Nông Nữ Khuynh Thành (Dịch)

Chương 11 - Chương 11 - Làm Đi

Chương 11 - Làm đi
Chương 11 - Làm đi

Chương 11: Làm đi

Hôm nay, cơm chiều của Thẩm gia rất phong phú, tất nhiên là so với thức ăn của mấy ngày trước đó. Thẩm gia ăn cơm là nam nữ ăn riêng, con trai mười lăm tuổi mới được ngồi vào bàn của nam nhân. Mỗi bàn một đĩa lớn đậu que, một đĩa lớn rau xanh, một đĩa lớn thịt nấu củ cải, một bát canh gà, bàn của nam nhân có thêm một con cá, món chính là cơm khoai lang.

Hiểu Nhi xuyên tới vài ngày, lần đầu tiên thấy cơm, tuy rằng khoai lang đỏ nhiều hơn cơm, nhưng dù sao cũng là cơm khô! Trước hết nàng lấy đồ ăn cho Lưu thị mang vào phòng, sau đó quay lại thượng phòng ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm.

Thẩm Trang thị cho mỗi người nửa chén canh gà, vừa kêu bắt đầu ăn cơm, mấy đứa nhà nhị phòng ăn giống như ma đói, cướp thịt, sau vài ba lần gắp thì đĩa thịt nấu củ cải trên bàn đều bị gắp hết thịt. Thẩm Bảo Nhi mặt đầy khinh bỉ, cúi đầu gắp một đũa đậu que, ưu nhã mà ăn.

Tứ thẩm Lâm thị nhanh tay gắp hai miếng thịt bỏ vào trong chén Thẩm Cảnh Kiệt.

Cảnh Duệ cũng chỉ kịp gắp được cho Hiểu Nhi và Cảnh Hạo một miếng thịt bỏ vào trong chén thì hết: “Hiểu Nhi, lúc trước muội bị thương, ăn chút thịt bồi bổ.”

Hiểu Nhi lại gắp miếng thịt trở về cho Cảnh Duệ: “Ca, muội không thích ăn thịt mỡ.”

Cảnh Duệ đương nhiên không tin, trước Hiểu Nhi ăn rất là vui vẻ, Hiểu Nhi khóc không ra nước mắt, tỷ đây đúng là không thích ăn có được không!

“Ca, bây giờ muội không muốn ăn.”

Thẩm Cảnh Chí thấy vậy liền nói: “Ngươi không thích ăn, cho ta đi, ta rất thích ăn.”

Cảnh Hạo nghe xong cố ý tỏ vẻ đáng thương nói: “Tỷ, tỷ không muốn ăn thì cho đệ đi, đệ muốn ăn thịt rất lâu rồi. Vừa nãy tứ ca cướp mất thịt đệ gắp mất rồi.”

“Ai bảo ngươi chậm.” Thẩm Cảnh Chí trừng mắt nhìn Cảnh Hạo một cái.

Hiểu Nhi gắp thịt cho Cảnh Hạo, Thẩm Cảnh Chí hừ một tiếng liền đi gắp đồ ăn khác.

Lý thị nhớ tới chuyện đem Hiểu Nhi bán cho Hồ phủ làm nha hoàn, liền nói với Thẩm Trang thị: “Nương, con nghe nói Hồ phủ muốn mua nha hoàn hai mươi lượng một người. Con nghĩ Hiểu Nhi nhà ta bình thường làm việc đều rất nhanh nhẹn, khẳng định có thể vào Hồ phủ, làm nha hoàn mỗi tháng còn có một trăm văn tiền công đấy.”

Thẩm Trang thị nghe có được hai mươi lượng bạc, hơn nữa mỗi tháng còn có 100 văn, trong lòng rung động: “Hồ phủ nào?”

“Ở trên trấn Hồ phủ nhà có tiền đấy.” Lý thị nói mơ hồ.

Trên trấn có hai nhà Hồ phủ, một Hồ phủ là mở thanh lâu, mà một Hồ phủ khác là thân thích của tri phủ, trong nhà mở tửu lầu, tiệm vải, cả nước đều có cửa hàng của bọn họ, là người rất là thích làm việc thiện, Hồ gia lão gia, mọi người đều gọi ông là “Hồ Đại Thiện”. Cả hai nhà Hồ phủ đều có tiền, nhưng người sau càng giàu có hơn.

Lý thị cố ý nói như vậy, là muốn lừa dối người nghe.

Hiểu Nhi nghe xong trong lòng cười lạnh, xem ra trong khoảng thời gian này, nàng chưa nói gì, Lý thị liền tưởng rằng nàng không nghe được lời bọn họ nói, ngươi dám làm, ta liền cho ngươi gieo gió gặt bão.

“Thế thì là gia đình tốt. Buổi tối ta sẽ nói cho cha ngươi” Trên trấn “Hồ Đại Thiện” mua nha hoàn rất nhiều người tranh nhau đi, thậm chí còn phải dùng quan hệ, nghĩ đến đây lại hỏi:

“Nhưng là nghe nói làm nha hoàn nhà kia đều phải dùng quan hệ mới có được”.

“Cha con chẳng phải ở trấn trên bán thịt heo sao? Ông ấy quen biết tổng quản của Hồ phủ, nói là nếu là nhà ta đồng ý thì Hiểu Nhi nhà chúng ta khẳng định có thể”.

“Buổi tối ta sẽ nói với cha ngươi.” Thẩm Trang thị nghe xong liền yên tâm. Sau khi xong việc liền có hai mươi lượng, mỗi tháng còn hơn một trăm văn, nghĩ thôi cũng đã thấy thật tốt.

Hai người này thảo luận bán nữ nhi của người khác, nhưng cũng chưa thèm hỏi cha mẹ người ta có đồng ý bán hay không, cũng không hỏi xem người ta có đồng ý hay không, có thể thấy được bình thường cũng không để mắt tới ý kiến của tam phòng.

Hiểu Nhi thấy sắc mặt tham lam của hai người liền hết muốn ăn, nếu thích tiền như vậy, khiến cho các người đau lòng mà tiêu bạc đi.

Mà hai huynh đệ nghe xong đều sốt ruột, lo lắng nhìn Hiểu Nhi, Hiểu Nhi nháy mắt một cái ý nói tạm thời đừng nóng nảy.

Ăn cơm xong, Hiểu Nhi liền lôi hai huynh đệ vào phòng mình, nói ra chuyên lúc trước nàng nghe lén được Lý thị nói với Thẩm Thừa Tông và nguyên nhân nàng bị thương như thế nào.

“Quả thực khinh người quá đáng! Ta phải đi nói cho cha mẹ biết!” Cảnh Duệ vỗ mạnh lên bàn một cái, đứng lên.

Mắt Cảnh Hạo đỏ lên, vừa tức vừa đau lòng: “Tuyệt đối không thể để bọn họ bán tỷ tỷ đi!”

Hiểu Nhi vội trấn an hai người: “Đừng có gấp, nghe muội nói, việc này chúng ta đừng nói cho cha mẹ, chúng ta......” Hiểu Nhi nói cho bọn họ nghe kế hoạch, âm thanh nhỏ nhẹ mà chỉ ba người có thể nghe được.

“Nhưng mà nếu không nói cho cha mẹ, đến lúc đó cha mẹ biết sẽ bị mắng?” Cảnh Duệ do dự, hắn quen là một đứa trẻ ngoan.

“Không thể nói cha mẹ biết, nếu không kế hoạch này liền không thực hiện được. Lần này phải dạy cho bọn họ một bài học, để cho bọn họ biết chúng ta không dễ bị bắt nạt, về sau muốn hại nhà chúng ta cũng phải cân nhắc.” Hiểu Nhi biết tính của Thẩm Thừa Diệu cùng Lưu thị, bọn họ quá mềm yếu, chỉ biết ngăn không cho chuyện đó xảy ra, không nghĩ đến việc cho người khác bài học.

“Đúng vậy, nhà chúng ta cũng không phải chó mèo gì cũng có thể bắt nạt! Không thể nói cho cha mẹ.” Cảnh Hạo dùng sức gật gật đầu.

Hiểu Nhi bị lời nói của Cảnh Hạo chọc bật cười: “Được nha, loại lời nói chó mèo này đệ đều học được, ta muốn mách bà nội và nhị bá mẫu, đệ mắng các nàng là chó mèo.”

Cảnh Hạo bẹp miệng, ủy khuất mà nhìn Hiểu Nhi: “Tỷ tỷ, tỷ bắt nạt đệ!”

Hiểu Nhi véo mũi hắn một cái: “Tỷ thích bắt nạt đệ đấy, sao nào?”

Cảnh Hạo không nói nữa, quay đầu, không để ý tới nàng.

“Hi hi, được rồi, trêu đệ chút thôi, thương đệ còn không kịp nữa mà! Tỷ tỷ biết đệ là đau lòng tỷ tỷ.”

Cảnh Hạo lập tức làm mặt quỷ với Hiểu Nhi. Náo loạn một chút, không khí không còn căng thẳng nữa. Tâm trạng hai huynh đệ cũng tốt lên nhiều.

Ngày hôm sau, Lý thị lấy cớ muốn đi đón Thẩm Bối Nhi, ăn xong cơm sáng liền đi lên trên trấn. Ba người Hiểu Nhi nhìn nhau một cái, đẩy nhanh tốc độ ăn cơm sáng, nhanh chân chạy tới trên trấn, trốn ở đó chờ Lý thị đến.

Không lâu sau đó, Lý thị liền xuất hiện, ba người lặng lẽ đi theo sau, thấy Lý thị đi vào một cái ngõ nhỏ ở phố tây gặp mặt một người đàn ông trung niên, hai người nói chuyện một lúc, người đàn ông cho Lý thị hai thỏi bạc, sau đó hai người liền tách ra.

Cảnh Duệ đuổi theo người đàn ông trung niên: “Đại thúc, xin dừng bước.”

Người đàn ông trung niên quay đầu lại: “Tiểu huynh đệ gọi ta sao?” Người đàn ông trung niên nhìn Thẩm Cảnh Duệ, đứa trẻ này quần áo trên người tuy cũ nát, nhưng được giặt sạch sẽ, khẳng định không phải ăn xin, vì sao lại gọi mình dừng lại: “Có chuyện gì à?”

“Đại thúc là người của Hồ phủ sao? Vừa nãy cháu thấy người và nhị bá nương nhà cháu nói chuyện.”

Hóa ra là người nhà vị đại tẩu vừa nãy, Hồ Đại Tài gật gật đầu: “Đúng vậy, còn có chuyện gì?”

“Đại thúc, nhị bá mẫu của cháu có phải là nói, nhà cháu đã đồng ý bán Thẩm Hiểu Nhi cho nhà đại thúc làm nha hoàn?”

Hồ Đại Tài nhíu mày: “Đúng vậy, tiền đặt cọc cháu đã đưa, có phải là muốn đổi ý không?”

“Đại thúc bị nhị bá nương của cháu lừa rồi, cha mẹ cháu sẽ không đồng ý bán Hiểu Nhi đi làm nha hoàn, cha mẹ cháu còn không biết chuyện này, cho dù là biết cũng sẽ không đồng ý bán muội muội của cháu.”

Nghe xong lời này, Hồ Đại Tài nhíu mày, Lý thị nói cha mẹ người ta đã đồng ý rồi, cũng sẽ giải thích mọi chuyện rõ ràng, sẽ không có phiền toái, hóa ra là bà lừa gạt mình. Hắn là quản gia Hồ phủ, lần này mua nha hoàn hắn ở giữa được không ít lợi lộc, tìm nơi xa xôi hẻo lánh, cô nương gia đình nghèo khổ để mua, điều kiện là giải thích mọi chuyện rõ ràng, chính là sợ về sau có người quậy phá, vậy thì hắn ở giữa kiếm bạc đút túi riêng sẽ dễ dàng bị phát hiện, nghĩ vậy hắn càng tức giận.

Giao dịch này không thể làm, nhưng cũng muốn người kia bồi thường chút bạc: “Ta có thể không tiếp tục làm giao dịch này, nhưng các ngươi phải bồi thường cho ta chút bạc.”

“Đại thúc, cháu có một biện pháp giúp người tìm được một nha hoàn càng tốt. Cho dù không chiếm được thì cũng có thể được càng nhiều bạc bồi thường.”

“Các ngươi không phải người một nhà sao? Sẽ bồi thường ta càng nhiều bạc, coi ta là kẻ ngốc à?” Hồ Đại Tài càng tức giận hơn.

“Chúng ta là người một nhà, nhưng người một nhà sẽ lừa huynh đệ của mình, bán cháu gái ruột sao? Nếu bọn họ không coi chúng ta là người một nhà, chúng ta cũng không thể để người ta bắt nạt được.”

Nghe xong lời này Hồ Đại Tài mới nguôi cơn tức giận, nửa tin nửa ngờ nhìn Thẩm Cảnh Duệ: “Ngươi có biện pháp?” Một đứa trẻ không đến mười tuổi có thể nghĩ được biện pháp gì để cứu muội muội mình, hắn muốn nghe xem như nào.

Cảnh Duệ nhìn xung quanh, thấy không có ai nhìn bọn họ, sau đó thì thầm với hắn những điều mà Hiểu nhi dạy, nói cho Hồ Đại Tài nghe một chữ không bỏ xót.

Hồ Đại Tài nghe xong gật gật đầu: “Tốt lắm, đúng là một đứa trẻ tuổi còn nhỏ nhưng rất thông minh, liền theo kế hoạch của ngươi đi!” Lý thị dám lừa gạt hắn, nên để cho nàng bồi thường hắn thêm chút bạc đi, nếu nàng không chịu thì cũng có thêm một nha hoàn.

Bình Luận (0)
Comment