Chương 110: Có bạc chính là tùy hứng
“Đây là đồ ta muốn mua!” Vị cô nương vào đầu tiên nói!
“Ta còn tưởng là ai! Hóa ra là Hồ Duyệt Duyệt à! Vừa nãy ta nghe thấy Hồ phu nhân nói không thể mua nữa. Thậm chí ngay cả tổ tông của ta đều hét ra! Nếu không có bạc cũng đừng ở đây cản trở con đường làm giàu của người ta!” Vị cô nương vừa mới bước vào khinh thường mà nói với Hồ Duyệt Duyệt xong liền nâng cằm lên, quay đầu đánh giá đồ vật trong cửa hàng.
Hồ Duyệt Duyệt cùng Giang Hải Di hai nhà đều làm buôn bán lá trà, từ bậc cha chú bắt đầu trở thành đối thủ một mất một còn! Quan hệ của cô nương hai nhà cũng là vừa thấy mặt đã châm chọc mỉa mai.
“Bây giờ ta sẽ mua! Xuân hoa đưa bạc!” Hồ Duyệt Duyệt không chịu nổi nhất là Giang Hải Di khích tướng.
Hồ phu nhân cũng không nói, hai nhà đấu với nhai đã lâu, mấy năm nay, nhà mình đã không bằng người ta, nếu lúc này bị yếu thế, chính là nàng vứt mặt mũi của tướng công.
“Chưởng quầy đâu? Ta ra ba ngàn lượng mua những đồ đạc mà nàng ta vừa nói mua!” Giang Hải Di vênh váo tự đắc nói.
“Giang Hải Di ngươi đừng khinh người quá đáng!”
“Ta chính là khi dễ ngươi đấy! Có bản lĩnh ngươi cũng đừng mua nha!” Giang Hải Di khinh miệt nhìn Hồ Duyệt Duyệt.
“Bốn ngàn lượng! Hóa đơn này chuyển đến Hồ phủ đường Cát Tường.”
“Bốn ngàn năm trăm lượng!” Giang Hải Di một tay nghịch sợi tóc rủ ở trước ngực, không chút để ý mà mở miệng nói.
“Năm ngàn lượng!” Hồ Duyệt Duyệt bị tức giận đến hỏa khí đầy mình.
“Năm ngàn năm trăm lượng!” Giang Hải Di thoải mái mà tăng giá, năm ngàn năm trăm lượng phảng phất như đang nói năm mươi lăm văn.
Hồ Duyệt Duyệt vốn dĩ muốn tăng giá, nhưng bị Hồ phu nhân giữ lại, “Nếu cháu gái thích như vậy, chúng ta liền để lại cho cháu vậy! Chưởng quầy, cửa hàng này còn lại bao nhiêu đồ ta bao hết.”
“Vâng, ta đây sẽ giúp phụ nhân tính xem số đồ còn lại hết bao nhiêu bạc!” Lưu Mẫn Hồng cao hứng mà trả lời, vừa rồi khi Giang Hải Di gọi chưởng quầy hắn đã lại đây, lo lắng hai vị cô nương này tranh chấp thì gặp họa sẽ là cửa hàng nhà mình, lại không ngờ cửa hàng này ngày thứ nhất khai trương liền có cái khởi đầu tốt đẹp.
Hiểu Nhi ở trong lòng cảm thán một câu, có tiền chính là tùy hứng!
“Cữu cữu, đồ đạc còn lại của cửa hàng tổng cộng là bảy ngàn năm trăm ba mươi lượng lượng!”
“Đồ đưa vào phủ, sau đó đến phòng thu chi thanh toán bạc.” Hồ phu nhân đóng dấu của mình lên trên giấy tờ.
Giang Hải Di bị Hồ phu nhân chiếm thế thượng phong, tất nhiên là tức giận, sao có thể chịu thua kém! Vừa định nói số đồ còn lại nàng cũng mua một bộ, Giang Hải Dương mở miệng nói trước, “Chưởng quầy, các ngươi có đồ gỗ cao cấp hơn không?”
“Tất nhiên là có, cửa hàng chúng ta còn chuyên môn thiết kế đồ gỗ cao cấp, công tử có thể chọn kiểu dáng trước, sau đó lại chọn nguyên vật liệu, chúng ta sẽ giúp ngươi làm ra!” Hiểu Nhi cười mở miệng.
“Thiết kế cao cấp, cái này dễ nghe, không tồi! Liền chọn kiểu dáng đắt nhất, nguyên liệu tốt nhất là được!” Giang Hải Di hài lòng nói.
“Cô nương, một bộ như vậy làm ra phải đến một vạn hai ngàn lượng bạc. Tiền đặt cọc cũng phải trả trước tám ngàn lượng. Ba tháng sau mới có thể làm ra được.” Hiểu Nhi nhắc nhở nói.
“Bạc không thành vấn đề, nhà chúng ta có rất nhiều bạc!” Giang Hải Di liếc nhìn Hồ Duyệt Duyệt.
Hồ Duyệt Duyệt đi theo Hồ phu nhân thở phì phì mà rời đi.
“Ba tháng sau quá muộn, hai tháng có thể không?” Muôi muội nhà mình thành thân vào cuối tháng ba, ba tháng sau không kịp.
Hiểu Nhi nhìn Lưu Mẫn Hồng, việc sản xuất đồ gỗ đều dựa vào sắp xếp của hắn.
Lưu Mẫn Hồng gật đầu, hơn một vạn lượng nha, hắn không ngủ không nghỉ cũng phải làm cho kịp.
“Đồ gỗ thiết kế cao cấp đều là ba tháng sau xuất hàng, nhưng nếu là thiết kế cao cấp, tất nhiên là phải phục vụ khách hàng càng tốt. Nếu công tử là khách hàng cao cấp đầu tiên của chúng ta, chúng ta sẽ phá lệ một lần, nhưng lần sau lại muốn lấy hàng trước thời hạn, chính là muốn phụ thu thêm phí đẩy nhanh tốc độ một trăm lượng bạc.” Hiểu Nhi cười nói.
Giang Hải Dương cảm thấy lão cha nhà mình rất biết kiếm tiền, không ngờ rằng cửa hàng nội thất này còn hơn thế, phí đẩy nhanh tốc độ cũng phải một trăm lượng, bạc này thật sự quá dễ kiếm lời.
Thời thế này, tiền công là không đáng giá tiền nhất, nhà hắn muốn lấy hàng trươc hạn liền trị giá một trăm lượng!
Hắn cho rằng bạc này là chủ nhân cửa hàng này lời, sau đó mới biết được, một trăm lượng kia toàn bộ đều là thưởng cho tiểu nhị, mà cửa hàng nhà bọn họ, đều có tiếng là tiền công cao! Công nhân của cửa hàng cũng rất trung thành! Rất nhiều người tranh nhau đi làm, nhưng yêu cầu lại rất nghiêm khắc!
Hai huynh muội vừa đi ra khỏi cửa, xe ngựa Lê phủ liền tới, thấy Lê gia công tử tiểu thư với người cửa hàng này quen thuộc mà chào hỏi như vậy đều rất là kinh ngạc.
Hôm nay Lê Triết Vĩ chủ động đi theo bà nội mình và muội muội đặc biệt tới cửa hàng này nhìn xem, hắn nghĩ có thể thấy người nào đó hay không.
Lê Nhược Tình vừa xuống xe ngựa liền hét lớn với Hiểu Nhi và Lưu Tĩnh Xu bên trong cửa hàng, “Hiểu Nhi, Tĩnh Xu, ta tới giúp đỡ các ngươi đây!”
Lê lão phu nhân gần đây nghe được tên Tĩnh Xu từ miệng cháu gái, nàng muốn tới xác nhận một chút có phải Tĩnh Xu đã cứu nàng hay không, không ngờ lại đúng là nàng!
Mấy người chào hỏi lẫn nhau sau đó đều đến hậu viện nhà chính.
Lê lão phu nhân kéo Đàm thị tay nói, “Không ngờ cửa hàng này đúng là nhà ngươi mở, Tình nha đầu nói muốn tới cửa hàng này đặt đồ dùng khi thành thân, nàng nói lúc trước ở nàng nhà mới của bằng hữu nàng thấy nó, rất đặc biệt, rất xinh đẹp, rất ấm áp, đồ dùng của hồi môn của nàng nhất định phải tới nhà này đặt, ta liền muốn đến xem cái gì mới lạ.”
Tĩnh Xu đưa cho Lê lão phu nhân một quyển tập tranh, “Đây là kiểu dáng đồ nội thất của cửa hàng chúng ta, lão phu nhân và Nhược Tình có thể chọn xem thích bộ nào.”
Lê lão phu nhân và Lê Nhược Tình đều nhìn trúng một bộ, phong cách đơn giản hiện đại, hỏi Lê Triết Vĩ, thấy hắn chính thường nhìn lén Lưu Tĩnh Xu một cái, căn bản không nghe thấy mình hỏi chuyện gì.
Lê lão phu nhân nhìn Tĩnh Xu một cái, trên mặt cô nương này cũng có đỏ lên một chút. Nàng nhướng mày, cháu trai mình và Tĩnh Xu? Nàng cảm thấy không tồi, Tĩnh Xu nha đầu này nàng rất thích, nhiệt tình, thiện lương, có hiếu, lại không ra vẻ!
Nàng ho một cái, dẫn đến sự chú ý của Lê Triết Vĩ, “Vĩ Nhi cảm thấy này bộ thế nào?”
Lê Triết Vĩ ho nhẹ, che giấu sự thất thần của mình, “Cháu cảm thấy rất tốt ạ.”
Chọn xong kiểu dáng, lại chọn cả nguyên liệu, mấy người lại hàn huyên một lúc, sau đó liền cáo từ.
Lê lão phu nhân biết tâm tư của cháu trai mình, tự nhiên vội vàng trở về nghĩ cách, nhưng bà cũng chưa nói hẳn ra, để cho hắn chịu khổ chút đi, có người trong lòng cũng dám gạt bà.
Hôm nay cả gia đình Thẩm Thừa Diệu đều vào trong huyện, buổi tối khi đóng cửa, người hai nhà thống kê một chút thu vào hôm nay, hôm nay hàng có sẵn đã bán ra một vạn tám ngàn ba trăm lượng, kiếm lời một vạn bảy ngàn năm trăm lượng, quả thực cười đến không khép miệng được. Mà đặt trước đều thu ba phần tiền đặt cọc, tổng cộng tám đơn đặt hàng, cuối năm lấy hàng năm đơn, giữa năm lấy hàng ba đơn, thiết kế cao cấp hai đơn, riêng là tiền đặt cọc đã thu vào một vạn một ngàn lượng.
“Ta từ trước đến nay không ngờ được, đời này ta có thể thấy nhiều bạc như vậy!” Lưu Lâm thị cảm thán nói.
“Ta cũng không ngờ được!” Đàm thị cũng phụ họa.
“Ta cảm thấy về sau chúng ta có thể thấy càng nhiều bạc!” Cảnh Hạo cảm thấy tỷ tỷ là vạn năng, không có gì không có thể.
“Chúng ta nên nhanh chóng làm tốt sắp xếp công việc mỗi đơn đặt hàng, cũng nên tuyển thêm người làm, còn có gỗ cũng phải mua.” Hiểu Nhi nghĩ đến chuyện sản xuất sau khi nhận đơn đặt hàng, lại thương lượng với Lưu Mẫn Hồng một kế hoạch khái quát, sau đó người từng nhà mới đi ngủ.