phòng không chịu ra ngoài. Hà đại tẩu liền gọi Lâm Ngư đến nói chuyện với y.

Lâm Ngư đến thì Hà Đông Đông vẫn trốn trong chăn không chịu dậy. Lâm Ngư vén chăn lên một chút: “Đông ca nhi, dậy đi.”

“Không dậy, chết đói ta cũng mặc kệ.”

“Sao vậy, vẫn còn đau lòng vì Cao Thư Văn sao?”

Vừa nghe thấy ba chữ Cao Thư Văn, Hà Đông Đông lập tức ngồi bật dậy, mắt trợn tròn: “Ai thèm nhớ hắn chứ, ta chỉ tức mình thôi, còn vất vả thêu hoa hái quả dại cho hắn, hôm đó cũng không đưa được, ta sao lại ngốc thế chứ, cứ nghĩ đến bộ dạng mình lúc đó, ta không còn mặt mũi nào ra ngoài nữa.”

Lâm Ngư bật cười, thì ra là vì chuyện này, may mà không phải vì Cao Thư Văn mà đau lòng.

Hà Đông Đông trừng mắt nhìn y: “Ngư ca nhi, huynh còn cười ta!”

“Không có, ta mừng cho đệ, chỉ cần không phải vì Cao Thư Văn mà đau lòng là được.”

“Ai thèm đau lòng vì hắn chứ, tức chết ta rồi! Hôm qua đáng lẽ phải đá hắn thêm mấy cái nữa!”

“Dậy ăn cơm đi.” Lâm Ngư kéo y dậy. Cũng không trách Đông ca nhi lúc đó si mê, Cao Thư Văn tướng mạo tuấn tú, mặc trường bào nho nhã, lại là chưởng quầy ở trên trấn, điều kiện như vậy ở nông thôn quả thật khó tìm.

Lâm Ngư ở nhà họ Hà bầu bạn với Hà Đông Đông. Hà lão nương và Hà Đại Trụ cũng mang đồ đến nhà họ Cao. Lúc họ đến thì nhà họ Cao đang rất náo nhiệt, nhà chồng của góa phu lang Diệp ca nhi cũng đến, hai ông bà ngồi trên ghế thở dài.

Hà Đại Trụ ném sính lễ vào người Cao Thư Văn. Trán Cao Thư Văn bị đập một cục u to, ôm đầu không dám nói gì. Phụ mẫu nhà họ Lục thấy nhà người bị hại đến, liền cúi đầu xin lỗi Hà lão nương.

Hà lão nương nghiêng người tránh đi, lễ này bà không dám nhận. Hai người nhà họ Hà không đi ngay, bà muốn xem nhà họ Lục sẽ xử lý thế nào.

Nhà họ Lục này thoạt nhìn là nhà khá giả ở trên trấn, lại còn có tiệm gạo, cuộc sống chắc chắn không tệ, quần áo trên người đều là vải lụa, trên đầu Lục phu nhân còn cài trâm vàng.

Lục phu nhân thở dài: “Diệp ca nhi, lúc trước bảo con tái giá con không chịu, con làm vậy là sao chứ, dan díu với Cao Thư Văn, con nói với chúng ta chứ, chúng ta đâu có cấm con tái giá?”

Lục lão gia cũng lên tiếng: “Sự đã rồi, con ở lại đây với Cao Thư Văn đi, còn tiệm gạo nhà họ Lục thì hai đứa đừng đến nữa.”

Diệp ca nhi nghe vậy liền quỳ xuống cầu xin Lục phu nhân: “Nương, con thật sự sai rồi, người cho con về nhà đi, về nhà đi.”

Lục lão gia đẩy người đang quỳ trên mặt đất ra: “Nhà họ Lục chúng ta đối xử với con không tệ, lúc trước còn nói nếu con nguyện ý tái giá sẽ cho con của hồi môn, bây giờ con làm ra chuyện xấu hổ như vậy, có xứng với chúng ta, có xứng với phu quân đã khuất của con không?”

Cao Thư Văn vừa nghe nói còn có của hồi môn, lập tức đổi giọng: “Lục lão gia, Lục phu nhân, con nguyện ý cưới Diệp ca nhi, nguyện ý.”

Bây giờ chuyện của hắn đã lan truyền khắp làng trên xóm dưới, hắn mất việc chưởng quầy, lại làm to bụng phu lang góa chồng nhà người ta, ai còn muốn gả cho hắn nữa. Đã Diệp ca nhi này có của hồi môn, hắn cưới cũng không thiệt.

Hà lão nương đứng bên cạnh thản nhiên nói: “Hai đứa nó muốn ca nhi nhà ta che giấu chuyện xấu hổ của chúng, sau này nói đứa nhỏ là con của Đông ca nhi nhà ta, lớn lên một chút thì đón lên trấn nuôi, hai đứa nó tính kế chờ hai người chết rồi chiếm đoạt gia sản nhà các người đấy.”

Lục lão gia nghe vậy suýt ngất xỉu: “Ngươi, ngươi! Thật là súc sinh! Ngươi lừa chúng ta nói về nhà mẹ đẻ, thì ra là muốn lén lút sinh con, còn muốn chúng ta chết, Diệp ca nhi, ngươi thật quá độc ác!”

Hai phu phụ nhà họ Lục tức giận lên xe ngựa rời đi. Hà lão nương hài lòng, cũng thong thả ra về, làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho hai người này!

Diệp ca nhi ngồi bệt xuống đất khóc lóc thảm thiết. Cao Thư Văn cũng mặt mày tái mét, tiền tài sắp có trong tay đã mất, hôn sự cũng tan vỡ, hắn làm sao mà coi trọng phu lang góa chồng, ở cùng y chỉ vì tiệm gạo sau lưng y mà thôi.

Hà lão nương vừa về, Hà Đông Đông liền chạy đến, trên mặt không còn vẻ đau lòng như hôm qua: “Nương, thế nào rồi?”

“Hủy hôn rồi, thật là xui xẻo, hôm nay ta và đại ca con đến đó đúng lúc gặp người nhà họ Lục đến.”

“Nhà họ Lục?”

“Chính là nhà chồng của góa phu lang kia.”

Hà Đông Đông lập tức sáng mắt: “Nương, người mau kể đi, mau kể chuyện gì xảy ra.”

Tuy hôm qua y cũng đi theo, nhưng vẫn mơ hồ không hiểu chuyện gì. Y không hiểu, thời nay hôn nhân khá thoáng, nghe nói hoàng hậu đời trước cũng là tái giá vào cung, còn được truyền thành giai thoại, hai người muốn ở bên nhau thì cứ ở bên nhau, sao lại kéo y vào làm gì?

Hà lão nương chọc vào trán Hà Đông Đông: “Làm ta lo chết mất, con ngốc nghếch thế này hèn chi bị Cao Thư Văn nhắm vào.”

“Nương, người mau kể đi.”

Hà Đông Đông lúc này không còn chút đau lòng nào, trên mặt toàn là vẻ hào hứng muốn hóng hớt.

“Cao Thư Văn dan díu với góa phu lang nhà họ Lục, nên mới được làm chưởng quầy ở tiệm gạo nhà họ Lục. Diệp ca nhi kia không nỡ bỏ gia sản nhà họ Lục, không muốn tái giá, nên muốn lén lút sinh con. Hai người liền tính kế tìm người che đậy, con liền thành người bị hại.”

Hà lão nương lại chọc vào trán Hà Đông Đông. Y kêu á một tiếng, ôm trán, há hốc mồm: “Chuyện này sao lại phức tạp thế?”

“Hai người chúng nó muốn đợi ông bà nhà họ Lục chết rồi chiếm đoạt gia sản, đón con về nuôi, đến lúc đó tiệm gạo nhà họ Lục liền đổi họ Cao. Lúc ta và đại ca con về còn được người nhà họ Lục cho đi nhờ một đoạn, nghe nói nhà họ đã nhận nuôi cháu trai trong tộc, phu lang kia cũng không đối xử tốt với đứa cháu đó.”

“Á?” Hà Đông Đông há hốc mồm: “Nghe sao y có vẻ hơi ngốc?”

“Chẳng phải bị Cao Thư Văn mê hoặc đến thần hồn điên đảo sao, nhà họ Lục đối xử với y rất tốt, trước đây còn nói nguyện ý cho của hồi môn để y tái giá, người ta tham lam gia sản nhà họ Lục nên không chịu.”

“Nhà họ Lục cũng thật đáng thương, bị hai người chúng nó tính kế như vậy.”

“Thôi, nhìn con thế này làm ta lo chết mất, vô tư vô lo, suýt chút nữa rơi vào hố lửa rồi.”

Lâm Ngư ngồi bên cạnh nghe mà cũng trợn tròn mắt, không ngờ chuyện này lại có nhiều uẩn khúc như vậy. May mà Đông ca nhi không gả qua đó, nếu không sẽ bị tính kế đến chết. Tuy bây giờ Đông ca nhi hủy hôn, không phải lỗi của y, nhưng những người ghen ghét không biết sẽ nói những lời không hay gì về y.
Bình Luận (0)
Comment