Chương 9: Một nhà đại phòng
Thẩm lão nhân mang theo con trai và cháu trai về nhà, từ xa xa liền thấy trước cửa nhà rất nhiều người đứng, còn nghe thấy tiếng mắng chửi người, cho rằng đã xảy ra chuyện gì, đều chạy đến. Thẩm lão nhân đẩy đám người ra, thấy Thẩm Trang thị chỉ vào Lý thị mắng to, Thẩm Ngọc Châu không ngừng dẫm vào mấy miếng thịt trên mặt đất, quần áo Lý thị đã ướt đẫm nửa người, còn không ngừng giũ quần áo kêu đau đớn. Ông tức giận, mặt mũi đen lại, hét to: “Đủ rồi, còn chưa đủ hay sao?”!
Nghe được tiếng hét, ba người đều ngừng lại.
“Đều vào nhà hết cho ta!” Thẩm lão nhân dẫn đầu đi vào trong nhà.
“Mọi người đều giải tán đi, không gì chuyện gì đâu!” Thẩm Thừa Diệu đuổi khéo mọi người vây xung quanh cửa, đóng cửa sân lại.
Ba huynh muội Hiểu Nhi cũng đi theo sau Thẩm Thừa Diệu vào nhà. Mọi người đều tìm chỗ của mình ngồi xuống. Hiểu Nhi lặng lẽ đánh giá nhà đại bá phụ một chút, quần áo trên cả bốn người đều được làm bằng tơ lụa mới tinh, đại bá phụ Thẩm Thừa Quang bề ngoài lớn lên rất giống Thẩm lão nhân, nhưng cao hơn so với Thẩm lão nhân, chắc phải cao 175 cm, cả người đều có khí chất thư sinh, nhưng bởi vì dáng người hơi hơi mập, cũng không có khí chất nho nhã của thư sinh, nên trông chẳng ra cái gì cả.
Ngồi ở phía dưới hắn là cháu trai trưởng của Thẩm gia, Thẩm Cảnh Văn, bộ dạng Thẩm Cảnh Văn anh tuấn hơn nhiều, đầu đội khăn vuông, một thân trường bào màu trắng, chắc là đồng phục của thư viện, khuôn mặt trắng nõn, văn nhã tuấn tú, rất có phong độ trí thức. Theo như ký ức của nguyên chủ, Thẩm Cảnh Văn đọc sách cũng rất được, hiện tại mới 16 tuổi đã là đồng sinh.
Ngồi ở phía dưới Thẩm Cảnh Văn là đại bá mẫu Lam thị, một thân áo váy mới tinh màu đỏ, trang điểm tinh xảo, dung mạo xinh đẹp, đầu cài một cái trâm hoa mai, trên tay cũng đeo một cái vòng ngọc có chất lượng không tồi, nhìn qua toàn thân đều có khí chất của một phu nhân nhà giàu.
Thẩm Bảo Nhi ngồi bên cạnh Lam thị, Thẩm Bảo Nhi đều kế thừa hết những ưu điểm của cha mẹ nàng, khuôn mặt như hoa đào, làn da trắng nõn tinh tế, một mình ngồi ở chỗ kia cũng làm người ta cảm thấy dáng vẻ tuyệt đẹp, quả là một đại mỹ nữ. Nhưng mà một nhà bốn người này ngồi ở cạnh nhau lại cảm giác không hài hòa chút nào.
Đợi cả gia đình ai nấy đều ngồi đúng vị trí thì Thẩm lão nhân mới cất tiếng: “Nói đi, vì sao lại thế này, cũng không biết mất mặt sao?” Nói xong trừng mắt nhìn Thẩm Trang thị một cái.
“Ngươi trừng ta làm gì? Bà nương kia một ngày không ăn mắng là muốn leo lên nóc nhà lật ngói, mấy đứa nhỏ nhà lão tam hôm nay lên núi bắt được gà rừng, nấu canh, chuẩn bị hiếu kính chúng ta thì bà nương này liền ăn vụng đồ ăn mà mấy đứa nhỏ hiếu kính cho trưởng bối, không phải nên mắng sao?”
“Cha, con bị oan, con chỉ là muốn nếm thử hương vị, vốn dĩ con nghĩ cha mẹ sẽ trở về sớm, liền đặc biệt múc ra cho đỡ nóng để cho cha mẹ uống. Không ngờ cả nương và tiểu cô đều hiểu lầm, tiểu cô còn đánh đổ bát canh, bây giờ chỗ nào nước canh rơi vào thì con đều bị đau, cha, người mau cho người đi mời đại phu đến khám cho con đi, thật sự quá đau.” Lúc này Lý thị đau muốn chết, nhưng nàng thế nào cũng không thừa nhận chính mình ăn vụng. Chỉ cần nàng không thừa nhận, người khác cũng không làm gì được, nơi này lại không phải quan phủ, nên sẽ chẳng ai đi tra xét vấn đề này.
“Phi, ta oan uổng ngươi, ngươi vừa thấy ta trở về ngụm canh lúc nãy uống đều nhổ lại vào bát, ngươi đây là nghĩ trong canh có nước miếng của ngươi thì không ai dám uống sao?” Thẩm Trang thị hừ lạnh.
“Ngọc Châu cũng là tức giận quá, mới đánh đổ, nhưng không ngờ đến sẽ làm bỏng ngươi, ngươi là cái loại người bất hiếu ngỗ nghịch, còn muốn mời đại phu cho ngươi, ngươi nằm mơ đi!”
“Thẩm gia chúng ta không chứa nổi loại người không biết xấu hổ như ngươi, đứa con dâu chết không nhận sai, ngươi cút cho ta về nhà mẹ đẻ ngươi đi......” Thẩm Trang thị mắng như súng liên thanh.
“Ô ô, tôi không muốn sống nữa, Thẩm Thừa Tông ngươi là người chết à, ngươi nhìn vợ của ngươi bị người ta ức hiếp mà không nói được câu nào, tôi sinh con đẻ cái cho Thẩm gia các người, ta sống dễ dàng sao, nếm một ngụm canh gà còn bị bỏng chết người, làm gì có nhà nào ngược đãi con dâu như nhà các ngươi!” Lý thị bắt đầu giở tuyệt chiêu, ngồi dưới đất la lối khóc lóc om sòm.
Hiểu Nhi thật sự được mở rộng tầm mắt, kiếp trước nàng chưa thấy phụ nhân như thế này bao giờ.
Đầu Thẩm lão nhân đều đau, vợ lão nhị tính tình kém, nhưng mà bây giờ cũng không thể cứ như vậy liền hưu thê, cháu trai trưởng sắp khảo tú tài, thanh danh của người nhà là quan trọng nhất: “Được rồi, đừng có làm ồn nữa, vợ lão nhị ngươi ăn mảnh là không đúng, cho nên tháng này gia súc trong nhà đều là ngươi chăm sóc, đây cũng coi như là một lời cảnh cáo, lần sau không thể làm như thế nữa được. Bảo Nhi ngươi làm tẩu tử của ngươi bị bỏng cũng là sai, phạt ngươi giặt quần áo một tháng.” Vốn dĩ Thẩm lão nhân muốn phạt Lý thị nấu cơm, nhưng Lý thị nấu cơm rất tùy tiện, một tháng ăn cơm nàng nấu, liền không có cảm giác muốn ăn uống, vậy nên bỏ đi.
Thẩm Ngọc Châu nghe được lời này bổ nhào vào lòng Thẩm Trang thị khóc to. Trái tim Thẩm Trang thị mềm nhũn, đau lòng nói: “Lão nhân......
“Được rồi, bà cũng muốn bị phạt với nó? Còn không mau đi sắp xếp cơm chiều?” Thẩm lão nhân trừng mắt nhìn Thẩm Trang một cái, đã là vợ chồng nhiều năm nên có sự ăn ý, Thẩm Trang thị cũng không dám nói nữa.
Bà hung hăng mà mắng Lý thị: “Còn không mau đi nấu cơm?”
Trên người Lý thị đau muốn chết: “Nương, hôm nay không phải là ngày con nấu cơm. Con đang bị thương, mấy ngày nay chỉ sợ không thể làm việc được.”
“Như thế nào, ta đây là sai ngươi không được nữa rồi, ngươi gãy tay hay là gãy chân?”
Lý thị thấy Lam thị ngồi một chỗ xem kịch vui liền tức giận, trợn trừng mắt: “Nương, đại tẩu đã lâu không về nhà, con nhẫn nhịn đau thì vẫn có thể miễn cưỡng làm việc, nhưng con cũng không muốn cản trở đại tẩu hiếu thuận nương, bằng không về sau nếu truyền ra lời nói đại tẩu bất hiếu, thì con đường làm quan của Văn ca nhi không phải sẽ bị gây khó khăn sao?”
Lam thị nghe xong lời này hận Lý thị muốn chết, nhưng lại không thể không đứng lên giả vờ đi nấu cơm: “Nương, để con đi làm vậy, nhưng là phòng của vợ chồng con đã nhiều ngày không có người ở, còn phải đi quét tước một phen, bằng không buổi tối gây trở ngại cho mọi người và Văn ca nhi nghỉ ngơi thì làm sao được?”
Thẩm Trang thị nghe xong Lam thị nói thì thấy hụt hẫng không vui, từ sau khi Lam thị gả vào gia đình này cũng chưa hầu hạ bà được lần nào, cơm cũng chỉ nấu được một hai bữa, bây giờ bà còn chưa nói câu nào mà Lam thị đã tìm cớ để trốn tránh, về sau Văn ca nhi làm quan, Lam thị lại càng có chỗ dựa, càng không quản được. Ban đầu bà tính toán để cho Lý thị nấu cơm, nhưng hiện tại lại thay đổi chủ ý.
“Bảo Nhi cũng không còn nhỏ nữa rồi, để cho con bé tới quét tước, ngươi vẫn nên đi nấu cơm đi. Ngươi bình thường cũng ít ở nhà, ta và cha ngươi cũng đã nhiều năm không được nến thử tay nghề của ngươi.”
Lam thị vừa nghe xong liền hối hận, nàng đây chính là học theo Thẩm Trang thị, từ trước đến giờ cũng chưa bao giờ thấy bà tự tay nấu cơm.
Thẩm Bảo Nhi nghe xong lời này gấp hướng ca ca mình nháy mắt ra dấu cầu cứu, bản thân từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ phải làm việc quét tước dọn dẹp đâu.
Thẩm Cảnh Văn cũng vội vàng đứng dậy nói: “Ông ngoại, cháu đi quét tước một chút đi, hai ngày nay thân thể Bảo Nhi có chút không khỏe. Cha mẹ cháu định để muội ấy ở lại trấn trên nghỉ ngơi, nhưng nàng nói rất nhớ ông bà nội, muốn về nhà chơi với ông bà nhiều hơn, nên nàng nhất định phải trở về.”
“Ngươi là đàn ông, người đọc sách, làm những công việc của phụ nữ thì ra thể thống gì? Còn một năm nữa là thi hương rồi, ngươi hiện tại không thể lơ là, nên chăm chỉ đọc sách mới đúng chứ.” Thẩm lão nhân cũng hiểu ý của Thẩm Trang thị, vợ lão đại cũng thật là, ở ngay trước mặt ông còn nghĩ đến trốn tránh việc nhà, nghĩ thầm sau đó nói: “Bảo Nhi cũng không còn nhỏ, hai năm nữa cũng nên xuất giá, việc trong nhà cũng nên học dần đi, vợ lão nhị, ngươi và Bảo Nhi cùng nhau dọn dẹp lại phòng ở của đại ca ngươi nhà đi.”
Lam thị nghe xong lời này, vẻ mặt khó chịu lúc nãy lập tức thay đổi, nếu không phải Hiểu Nhi vẫn luôn chú ý Lam thị mới phát hiện được.
Thẩm Thừa Quang cũng nháy mắt ra hiệu cho Lam thị, Lam thị nhớ tới sự việc trước khi về thôn đã thương lượng xong, để không phải lãng phí thời gian liền cúi người hành lễ với Thẩm lão nhân: “Cha, nếu thế thì con xuống trước để chuẩn bị cơm chiều.” Sau đó lại nói với Thẩm Bảo Nhi: “Bảo Nhi đi theo nhị thẩm của con chăm chỉ học việc quét dọn này cho tốt biết không”?
Lam thị nói, Thẩm Bảo Nhi vẫn là phải nghe, liền ủy khuất nói: “Nữ nhi đã biết”.
Lý thị mang xô nước ra cầm một miếng giẻ lau đi vào đông sương phòng liền đem giẻ lau ném cho Thẩm Bảo Nhi: “Trước tiên dùng nước làm giẻ lau ướt đẫm, rồi lại vắt khô, sau đó lau giường đất, mặt bàn, mặt tủ sạch giống như người bình thường tắm rửa xong lau khô thân thể là được. Nhị thẩm trên người đau muốn chết, Bảo Nhi cố gắng chịu khó một chút, ta về phòng nghỉ ngơi trước.”
Thẩm Bảo Nhi bị Lý thị nói đến tức giận đỏ mặt, cái gì mà lau như bình thường tắm rửa xong lau khô thân mình! Quả thực không biết xấu hổ, thô bỉ!
Lý thị trở lại phòng, trên người nổi không ít bóng nước, hận không thể lập tức mang nước từ lò nấu rượu hắt vào Thẩm Ngọc Châu, vừa thay đồ vừa tức giận.
Trong chốc lát Thẩm Thừa Tông cũng vào, vừa rồi hắn bí mật kêu Cảnh Hoa đi chỗ ở của La đại phu mua hộp thuốc trị bỏng, loại thuốc này tiêu hết của hắn một lượng bạc đấy!
“Đến đây thoa thuốc đi, ta bảo Cảnh Hoa đi chỗ ở của La đại phu mua đấy, thoa chút thuốc thì sẽ không còn đau như vậy nữa.”
Lý thị muốn mắng Thẩm Thừa Tông, thấy vậy mới từ bỏ, chỉ nói một câu: “Ngươi muội muội thật đúng là muội muội tốt a, tâm địa ác độc như thế này cơ mà!”
Sau đó lại hỏi một câu: “Thuốc mỡ này bao nhiêu tiền?” Khi biết là một lượng bạc, Lý thị cảm thấy trái tim nàng so với vết thương trên người còn đau hơn! Thật là sụp đổ mà.