Nông Nữ Khuynh Thành (Dịch)

Chương 8 - Chương 8 - Phong Ba Bữa Cơm Chiều

Chương 8 - Phong ba bữa cơm chiều
Chương 8 - Phong ba bữa cơm chiều

Chương 8: Phong ba bữa cơm chiều

Hiểu Nhi gọi Cảnh Duệ tới đem một bát canh gà lớn bưng vào trong phòng Lưu thị, Cảnh Hạo mang bốn cái chén tiến vào. Hiểu Nhi múc một muỗng lớn vào chén cho Lưu thị, bên trong có một cái đùi gà to, sau đó múc cho Cảnh Duệ và Cảnh Hạo hơn nửa chén, múc cho bản thân gần nửa chén, Lưu thị không chịu ăn một chén lớn: “Hiểu Nhi, nương uống hết một chén lớn như vậy, chúng ta phần một ít cho ông bà nội con và cha con đi.”

“Yên tâm đi nương, trong phòng bếp còn đang hầm một nồi đấy, nồi canh gà kia hầm đến khi ăn cơm chiều, rất thơm. Nương uống loại này là thích hợp, nghe nói lại hầm thêm một lúc nữa canh sẽ có màu trắng đục như sữa.”

Lưu thị nghe Hiểu Nhi nói còn một nồi canh gà mới yên tâm mà ăn, nhưng cũng chỉ ăn hết cái đùi gà mà bọn nhỏ bắt ăn, còn những phần thịt khác nói như thế nào cũng không chịu ăn thêm.

Hiểu Nhi cũng không miễn cưỡng, canh gà đùi gà sau này sẽ thường có, không chỉ có bữa hôm nay.

Lưu thị uống xong canh gà, đôi mắt đều đỏ, nói thật, nàng thật sự rất cảm động. Lớn đến như vậy rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nàng được ăn đùi gà, uống một chén canh gà lớn như vậy, canh gà hương vị thơm ngon còn có một chút cay, uống ngon đến mức muốn nuốt cả lưỡi, cho nên say này, dù Lưu thị ăn qua bao nhiêu sơn hào hải vị, uống qua bao nhiêu canh bổ dưỡng, vẫn cảm thấy canh gà hôm nay là hợp với khẩu vị nàng nhất, đó là món ngon khắc sâu vào trong lòng.

Ba đứa nhỏ, dạ dày bé, trước đó đã ăn củ từ và hoa quả, hiện tại uống thêm canh gà, ăn thịt gà, liền cảm giác no chưa từng thấy.

“Nương, canh gà này còn thừa hơn nửa bát, buổi tối hâm lại sau đó bưng cho cha con uống.” Hiểu Nhi liền thu dọn chén đũa.

Lưu thị đem canh gà đặt ở một cái trong rổ, đậy lại, treo lên trên xà nhà: “Các con cũng uống đi, ở thượng phòng, các con cũng chẳng ăn được bao nhiêu.” Uống xong canh gà, hai huynh đệ liền đi ngủ.

Hiểu Nhi đem chén đũa rửa xong cất vào tủ chén, cũng bỏ thêm một thanh gỗ vào bếp lò, thanh gỗ lớn nên cháy chậm, cho nên ngọn lửa tương đối nhỏ, rất thích hợp để hầm canh.

Lý thị tỉnh lại ra sân, ngửi được mùi canh gà bay nhè nhẹ trong viện, cho rằng có người đang ăn mảnh. Thượng phòng, Thẩm Trang thị và cô em chồng hôm nay sáng sớm cũng đi lên trấn trên, tứ phòng, Lư thị mang theo Thẩm Cảnh Kiệt trở về nhà mẹ đẻ, trong nhà chỉ có tam phòng mấy đứa nhỏ và Lưu thị, xem ra là bọn họ tranh thủ lúc mọi người đều không ở nhà trộm nấu canh uống: “Được lắm, xem ta bắt tận tay ngươi ăn vụng”.

Đi đến trước cửa phòng Lưu thị, không gõ cửa mà đột nhiên đẩy cửa ra, làm cho cửa đập vào tường phát ra một tiếng vang lớn. “Cạch”. Lưu thị mới vừa nằm xuống, cũng sợ tới mức vội ngồi dậy, dùng tay nhẹ nhàng vỗ tiểu muội bị dọa giật mình một cái, thấy Lý thị đập cửa oán trách một câu: “Nhị tẩu, tẩu đây là ăn phải thuốc súng hả?”

“Được lắm, Lưu thị, ngươi trốn ở trong phòng ăn vụng một mình, còn dám nói ta!” Lý thị vừa bước vào phòng đã ngửi được mùi hương canh gà nhàn nhạt, tuy rằng không bắt được tận tay, nhưng cũng chắc chắn rằng tam phòng vừa mới ăn vụng.

Nghe xong lời này, Lưu thị trên mặt hơi xấu hổ: “Không có, mấy đứa Cảnh Duệ hôm nay ở trên núi bắt được gà rừng, đang hầm canh, các ngươi buổi tối......”

“Nếu là hầm canh, còn dám nói không ăn vụng, khổ thân tướng công nhà ta ở bên ngoài làm việc mệt nhọc mà về đến nhà đến một bữa cơm no cũng không có, hóa ra là ai nấy đều ăn mảnh một mình......”

“Nhị bá mẫu, canh gà còn đang hầm ở trong phòng bếp kia kìa, nếu không tin thì ngươi đi mà xem. Buổi tối mọi người trở về, khẳng định là sẽ có phần của nhị bá, đến lúc đó ngươi nhớ rõ uống canh nhiều một chút, ăn thịt nhiều một chút. Nương của ta nhưng sinh không được nhi tử lớn như nhị bá, ngươi có nháo thì nhị bá cũng không tới phiên nương của ta dưỡng.” Hiểu Nhi nghe được động tĩnh vội chạy tới.

“Thật sự?” Lý thị bán tín bán nghi đi phòng bếp, thấy bếp lò thật sự đang hầm canh gà, mùi vị canh gà ở trong này nồng đậm hơn nhiều, liền thay đổi sắc mặt lúc nãy, cười nói: “Mấy huynh muội các con thật là hiểu chuyện, lên núi bắt được gà rừng cũng biết hầm canh để hiếu thuận trưởng bối, hôm nay giữa trưa nhị bá mẫu không được ăn cái gì, bây giờ đang rất là đói bụng, nhị bá mẫu muốn nếm thử một chút.”

“Canh gà này muốn hầm đến giờ ăn cơm chiều thì mới được, đến lúc đó nhị bá mẫu lại nếm hương vị sẽ càng ngon hơn.” Hiểu Nhi cũng không thật sự muốn ngăn cản nàng, dù sao đều là vì cả nhà chuẩn bị, bà ta muốn uống thì cứ uống đi, nếu vì bà ta uống quá nhiều mà người khác có thể không được uống, nàng cũng không quá lo lắng, bởi vì một khi bị mắng thì người bị mắng khẳng định không phải nàng.

“Không sao đâu, đến khi ăn cơm chiều ta lại nếm thử là được.” Lý thị cầm cái chén lớn, thịt và canh múc đầy một chén.

Hiểu Nhi thấy thế đều bội phục bà ta, một chén canh lớn mới đủ để bà ta nếm thử hương vị, Lý thị thật sự là khó nuôi, thật là làm khó cho Thẩm Thừa Tông. Mặc dù nói để cho bà ta uống, nhưng cái gì nên nói vẫn phải nói trước, để tránh cho bị người khác bắt được: “Nhị bá mẫu, hai cái đùi gà này là chúng ta đặc biệt chặt ra để hiếu kính ông bà nội, ngươi dùng để nếm thử thì sẽ không hay lắm đi.” Nàng cố ý đem hai chữ nếm thử nhấn mạnh.

Lý thị trợn tròn mắt liếc Hiểu Nhi một cái, nha đầu này nói chuyện so với trước kia càng ngày càng thấy khó nghe. Nàng mới mặc kệ đâu, ăn trước rồi nói, cùng lắm là bị mắng hai câu, cũng sẽ không thiếu khối thịt: “Không sao, ông bà nội ngươi không thích ăn đùi gà, người già không ăn được, Cảnh Nghiệp ca, Cảnh Chí ca vừa vặn cũng nói đã đói bụng, ta cho bọn hắn ăn.”

“Bọn họ không phải đi lên trấn trên sao?”

“Ta giữ lại chờ buổi tối bọn họ trở về ăn.” Nói xong cũng mặc kệ Hiểu Nhi, bưng canh gà từ phòng bếp đi ra.

Lý thị cũng thật xui xẻo, vừa mới ra khỏi phòng bếp liền gặp được Thẩm Trang thị mang theo Thẩm Ngọc Châu trở về. Thẩm Trang thị mới vừa vào cửa đã ngửi được mùi vị của canh gà, thấy trong tay Lý thị đang bưng cái chén lớn không cần đoán cũng biết trong đó đựng cái gì.

“Giỏi lắm Lý thị, thừa dịp ta không ở, giết gà hầm canh uống! Mạng của ngươi cũng không đáng giá bằng gà của ta đâu, vậy mà ngươi dám trộm mà làm thịt!” Thẩm Trang thị tức giận đến thở không ra hơi, bây giờ những con gà đó mỗi ngày đều có thể đẻ trứng.

Lý thị cũng không sợ bỏng, mặc kệ Thẩm Trang thị tức giận mắng, cúi đầu uống một ngụm to, lại nhổ ra, như vậy chén canh gà này Thẩm Trang thị có muốn cũng sẽ không đòi lại.

Hiểu Nhi đi theo ra ngoài thấy vậy mắt đều trợn tròn: Như vậy cũng được à? Nói thật, bây giờ nàng rất bội phục Lý thị, vì ăn, cái gì cũng không để ý, thật là quá ghê tởm.

Thẩm Trang thị thấy vậy tức giận đến đỉnh đầu đều bốc khói: “Lý thị, ngươi cút cho ta, lập tức cút, Thẩm gia ta không có người không biết xấu hổ như vậy!”

“Nương, người đừng tức giận, canh gà là nhà lão tam nấu, ta chỉ là muốn giúp ngươi nếm thử hương vị có tốt hay không, chính là quá nóng mới nhịn không được nhổ ra.” Lý thị nói xong, còn dùng tay phẩy phẩy đầu lưỡi, đau đầu lưỡi chết đi được!

Nghe được lời này, Thẩm Trang thị lập tức căm tức nhìn Hiểu Nhi, chuẩn bị quay ra mắng Hiểu Nhi.

Lý thị muốn kéo người khác xuống nước, thật là xem người ta là kẻ ngốc sao, Hiểu Nhi cười lạnh với Lý thị một chút: “Bà nội, hôm nay ba huynh muội chúng cháu lên núi bắt được gà rừng, đem gà rừng nấu canh, khi chuẩn bị cơm chiều hiếu kính ông bà nội, nhị bá mẫu nói muốn nếm thử hương vị canh gà trước, lúc nãy cháu đều nhắc nhở nhị bá mẫu, hai cái đùi gà là chúng cháu đặc biệt giữ lại để cho ông bà nội ăn, chính là nhị bá mẫu nói ông bà nội không thích ăn đùi gà, người già không ăn được.”

Thẩm Ngọc Châu nghe thấy hai cái đùi gà Lý thị không tha, nổi giận đùng đùng, Thẩm gia đùi gà, trong đó có một cái luôn là của nàng, Lý thị cư nhiên dám ăn đùi gà của nàng. Nàng không được ăn, thì những người khác cũng đừng hòng được ăn. Nàng xông lên phía trước vung tay đem canh gà trên tay Lý thị đánh đổ, cả một chén canh gà hắt vào người Lý thị, nóng đến nỗi Lý thị nhảy qua một bên dùng tay phẩy quần áo: “A, bỏng chết người rồi, giết người rồi! A, đau quá, cứu mạng, nóng quá......”

“Ta cho ngươi ăn ta đùi gà này, cho ngươi ăn này! Ta xem ngươi về sau còn dám ăn hay không! Bây giờ ngươi ăn đi, nhặt lên ăn!” Thẩm Bảo Nhi một bên mắng, một bên dùng chân dẫm mạnh vào hai cái đùi gà trên mặt đất. Bộ dáng thật hung ác, giống như nàng và đùi gà có thù hận sâu sắc.

Thẩm Trang thị cũng đang mắng: “Bỏng chết ngươi cũng được, ngươi cái đồ ham ăn biếng làm, bảo ngươi làm việc ngươi trốn còn nhanh hơn chuột, có đồ ăn thì ngươi ăn còn nhiều hơn cả heo, heo nuôi béo còn có thể bán tiền, ngươi thì có thể làm gì, nhà ai cưới được ngươi thì thật là xui xẻo.”

“Lão nhị nhà ta khi còn nhỏ thật thông minh ngoan ngoãn, từ khi cưới ngươi, liền học được thủ đoạn gian dối, ham ăn biếng làm......”

“Mấy đứa cháu trai nhà ta cũng bị ngươi dạy đến mức không biết xấu hổ......”

Hiểu Nhi trợn tròn mắt, hai huynh đệ nghe thấy động tĩnh đi ra cũng bị dọa choáng váng.

Ngoài cửa người đứng rất nhiều vì nghe thấy có người đang tranh chấp, đều ở nơi đó chỉ chỉ trỏ trỏ.

Bình Luận (0)
Comment