Nông Nữ Khuynh Thành (Dịch)

Chương 10 - Chương 10 - Đại Phòng Muốn Phân Gia

Chương 10 - Đại phòng muốn phân gia
Chương 10 - Đại phòng muốn phân gia

Chương 10: Đại phòng muốn phân gia

Sau khi sự tình được giải quyết, Thẩm lão nhân liền phất tay cho những người khác đi ra ngoài, chỉ để lại Thẩm Thừa Quang cùng Thẩm Cảnh Văn nói chuyện.

Đợi mọi người đi hết rồi, trong phòng chỉ còn lại có Thẩm lão nhân cùng Thẩm Trang thị, Thẩm Thừa Quang liền gấp không chờ nổi mà mở miệng: “Cha, tiên sinh dạy học cho Văn Nhi nói bây giờ Văn Nhi học vấn không tồi, năm tới đây liền có thể đi thi thử xem thế nào, mười phần thì có tám chín phần là sẽ trúng.”

“Thật sao?” Nghe được lời này, Thẩm lão nhân kích động đến cả người đều run rẩy, cả đời này ông chỉ hi vọng con cháu Thẩm gia có người có thể đỗ đạt, được làm quan. Cháu trai trưởng của ông bây giờ mới mười sáu tuổi, mười lăm tuổi đã trúng đồng sinh, đây cũng là niềm kiêu hãnh của ông, ông còn tưởng rằng phải ít nhất năm đến sáu năm nữa mới có thể thi đậu tú tài, nhưng không ngờ được mười bảy tuổi liền có hy vọng trúng tú tài rất lớn, tú tài mười bảy tuổi ở toàn bộ huyện này cũng là rất hiếm có. Chờ trúng tú tài, Thẩm gia bọn họ liền bắt đầu bước vào cánh của làm quan, chờ về sau lại trúng cử nhân, trúng tiến sĩ sau đó làm quan, ông cũng là lão thái gia, cuối cùng có mặt mũi đối mặt tổ tiên Thẩm gia.

“Thật, việc này con có thể lấy ra để lừa gạt cha sao, là buổi sáng hôm nay phu tử mới nói cho Văn Nhi, để hắn lại nỗ lực thêm nữa, đến kỳ thi mùa thu năm tới có thể thử xem sao, thi đỗ lấy danh tú tài.” Thẩm Thừa Quang cũng cao hứng, năm đó hắn không thực hiện được nguyện vọng, con trai hắn thực hiện cũng như nhau, vì điều này, hắn phải vì con trai nhanh chóng quét dọn hết chướng ngại.

“Cha mẹ, ta muốn phân gia sau khi thu hoạch vụ thu xong”.

“Cái gì?” Thẩm lão gia tử còn đang đắm chìm trong niềm vui quang tông diệu tổ, đột nhiên nghe thấy hai chữ phân gia thì phản ứng không kịp.

“Phân gia? Không được!” Thẩm Trang thị nhảy lên, bà thích nhất là sai mấy đứa con dâu làm việc, nhìn mấy đứa con dâu hầu hạ mình, bà cảm giác mình chính là lão phu nhân, uy phong quyền thế.

Thẩm lão nhân cũng có phản ứng, nghe thấy con trai trưởng đề nghị phân gia ông cảm thấy có chút thất vọng buồn lòng: “Thừa Quang à, đệ đệ ngươi bọn họ mấy đứa cũng thật khổ, đều ăn mặc cần kiệm để cho ngươi và Văn Nhi đọc sách, chúng ta làm người không thể vong ân phụ nghĩa”!

Mặc dù ông có yêu thương con trai trưởng nhiều hơn một chút, nhưng những đứa kia cũng là con trai ông, mấy năm nay, vì ông luôn muốn cho con trai trưởng và cháu trai trưởng được đọc sách, những đứa còn lại có bao nhiêu vất vả, ông cũng biết hết, nhưng ông hiểu chỉ cần đại phòng có thể làm quan, cả nhà có thể đi theo hưởng phúc, bây giờ có khổ hơn nữa cũng đáng.

“Cha, người nghĩ đi đâu vậy, con là người vong ân phụ nghĩa sao? Người cứ nghe con nói hết đi đã.” Thẩm Thừa Quang ngồi ngay ngắn: “Cha, người nghĩ đi, chúng ta mặc dù phân gia, đệ đệ vẫn là đệ đệ của con, vẫn là thúc thúc của Văn Nhi, người ta nói huynh trưởng như cha, con có thể không chiếu cố bọn họ sao? Văn Nhi đọc sách thánh hiền, hiểu nhất là đạo hiếu, hắn luôn nói, thấy ông bà nội và cả gia đình thắt lưng buộc bụng chỉ để cho hắn đọc sách, hắn nhất định phải hăng hái học tập, mau chóng thi đỗ Trạng Nguyên, báo đáp mọi người. Mà con đưa ra yêu cầu bây giờ phân gia, cũng là nghĩ cho mọi người.”

“Cha, ngươi nghĩ xem, Văn Nhi của chúng ta có tài hoa như vậy, về sau làm quan, nhất định có thể vì bá tánh làm chuyện tốt, nếu quá mức xuất chúng thì khó tránh khỏi sẽ có tiểu nhân đê tiện ở sau lưng phá hoại, đều khó lòng phòng bị. Nhỡ đâu bọn chúng thực hiện được, nếu là không phân gia, đó là người trong cả gia đình đều bị liên lụy. Nếu phân gia, đệ đệ bọn họ chẳng những sẽ không bị liên lụy, mà còn có thể hỗ trợ điều tra rõ chân tướng, rửa được oan khuất, thế thì Văn Nhi mới có thể Đông Sơn tái khởi. Đây chính là mưu kế tiến có thể công, lùi có thể thủ”!

Thẩm lão nhân nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy có đạo lý, hơn nữa từ nhỏ Quang ca nhi đã biết yêu thương đệ muội, có cái gì tốt đều sẽ để cho bọn đệ đệ ăn, về sau hắn có năng lực, khẳng định sẽ yêu thương đệ đệ. Hắn cân nhắc giữa lợi và hại, cũng cảm thấy là phân gia là tốt. Nếu có gì không may, một người thừa kế hương hỏa cũng không có, thì tuyệt đối không được.

Thẩm Trang thị thích bắt nạt người khác, bà muốn làm lão phu nhân nhà quan gia, sai sử nô tỳ: “Cha nó à, phân gia đi, hai ta cũng đừng đi theo đại phòng!”

Thẩm Thừa Quang nghe thấy lời này hai mắt đều sáng. Hắn mới không sợ có gì đó không may, từ xưa đến nay, các quan đều bảo vệ lẫn nhau, nhiều người làm quan như vậy, có mấy nhà bị diệt tộc, đó là quan trước mặt hoàng đế mới có khả năng, làm bạn với vua như làm bạn với hổ. Mà gia đình mình không có thế lực thì cùng lắm cũng chỉ làm quan thất phẩm. Nhưng quan thất phẩm cũng có thể sống vinh hoa phú quý, hắn không muốn có một đống anh em nghèo đi theo, thật mất mặt!

“Hồ đồ, lời này ngươi cũng nói ra được, nếu chúng ta không đi theo đại phòng, thì Văn Nhi cũng không cần làm quan!”

Thẩm Thừa Quang ánh mắt hơi tối đi, đúng vậy, mình là đại phòng, nếu không đi theo chính mình, nước miếng đều có thể dìm chết đại phòng.

Thẩm lão nhân cân nhắc kĩ cảm thấy phân gia ổn thỏa một chút, để chừa đường lui cho mình: “Nếu là ngươi đã cân nhắc kĩ việc này, phải phân gia, sau khi phân gia vẫn là huynh đệ, ngươi vẫn có thể giúp đỡ bọn đệ đệ của ngươi”.

Thẩm Thừa Quang thấy cha mẹ mình đã đáp ứng, trong lòng thầm vui mừng, lại vội nói: “Cha, nhà này nên phân sớm một chút, càng sớm càng tốt, nếu phân gia thời gian dài, về sau Cảnh Văn trúng tú tài, mới không bị ảnh hưởng đến thanh danh của hắn, sẽ không làm người ta cảm thấy chúng ta biết bản thân sắp trúng tú tài, mới không nói chúng ta vong ân phụ nghĩa.”

Này thật là, làm ** còn muốn lập đền thờ.

“Ông nội, bà nội về sau cháu khẳng định sẽ hiếu thuận các người, cho ông bà được làm lão thái gia, lão phu nhân. Cũng sẽ giúp đỡ các thúc thúc.” Thẩm Cảnh Văn cũng đứng lên hứa hẹn.

Nghe xong lời này, Thẩm lão nhân càng yên tâm, gật đầu: “Đứa nhỏ ngoan, ông biết rồi, các ngươi đi ra ngoài trước đi, ta còn phải suy xét lại chuyên phân gia”.

“Chúng con đi ra ngoài trước.” Nghe xong lời này, hai người cao hứng phấn chấn mà đi ra ngoài.

Đợi sau khi hai cha con Thẩm Thừa Quang đi rồi, Thẩm lão nhân hỏi Thẩm Trang thị: “Hiện tại trong nhà còn có bao nhiêu bạc”?

“Sáu mươi lượng.” Thẩm Trang thị từ trong ngăn tủ lấy ra một cái rương gỗ có khóa, đếm một chút. Đương nhiên con số thực tế thì không phải số này.

Thẩm lão nhân liếc Thẩm Trang thị một cái, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

“Ngọc Châu còn chưa xuất giá, khi phân gia sẽ cho nó một phần.” Lúc nào cũng thế, Thẩm Trang thị đều không quên nữ nhi bảo bối của bà. Ở cổ đại tư tưởng trọng nam khinh nữ quá nặng nề, sự yêu thương của Thẩm Trang thị đối với nữ nhi cũng hiếm thấy.

“Trong nhà có hai mươi mẫu ruộng thượng đẳng, năm mẫu ruộng trung đẳng, ruộng cạn mười mẫu, bờ cát mười mẫu. Chúng ta chia thành sáu phần, mỗi nhà được: Ruộng thượng đẳng ba mẫu......”

Chờ hai người thương lượng xong việc phân gia thì cơm chiều cũng có thể ăn.

Bình Luận (0)
Comment