Nông Gia Tiểu Phu Lang - Ngư Bách Bách

Chương 71

Sang xuân, ngày tháng của Chu Sẹo cũng chẳng dễ dàng gì. Triều đình những ngày này cứ bám riết truy đuổi bọn chúng, không còn chỗ dung thân, chúng đành đi cướp bóc dọc đường. Nghe nói Ngụy Nhị chạy về làng, Chu Sẹo liền quyết định đến báo thù kẻ phản bội, số vàng bạc Ngụy Nhị mang đi đâu chỉ của Hạ Bản Tử, còn của những người khác trong trại nữa!

Cưỡi ngựa tiến lên, Chu Sẹo quát: “Ngụy Nhị là người làng các ngươi phải không? Hôm nay coi như các ngươi xui xẻo! Ngụy Nhị vốn là nhị đương gia của sơn trại chúng ta, hắn giết huynh đệ, cuỗm tiền tài rồi bỏ trốn về đây. Coi như các ngươi gặp hạn, hôm nay chúng ta đến chính là để báo thù!”

Lúc này, mọi người mới hiểu vì sao đám thổ phỉ này lại nhắm thẳng vào làng họ! Hóa ra là do Ngụy Nhị gây ra tai họa!

Chỉ là Ngụy Nhị trốn về chắc chắn sẽ không nói cho bọn chúng biết hắn ta là người làng nào, làm sao bọn chúng lại biết được?

Nghe đám ác nhân này nói vậy, e rằng hôm nay khó mà qua khỏi ải này, tên cầm đầu kia nhìn là biết đã sát hại không ít người.

Có người mắt tinh nhìn thấy gã đàn ông nhỏ thó đứng phía trước, liền kêu lên: “Ngươi là đệ đệ của Hạ Hà Hoa, Hạ Bản Tử!” (Sao trc bảo anh giờ bảo em??)

Hạ Bản Tử cười khẩy, trên tay lăm lăm thanh đao: “Chính là ta! Không ngờ Hạ Bản Tử ta hôm nay lại quay về! Hôm nay sẽ đồ sát cả làng các ngươi để báo thù!”

Hà Đại Trụ hừ lạnh một tiếng: “Làng chúng ta có chỗ nào phụ ngươi? Năm đó trấn trên loạn lạc, làng ta cưu mang ngươi, nào ngờ lại rước họa vào thân! Tiểu tử thối! Diệp ca nhi đâu rồi?”

“Muốn trách thì trách Ngụy Nhị, là hắn hại ta ra nông nỗi này, muốn giết ta diệt khẩu! Xem hôm nay ta có để đại ca ta giết sạch các ngươi không, hahaha!”

Hạ Bản Tử dựa hơi Chu Sẹo, vênh váo hống hách, tuyên bố sẽ đồ sát cả làng. Hắn biết Chu Sẹo đã sát tâm nổi lên rồi, dù gì cũng là chết, chi bằng kéo thêm vài người chết theo.

“Còn Diệp ca nhi ngươi nói ấy hả, chết từ lâu rồi, nằm dưới cái mương bên dưới trại đấy! Ta nói cho ngươi biết, Ngụy Nhị cũng đã chơi hắn rồi, hahahaha.”

Dân làng nghiến răng nghiến lợi: “Súc sinh không bằng!”

Chu Sẹo chẳng muốn dài dòng: “Các ngươi cứ cùng chết với Ngụy Nhị đi!”

Hung hăng ngần ấy năm, Chu Sẹo chưa từng gặp đối thủ. Thân hình hắn nặng hơn hai trăm cân, như một ngọn núi nhỏ, tuy dân làng đông nhưng hắn chẳng hề để vào mắt, chỉ là giết lâu hơn một chút mà thôi.

Hắn thúc ngựa, vung đao xông lên: “Lão tử sống không được, các ngươi cũng đừng hòng sống, tất cả cùng chôn theo lão tử!”

Dân làng cũng xông lên, đám ác nhân này sẽ không tha cho bọn họ, nếu lùi bước thì không chỉ có bản thân họ mà còn vợ con già trẻ trong nhà nữa.

Hai bên lao vào chém giết, dân làng đông, mấy người đánh một tên hoàn toàn đủ sức. Tên cầm đầu Chu Sẹo vung đao chém bị thương vài người, Ngụy Thanh Sơn liền chớp thời cơ chém đứt chân ngựa, Chu Sẹo ngã lăn xuống đất.

Ngụy Thanh Sơn hai tay cầm đao, lao tới, nhắm thẳng mặt hắn chém xuống. Chu Sẹo dùng đại đao đỡ đòn, cú này khiến hổ khẩu hắn tê dại. Trong lòng Chu Sẹo kinh hãi, làm thổ phỉ bấy lâu nay, lần đầu tiên hắn gặp phải đối thủ!

Đao của Ngụy Thanh Sơn lướt qua, đại đao trên tay Chu Sẹo suýt nữa văng ra. Chu Sẹo thừa cơ đá vào Ngụy Thanh Sơn, Ngụy Thanh Sơn lộn người tránh né. Chu Sẹo mới có dịp bò dậy, “Hay lắm, võ công không tồi!”

Hai người cầm đao lao vào nhau. Ngụy Thanh Sơn lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương, hắn không thể thua, Tiểu Ngư còn đang đợi hắn, hắn phải bảo vệ tiểu phu lang của mình.

Trong lúc giao chiến, vai Ngụy Thanh Sơn bị chém một đao, máu nhuộm đỏ nửa người. Ngực Chu Sẹo cũng bị một đao, vết thương nặng hơn Ngụy Thanh Sơn nhiều, hắn vịn đao thở hổn hển.

Tiếng la hét xung quanh dường như không liên quan đến Ngụy Thanh Sơn, hắn lao về phía Chu Sẹo, hất văng đao trên tay hắn, rồi một đao sắc bén cứa ngang cổ tên thổ phỉ đầu sỏ. Máu phun ra, bắn lên mặt Ngụy Thanh Sơn.

Ngụy Thanh Sơn nhíu mày, lát nữa phải rửa sạch sẽ, đừng làm Tiểu Ngư sợ.

Những tên thổ phỉ khác cũng bị xử lý gần hết, còn vài tên võ công khá vẫn đang chống cự. Không biết ai đó hét lên: “Đại ca chết rồi!” 

Những tên thổ phỉ còn đang đánh nhau thấy xác Chu Sẹo thì hoảng hốt, vội vàng chạy về phía sau núi. Hạ Bản Tử sợ hãi bỏ chạy, hắn cứ tưởng có thể đồ sát cả làng để báo thù, nào ngờ Chu Sẹo lợi hại như vậy mà lại chết ở đây!

Dân làng cũng có không ít người bị thương. Có người chặn đường lui của bọn chúng, thấy Hạ Bản Tử sắp chạy thoát, Ngụy Thanh Sơn liền ném đao, trúng ngay tim Hạ Bản Tử, hắn ngã xuống đất.

Vài tên thổ phỉ còn sống bị bắt sống. Dân làng đều là nông dân, chưa từng sát hại ai, có người run tay, có người dính máu, có người thì run lẩy bẩy sau khi đánh nhau xong.

“Đem những tên này đến từ đường giam giữ, hôm nay cùng với Ngụy Nhị giải lên quan phủ. Nhị Trụ, ngươi dẫn theo vài người đi. Ta và Đại Trụ sẽ dọn dẹp những thi thể này, kẻo dân làng sợ hãi. Vương Đại, Vương Nhị, các ngươi dìu những người bị thương đi băng bó.”

Ngụy Thanh Sơn sắp xếp đâu vào đấy, mọi người đều nhanh chóng làm việc của mình. Ngụy Thanh Sơn xé tay áo băng bó qua loa vết thương, rồi dẫn người đi đào hố ở sau núi.

Những người trốn trong nhà nghe thấy tiếng động vẫn không dám ra ngoài, cho đến khi có người gọi: “Mọi người ra đi, thổ phỉ đã bị tiêu diệt hết rồi!”

Nghe thấy tiếng gọi, mọi người mới dè dặt ló đầu ra, thấy đúng là dân làng thì liền chạy đi báo cho nhau.

Lâm Ngư cũng dẫn theo bọn trẻ ra ngoài, giao đứa nhỏ cho nương Thạch Đầu trông nom, rồi vội vàng chạy đi, không biết Ngụy Thanh Sơn thế nào rồi.

Vừa mở cổng, Lâm Ngư đã thấy một đám người bê bết máu, có người còn được dìu đi, trông vết thương có vẻ không nhẹ. Tim Lâm Ngư thắt lại, cậu thấy Vương Nhị liền vội vàng hỏi: “Vương Nhị ca, Thanh Sơn đâu? Sao không thấy huynh ấy? Huynh ấy có sao không?”

Vương Nhị lau mồ hôi trên mặt: “Thanh Sơn đang ở sau núi, tẩu tử đừng đến đó, máu me be bét nhìn ghê lắm.”

“Thạch Đầu đâu!” Hà Đông Đông cũng vội hỏi.

“Cũng không sao, dân làng không ai thiệt mạng, chỉ bị thương thôi.”

Nghe nói không ai chết, Lâm Ngư và Hà Đông Đông thở phào, không sao là tốt rồi.

Triệu Nguyệt Nguyệt cũng đi ra, vừa ra khỏi cửa đã thấy một đám người bê bết máu, nàng sợ hãi kêu lên một tiếng. Lâm Ngư vội đẩy nàng vào sân: “Nguyệt nương, ngoài kia vẫn còn loạn, muội ở đây đợi ta, ta đi xem Thanh Sơn ca thế nào.”

“Ca, muội đi cùng huynh.”

“Ta cũng đi!” Hà Đông Đông cũng sợ Thạch Đầu bị thương, liền gọi vào trong sân: “Nương, con đi xem Thạch Đầu!”

Nói xong, Hà Đông Đông kéo Lâm Ngư chạy về phía sau núi. Triệu Nguyệt Nguyệt cũng đi theo. Ba người đi ra khỏi làng, men theo con đường nhỏ một lúc thì thấy người. Hà Đông Đông gọi: “Thạch Đầu!”

Ngụy Thanh Sơn cũng nhìn sang, thấy tiểu phu lang của mình cũng đến, hắn vội quay lưng dùng tay áo lau mặt. Tiểu phu lang của hắn nhát gan, đừng làm cậu sợ. Hắn vội vàng bước tới, không cho Lâm Ngư lại gần, nơi này vẫn chưa dọn dẹp xong.

“Sao lại đến đây?”

“Đến xem huynh có bị thương không?”

“Không sao, ta không sao cả.” Ngụy Thanh Sơn cười với tiểu phu lang, mặt mũi bê bết máu, nụ cười chẳng những không đẹp mà còn trông dữ tợn, trên người còn toàn mùi máu tanh.

Lâm Ngư thấy cánh tay Ngụy Thanh Sơn bị rách, lộ ra lớp áo lót trắng bên trong, vai thì băng bó, vải đã ướt đẫm, nửa người toàn máu. Lâm Ngư đỏ hoe mắt: “Vai bị thương rồi.”

“Chỉ là vết thương nhỏ, nghỉ vài ngày là khỏi.”

“Sao mà nghỉ vài ngày là khỏi được, vết thương sâu như vậy.”

Lâm Ngư hít hít mũi, giúp Ngụy Thanh Sơn lau người, nước đều nhuộm đỏ. Cậu lại đi xách thêm một thùng nước vào, lau lại cho Ngụy Thanh Sơn lần nữa, đến cả tóc cũng gội sạch sẽ.

Ngụy Thanh Sơn thay bộ quần áo sạch sẽ, cả người thấy thoải mái hơn nhiều: “Bộ quần áo kia đừng mặc nữa, bẩn rồi.”

“Ừm, ta đem đi đốt.”

Lâm Ngư vào bếp lấy một cây củi ra, đem bộ quần áo dính máu đi đốt.

Ngụy Thanh Sơn lấy khăn lau tóc. Lâm Ngư nhận lấy: “Huynh ngồi lên ghế đi, ta vắt tóc cho huynh.”

Ngụy Thanh Sơn ngoan ngoãn ngồi xuống, để tiểu phu lang vắt tóc cho mình.

“Không sao chứ?” Lâm Ngư hỏi.

“Chiều nay còn phải vào trấn một chuyến, mấy tên thổ phỉ bị bắt sống còn phải đưa lên quan phủ.”

“Bị thương nặng như vậy, ở nhà nghỉ ngơi đi.”

“Không sao, lần này đi đông người.”

Lâm Ngư vắt tóc cho Ngụy Thanh Sơn ở trong sân, Triệu Nguyệt Nguyệt nhóm lửa nấu cơm trong bếp, thỉnh thoảng lại thêm củi vào lò, canh gà trong nồi đất sôi sùng sục, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.

Lúc ăn cơm, Lâm Ngư múc đầy một bát cho Ngụy Thanh Sơn: “Ăn nhiều một chút cho bổ.”

Trong lòng Ngụy Thanh Sơn ấm áp, hắn làm sao nỡ xa tiểu phu lang của mình chứ.

Ăn cơm xong, Ngụy Thanh Sơn liền đến từ đường. Chiều nay phải sớm áp giải đám thổ phỉ lên quan phủ, kẻo đêm dài lắm mộng, lại rước họa vào thân.

Trong làng có vài người bị thương nặng, nhưng may mà không ai mất tay mất chân. Lý trưởng cho người mời lang trung làng bên cạnh đến, tiền thuốc men lấy từ số bạc cướp được, không ai dị nghị, bọn họ bị thương cũng là vì bảo vệ làng, nhà ai chẳng có vợ con.

Lúc Ngụy Thanh Sơn đến, Lâm Ngư và Triệu Nguyệt Nguyệt cũng đi theo. Thổ phỉ vừa bị tiêu diệt, Ngụy Thanh Sơn phải vào trấn, không yên tâm để hai người ở nhà, liền bảo Lâm Ngư lát nữa đến nhà Hà Đông Đông hoặc Hà đại nương.

Lúc ba người đến, trước từ đường đổ nát đã tụ tập gần như toàn bộ dân làng, chỉ cần ai rảnh rỗi là đến đây, mùa đông năm nay làng họ bị thổ phỉ quấy nhiễu không ít lần, ai ai cũng căm hận đám ác nhân này.

“Ta nhổ vào! Không ngờ Ngụy Nhị lại thật sự thừa dịp loạn lạc làm thổ phỉ!”

“Nếu không phải hắn, làng ta sao lại rước họa vào thân, tên ác đồ cầm đầu kia còn hăm he đồ sát cả làng!”

“Thật sự đáng bị chém ngàn vạn đao!”

Sáng nay lúc giao chiến với đám thổ phỉ, nhà nào có thanh niên trai tráng đều ra trận, bây giờ cả làng đều biết chuyện gì đã xảy ra. Lúc ăn cơm Ngụy Thanh Sơn không nói với Lâm Ngư, nên cậu nghe mà mơ hồ, đám thổ phỉ này sao lại có liên quan đến Ngụy Nhị?

Trong từ đường đổ nát, Ngụy lão thái và Hạ Hà Hoa bị trói, run lẩy bẩy. Miệng Ngụy Nhị và năm tên thổ phỉ bị bắt sống bị nhét giẻ, trói chặt, ném dưới đất, chỉ chờ bị áp giải lên trấn.

Ngụy Nhị giờ đây không còn vẻ vênh váo sáng nay nữa, khi hắn thấy đám người bị bắt đến thì mặt mày tái mét, bọn thổ phỉ ở núi Ao Tử sao lại bị bắt được!

Giữa những lời bàn tán xôn xao, Ngụy Nhị cũng hiểu được đại khái, thì ra là Hạ Bản Tử chưa chết, dẫn người đến đây!

Hắn hối hận vô cùng, lúc trước lẽ ra nên tận mắt nhìn thấy Hạ Bản Tử chết! Nếu không thì giờ này hắn đang tiêu xài số bạc cướp được ở trên trấn rồi!

Vương phu lang hét lên trong đám đông: “Lý trưởng, lão thái bà này và Hạ Hà Hoa không thể ở lại làng ta nữa, chẳng phải muốn hại chết chúng ta sao!”

“Đúng vậy, đúng vậy, Lý trưởng, không thể để bọn họ tiếp tục sống trong làng!”

Hạ Hà Hoa liên tục dập đầu: “Không liên quan đến ta, không liên quan đến ta, là Ngụy Nhị làm thổ phỉ, ta thật sự không biết!”

“Nhổ vào! Hạ Bản Tử chẳng phải là ca ca ngươi sao? Ngụy Nhị chẳng phải là chồng ngươi sao? Lúc ngươi đeo trâm vàng trên đầu sao không nghĩ đến nó dính máu người ta!”

“Đúng! Lý trưởng, đuổi bọn họ đi!”

“Đuổi đi!”

Giữa những lời bàn tán xôn xao, Lâm Ngư cũng nghe được đại khái, thì ra Ngụy Nhị lấy được vàng bạc thấy triều đình đang truy quét thổ phỉ nên bỏ trốn về, muốn giết Hạ Bản Tử diệt khẩu nhưng không thành, ngược lại bị Hạ Bản Tử dẫn thổ phỉ đến, suýt nữa hại cả làng.

Lâm Ngư tức giận đến đỏ mặt: “Sao lại có người độc ác như vậy chứ!”
Bình Luận (0)
Comment