Đám ác nhân đã bị chế ngự hoàn toàn, Lý trưởng cũng dần bình tĩnh lại. Sống đến ngần này tuổi, ông chưa từng gặp chuyện lớn như vậy, may mà mọi người đều giữ được mạng.
Lý trưởng chọn mười hai thanh niên trai tráng, chuẩn bị áp giải đám thổ phỉ lên trấn, kể cả Hạ Hà Hoa và Ngụy lão thái cũng bị đưa đi để quan phủ xét xử, phòng trường hợp bọn họ đồng lõa. Làng này không thể giữ hai người này lại được nữa.
Vợ chồng nhà họ Phùng lúc này cũng đến, Hoa ca nhi dìu lão mẫu của mình. Thấy người nhà họ Phùng đến, mọi người đều im lặng.
Phùng lão hán cũng đã đến sau núi lúc nãy, nhưng vì tuổi cao nên được phân công cùng những người khác tuần tra trong làng. Lúc đó ông không biết chuyện gì đã xảy ra, mãi đến khi có người nói cho ông mới biết.
Phùng lão hán lao đến bóp cổ Ngụy Nhị: “Trả Diệp ca nhi cho ta! Trả con ta lại cho ta!”
Giọng nói ai oán khiến mọi người nghe mà rơi lệ. Thấy Ngụy Nhị sắp bị bóp chết, mọi người mới kéo Phùng lão hán ra.
Người trong làng tuy ngày thường hay buôn chuyện, nhưng cũng không có ai thật sự độc ác, mọi người đều căm hận đám người này đến tận xương tủy.
Nhà họ Phùng vốn đã biết ca nhi nhà mình lành ít dữ nhiều, nhưng vẫn luôn ôm một tia hy vọng, giờ đây mọi chuyện đã yên ổn, biết đâu người có thể trở về, nào ngờ nghe được hung tin, nhất thời không thể chấp nhận, khóc ngất đi. Mọi người vội vàng khiêng ông về nhà.
Hoa ca nhi cũng khóc đến mức không đứng vững, được hai phụ nhân dìu đi.
Hà Đại Trụ và những người khác đỡ Phùng lão hán: “Thúc, đứng dậy đi, đừng làm tổn thương bản thân.”
Phùng lão hán đáng thương, tuổi đã ngoài tứ tuần, giờ đây lại kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, ngồi dưới đất vừa khóc vừa đập đùi: “Diệp ca nhi của ta ơi! Diệp ca nhi của ta ơi! Trời cao khó dung! Trời cao khó dung!”
Đông ca nhi và Thạch Đầu nương cũng bế con đến, đứng bên cạnh Lâm Ngư không nói gì. Lâm Ngư lau nước mắt, nhà họ Phùng thật đáng thương.
Phùng lão hán bò dậy, quỳ xuống đất dập đầu: “Xin mọi người, xin hãy giúp chúng tôi đưa Diệp ca nhi về, xin mọi người!”
“Thúc, mau đứng dậy! Mau đứng dậy! Làm gì vậy!”
Ngụy Thanh Sơn bước ra: “Ta nguyện đi.”
“Ta cũng nguyện đi!”
Trong đám đông có không ít người hưởng ứng. Núi Ngao Tử là sào huyệt thổ phỉ, lại cách đây rất xa, ai biết có gặp phải thổ phỉ hay không. Thấy Ngụy Thanh Sơn đứng ra, không ít người cũng đứng ra, hôm nay Ngụy Thanh Sơn một mình chém chết tên thổ phỉ đầu sỏ, mọi người đều khâm phục, nên mới dám đi theo.
Tên núi Ngao Tử, mấy chương trước sai nhưng lười sửa lại ạ.
“Ta cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người!” Phùng lão hán quỳ dưới đất không ngừng dập đầu.
Lý trưởng thở dài, bảo người đưa Phùng lão hán đi.
Mắt Lâm Ngư khóc đến đỏ hoe, ngay cả Hà Đông Đông đứng bên cạnh cũng không ngừng lau nước mắt. Hà Đông Đông kéo tay áo cậu: “Ngư ca nhi, về nhà với ta trước đi.”
Ngụy Thanh Sơn cũng nhìn sang: “Đợi ta về.”
Lâm Ngư gật đầu. Lúc này Lý trưởng chuẩn bị dẫn người lên trấn, mọi người cũng chuẩn bị về nhà.
Có người hớt hải chạy đến: “Lý trưởng! Có người đến!”
“Cái gì! Lại còn một đám thổ phỉ nữa sao!”
“Không, không phải, là người của triều đình đến!”
Mọi người đều giật mình, vừa mới giao chiến với đám thổ phỉ xong, không ít người bị thương, nếu lại đến một đám nữa thì phải làm sao!
Lúc này, một vị võ tướng mặc giáp cưỡi ngựa phi đến: “Ai là Lý trưởng?”
Mọi người sợ hãi lùi lại phía sau, Ngụy Thanh Sơn cũng che chở Lâm Ngư đứng sang một bên. Lý trưởng run rẩy bước ra: “Ta, ta là Lý trưởng.”
Phía sau là một đội quân, ước chừng trăm người, ai nấy đều phong trần mệt mỏi, có người trên tay còn dính máu.
Người dẫn đầu, râu ria xồm xoàm, khoác áo choàng đỏ, cưỡi ngựa màu đỏ hung, ghìm cương ngựa lại: “Này, Xuyên Tử, đừng dọa người ta.”
Vị võ tướng nhảy xuống ngựa: “Lý trưởng, đám thổ phỉ kia là do các ngươi tiêu diệt?”
“Phải… phải, là dân làng chúng tôi.” Lý trưởng sợ hãi đến nói năng lắp bắp, chân run rẩy suýt nữa quỳ xuống.
“Tên thổ phỉ đầu sỏ Chu Sẹo đâu? Ai giết hắn?” Vị võ tướng dẫn đầu nhìn về phía đám đông chưa tan.
Mọi người dạt ra một lối đi, Ngụy Thanh Sơn đứng phía sau lộ ra. Lâm Ngư nắm chặt tay áo Ngụy Thanh Sơn, sợ có chuyện chẳng lành. Bọn họ đều là dân thường, chưa từng tiếp xúc với quan phủ, lỡ làm gì không phải, bị trách phạt thì sao?
Ngụy Thanh Sơn vỗ tay Lâm Ngư: “Không sao.”
Ngụy Thanh Sơn bước lên, chắp tay hành lễ: “Là ta.”
Vị võ tướng đánh giá hắn từ trên xuống dưới: “Hậu sinh khả úy! Tên họ là gì?”
“Ngụy Thanh Sơn.”
“Bản tướng là Nhạc Trung Lang. Hay lắm, tiểu tử! Dưới tay bản tướng có ba bốn huynh đệ chết dưới tay tên thổ phỉ này, ta một đường đuổi giết đến đây, không ngờ bọn chúng lại chết dưới tay các ngươi.” Nhạc Trung Lang vỗ vai Ngụy Thanh Sơn: “Tốt lắm, tốt hơn nhiều so với những kẻ run sợ trước mặt bản tướng, nói năng lắp bắp.”
Ngụy Thanh Sơn nhíu mày. Lâm Ngư thấy tim đập thình thịch, Ngụy Thanh Sơn bị thương ở vai, nếu bị vỗ mạnh chảy máu thì sao.
Nhạc Trung Lang lại chỉ vào mấy người bị trói: “Những tên này đều là do các ngươi bắt sống?”
“Phải, định đưa lên quan phủ.”
“Được rồi, không cần các ngươi vất vả chạy một chuyến nữa, bản tướng sẽ thay các ngươi đưa bọn chúng đi.”
Ngụy Thanh Sơn quỳ xuống: “Xin tướng quân làm chủ cho chúng tôi.”
Những người khác cũng quỳ xuống theo: “Xin tướng quân làm chủ cho chúng tôi!”
Nhạc Trung Lang đỡ Ngụy Thanh Sơn dậy: “Vì sao vậy?”
Ngụy Thanh Sơn trình bày đầu đuôi câu chuyện, tại sao đám thổ phỉ lại nhắm vào làng bọn họ. Nhạc Trung Lang cũng là người hào sảng, nghe xong nhíu mày, không ngờ còn có nguyên do như vậy: “Đem lên đây!”
Lính của ông ta áp giải mấy người lên. Nhạc Trung Lang tức giận đá vào ngực Ngụy Nhị: “Ngươi chính là Ngụy Nhị?”
Ngụy Nhị bị đá một cú, hộc máu ngã xuống đất. Hạ Hà Hoa sợ hãi hét lên một tiếng.
Ngụy lão thái lúc này cũng sợ hãi, chỉ lo cho mạng sống của mình: “Thanh Sơn! Thanh Sơn! Ta là nương ngươi, cứu ta với!”
Nhạc Trung Lang nhìn Ngụy Thanh Sơn: “Đều họ Ngụy, huynh đệ nhà ngươi?”
“Phải.”
Ánh mắt Nhạc Trung Lang nhìn Ngụy Thanh Sơn có chút không vui, tuy Ngụy Thanh Sơn đã giết tên thổ phỉ đầu sỏ, nhưng Ngụy Nhị là tên ác nhân, lại là huynh đệ với Ngụy Thanh Sơn, ít nhiều khiến người ta khó chịu.
Lâm Ngư luôn chú ý đến Ngụy Thanh Sơn thấy vị tướng quân này tỏ vẻ không vui, trong lòng lo lắng, cả làng đều biết chuyện, nhưng người ngoài thì không, cậu sợ Ngụy Thanh Sơn bị liên lụy vì chuyện của Ngụy Nhị.
Lâm Ngư cắn môi, bước lên. Hà Đông Đông kéo tay áo cậu nhưng không giữ được, vị Trung lang tướng này không biết là quan lớn đến mức nào, trông có vẻ khó gần.
Lâm Ngư quỳ xuống: “Đại nhân, trong chuyện này có ẩn tình.”
Ngụy Thanh Sơn nhìn Lâm Ngư: “Trở về đi.”
“Ngươi là ai?”
“Tiểu dân là phu lang của Ngụy Thanh Sơn.”
“Đứng dậy nói chuyện.”
Ngụy Thanh Sơn đỡ Lâm Ngư dậy. Lâm Ngư nắm chặt tay, mồ hôi túa ra, cậu lấy hết can đảm nói về việc Ngụy Thanh Sơn bị ngược đãi khi còn ở nhà họ Ngụy, hai nhà đã cắt đứt quan hệ từ lâu: “Đại nhân, giấy tờ cắt đứt quan hệ vẫn còn ở nhà chúng ta, tướng công của ta tuyệt đối không liên quan gì đến chuyện này.”
“Ác phụ! Người đâu, đánh bà ta hai mươi roi, đánh cả vợ Ngụy Nhị nữa!”
“Rõ!”
Vị phó quan bên cạnh cầm roi ngựa quất mạnh xuống, hai người phụ nữ kêu la thảm thiết. Mọi người nghe mà hả dạ.
Thấy vị Trung lang tướng không còn giận Ngụy Thanh Sơn nữa, Lâm Ngư thở phào nhẹ nhõm, cậu nép sát vào Ngụy Thanh Sơn, nắm chặt tay áo hắn. Cả người cậu vẫn còn run rẩy. Ngụy Thanh Sơn nắm lại tay tiểu phu lang: “Không sao rồi, chúng ta sẽ về nhà ngay.”
Lâm Ngư khẽ gật đầu, giờ cậu chỉ muốn về nhà ngay lập tức.
Nhạc Trung Lang lại vỗ vai Ngụy Thanh Sơn: “Không nhìn lầm ngươi, là một nhân tài có thể làm lính, có muốn theo ta đi lính không?”
Lâm Ngư ngẩng phắt đầu lên. Ngụy Thanh Sơn trấn an nắm tay tiểu phu lang: “Tiểu dân chỉ muốn cùng phu lang an ổn sống qua ngày.”
“Cũng được, ta còn định cho ngươi theo ta làm lính, thôi vậy, phu lang ngươi bảo vệ ngươi như vậy, còn hơn là theo ta đến biên quan.”
Không biết ai mang đến một cái ghế, Nhạc Trung Lang ngồi xuống, phong thái oai phong lẫm liệt: “Vì Ngụy Nhị còn có oan khuất với làng các ngươi, vậy bản tướng sẽ thay các ngươi xử lý, gọi khổ chủ đến đây, bản tướng sẽ chém hắn ngay bây giờ!”
Ngụy Nhị không ngờ hôm nay mình lại chết, sợ hãi tè ra quần: “Đại nhân tha mạng! Tha mạng! Cứu mạng! Cứu mạng! Ta sai rồi! Ta thật sự sai rồi!”
“Giờ mới biết sai, những người bị ngươi hại chết có thể sống lại sao?”
Trong đám đông vang lên tiếng la ó: “Đại nhân minh xét! Đại nhân minh xét!”
Nhạc Trung Lang thở dài, xua tay: “Bản tướng chỉ là một kẻ võ phu thô kệch, nào có minh xét gì. Tên Ngụy Nhị này thật sự đáng ghét.”
Người nhà họ Phùng lại được dìu đến, quỳ trước mặt Nhạc Trung Lang khóc lóc kể lể. Ngụy Nhị bị áp giải lên: “Ngụy Nhị, ngươi còn gì để nói?”
Ngụy Nhị biết mình sắp chết, cúi đầu cười hai tiếng: “Nương! Nương ơi! Nương!”
Ngụy Thanh Sơn dắt Lâm Ngư đứng sang một bên: “Về nhà với Nguyệt nương trước đi, ta sẽ về ngay.”
Lâm Ngư gật đầu, cùng Nguyệt nương rời đi. Trong đám đông, những người bế con nhỏ, những người nhát gan cũng lần lượt rời đi.
Hà Đông Đông đi cùng Lâm Ngư một đoạn: “Ngư ca nhi, sợ chết mất, vị Trung lang tướng kia là quan lớn đến mức nào vậy? Có lớn hơn huyện lệnh không? Nghe nói huyện lệnh là quan cửu phẩm.”
Lâm Ngư lắc đầu: “Không biết.”
Làm dân thường như bọn họ làm sao biết được. Lúc nãy vị Trung lang tướng kia hỏi Ngụy Thanh Sơn, cậu thật sự giật mình, nếu Thanh Sơn muốn đi theo, cậu cũng sẽ không ngăn cản, chỉ là sẽ rất buồn.
Hà Đông Đông thở dài: “Huynh thật lợi hại, ta nhìn thấy quan đã run rồi, huynh còn dám bước lên.”
Lâm Ngư chỉ khẽ lắc đầu, cậu chỉ sợ Ngụy Thanh Sơn bị liên lụy. Hôm nay lo lắng cả ngày, Lâm Ngư hơi mệt mỏi, nói với Hà Đông Đông vài câu rồi về nhà.
Người của triều đình đã đến, làng cũng coi như yên ổn, chắc trong vòng trăm dặm cũng không còn thổ phỉ nữa.
Bên cạnh từ đường, Ngụy Nhị kêu gào gọi nương. Nhạc Trung Lang xua tay, bảo người lôi Ngụy lão thái bị đánh đến nửa sống nửa chết lại gần: “Có gì thì nói mau.”
Ngụy lão thái giờ đã mất hết can đảm, bà ta chỉ nghĩ đến việc làm sao giữ được mạng sống.
“Nương, lại đây, con có lời muốn nói.”
“Con trai, có gì thì cứ nói.”
“Nương, lại gần thêm chút nữa, con không còn sức.”
Ngụy lão thái rướn người lên nghe. Ngụy Nhị cắn mạnh vào tai bà ta, rồi nhổ ra. Ngụy lão thái ôm đầu lăn lộn vì đau đớn.
Ngụy Nhị ngửa mặt lên trời cười lớn: “Nương! Lúc trước nếu người chịu bỏ gạo ra, ta đâu đến nông nỗi này! Người hại ta! Người hại ta!”
Nói xong, hắn đâm đầu vào cột cửa từ đường, chết ngay tại chỗ.
Mọi người xung quanh xôn xao bàn tán, Ngụy lão thái thật sự đáng hận, giấu cả nhà tích trữ lương thực, ép Ngụy Nhị đi làm thổ phỉ, cả nhà này đúng là tội đáng chết.
Nhạc Trung Lang cũng cảm thán, trận thiên tai này đã phơi bày lòng người, người đáng thương ắt có chỗ đáng hận.
Người nhà họ Phùng thấy kẻ thù đã chết, vừa khóc vừa dập đầu tạ ơn Nhạc Trung Lang. Nhạc Trung Lang xua tay, bảo người đưa họ về.
Nửa năm nay ông ta đi dẹp thổ phỉ, lăn lộn gió sương, nào ngờ lại gặp phải vụ án này, cũng không khỏi thở dài cảm thán.
“Thôi, thôi, thổ phỉ núi Ngao Tử đã bị tiêu diệt, bản tướng xin cáo từ, không làm phiền nữa.”
Lý trưởng run rẩy ôm theo bọc tiền tiến lên: “Đại, đại nhân, đây là tang vật của Ngụy Nhị.”
“Thôi, cứ giữ lại an ủi dân làng hoặc đưa cho khổ chủ đi.”
“Số bạc này dính máu người…” Lý trưởng cầm bọc bạc mà thấy nóng tay, ai dám tiêu số tiền này chứ. “Nhà họ Phùng cũng không nhận.”
Ngụy Thanh Sơn bước lên nói: “Hay là quyên cho trại trẻ mồ côi trên trấn.”
Nhạc Trung Lang lúc này mới nhận lấy: “Đúng là ý kiến hay, còn hơn là giao cho quan phủ rồi bặt vô âm tín. Ta sẽ tự mình đưa đến đó, yên tâm, không tham ô đâu.”
Mọi người đều khen ngợi tướng quân đại nghĩa. Nhạc Trung Lang dẫn theo năm tên thổ phỉ còn lại rời đi. Thổ phỉ ở phủ Hưng Long gần như đã bị dẹp hết, thêm vài ngày nữa ông ta có thể về kinh phục mệnh.
Lý trưởng dẫn theo vài thanh niên khiêng xác Ngụy Nhị lên sau núi, cả nhóm định đào hố chôn hết đám thổ phỉ ở đó. Trên đường đi, có người hỏi: “Vị Trung lang tướng kia là quan gì vậy? Có lớn hơn huyện lệnh không?”
“Quan tứ phẩm.” Ngụy Thanh Sơn đáp.
“Trời đất! Quan lớn vậy sao! Huyện lệnh mới là cửu phẩm!”
Lý trưởng nghe xong cũng giật mình, ông cứ tưởng là người của huyện lệnh, chắc chỉ là quan nhỏ, nào ngờ còn lớn hơn huyện lệnh! Nghĩ lại ông vẫn còn run, cả đời làm dân thường, nào đã gặp quan lớn bao giờ.
Ồn ào cả ngày, ai nấy đều lo lắng bất an, giờ đây cả làng yên tĩnh, ít tiếng người qua lại.
Đêm đó, Lâm Ngư dựa sát vào Ngụy Thanh Sơn. Ngụy Thanh Sơn vỗ về cậu: “Không sao rồi, hôm nay có bị dọa không?”
“Hơi hơi, lúc sáng ta sợ huynh gặp chuyện chẳng lành.”
“Mọi chuyện đã qua rồi.”
“Nghe nói là do Ngụy lão thái giấu lương thực trong chăn đệm nên mới ép Ngụy Nhị đi làm thổ phỉ, haiz, thời buổi loạn lạc… chỉ đáng thương cho nhà họ Phùng. Ngày mai đi nhớ cẩn thận, về sớm nhé.”
“Hắn ta cũng là đáng đời, dân làng không có gì ăn, đến vỏ cây du cũng bóc hết, hắn ta chỉ là tham lam phú quý mà thôi.”
Sáng hôm sau, Lâm Ngư dậy sớm, nấu cơm, chuẩn bị lương khô và nước cho Ngụy Thanh Sơn. Nghe nói núi Ngao Tử cách đây cả ngày đường, phải đến mai mới về được.
Ngụy Thanh Sơn mang theo lương khô, đeo đao lên đường. Người nhà họ Phùng đã đến đợi sẵn, Phùng lão hán không ngừng cảm tạ. Lần này đi có bảy tám người, đợi đủ người rồi mới lên đường.
Hà Đại Trụ đột nhiên nghĩ đến điều gì đó: “Tìm được người rồi thì làm sao trở về? Chúng ta đều là đàn ông, Diệp ca nhi vẫn là ca nhi chưa chồng, chuyện này…”
Giờ cho dù chưa biết có tìm được người trên núi Ngao Tử hay không, nhưng nếu tìm được thì sao? Bọn họ cõng về thì có phần bất kính.