Chương 111: Phong ba ngày khai giảng
Mỗi năm mồng tám là ngày thư viện Cử Hiền kiểm tra trước khi nhập học, mà ngày khai giảng chính thức lại là mồng mười.
Trời chưa sáng Thẩm Thừa Diệu đã mang theo ba trai hai gái xuất phát. Hôm nay thời tiết lạnh dị thường, hơi thở ra cũng thành băng, đây là một ngày tuyết tan.
Khi bốn người đi vào trước cửa Cử Hiền thư viện, xung quanh đã đỗ đầy xe ngựa, khắp nơi đều có người đứng.
Hiểu Nhi nhạy bén, thấy hai cha con Thẩm Thừa Quang và Thẩm Cảnh Văn, bên cạnh bọn họ còn có một phu tử ăn mặc giống một người lớn tuổi. Lão giả đang nói với Thẩm Cảnh Văn cái gì đó, Thẩm Cảnh Văn đứng thẳng tắp, cúi đầu cung kính mà nghe.
Đây là Hiểu Nhi lần đầu tiên từ trên người hắn thấy hai chữ cung kính này.
“Cha, đại bá và đại đường ca ở kia!” Hiểu Nhi kéo ống tay áo Thẩm Thừa Diệu, dùng ánh mắt chỉ về phương hướng bọn họ đang đứng.
Thẩm Thừa Diệu nhìn qua, phát hiện đúng là đại ca và cháu trai lớn của mình, còn có cha vợ hắn.
Mấy người bước tới, Thẩm Thừa Quang cũng thấy bọn họ. Đợi mấy người chào hỏi xong, Thẩm Thừa Quang mới hỏi: “Các ngươi tại sao lại tới nơi này?”
Mấy ngày trước đây gia đình lão tam đến thượng phòng nói chuyện hợp tác với đại ca nhà mẹ đẻ Lưu thị cùng nhau mở cửa hàng nội thất ở trong huyện, mời bọn họ vào trong huyện ăn cơm, lúc ấy trời giá rét, mọi người đều không đi. Đương nhiên bọn họ cũng cảm thấy một gian cửa hàng nội thất nho nhỏ, đóng cửa lúc nào cũng không biết, lười đi xem náo nhiệt.
Khi đó lão tam còn thuận tiện nói một câu, sang năm sẽ đưa mấy đứa nhỏ đi học, ngay cả Phương Văn Nhật cũng đi, còn bị Thẩm Trang thị hung hăng mắng một trận, để hắn không được đưa Phương Văn Nhật đi đọc sách, lúc ấy lão tam bị nương mắng mình, chính hắn cũng không nói một câu.
Hắn lúc ấy còn lo lắng gia đình lão tam sẽ nhờ mình đi nói chuyện với cha vợ một chút, miễn giảm chút quà nhập học. Ba đứa nhỏ cùng nhau đọc sách, quà nhập học mỗi năm cũng phải ba mươi lượng, sau đó giấy và bút mực lại là một khoản chi, sách vở chi và chi phí khác cũng không kém, ăn cơm cũng là một khoản, mấy thứ này cộng lại mỗi người mỗi năm ít nhất phải mười lượng, còn phải mỗi lần ngày tết tặng lễ cho phu tử thư viện. Một năm mấy lần quà tặng trong ngày lễ, như vậy mỗi người mỗi năm cũng không ít hơn mười lượng, lại thành ba mươi lượng. Ba đứa nhỏ cộng lại đọc sách một năm liền cần gần một trăm lượng.
Để nuôi ra một người tú tài, cần ít nhất mười năm, có năng khiếu thì từ năm sáu tuổi bắt đầu vỡ lòng, có thể đậu tú tài khi mười lăm mười sáu tuổi cũng không nhiều lắm! Hắn không cho rằng ba người này còn ưu tú hơn cả con trai mình, hắn cảm thấy Thẩm Thừa Diệu đúng là không có đầu óc!
“Mang mấy huynh đệ tới đây để thi.” Thẩm Thừa Diệu cười nói, con trai mình cũng có thể đọc sách biết chữ, hắn cao hứng đến cả buổi sáng ý cười trên mặt cũng không có biến mất, không đúng, tối hôm qua nằm mơ hắn cũng cười!
“Các ngươi có thư à? Để thi nhập học vào thư viện Cử Hiền đều cần thư tiến cử. Nếu không mỗi lần cứ đến mồng tám, loại người không đứng đắn, không học vấn không nghề nghiệp nào cũng đến thi, phu tử thư viện Cử Hiền không phải bận đến chết sao?” Trong lòng Thẩm Cảnh Văn rất không cao hứng, lần đầu tiên nói với đường đệ của mình như vậy.
Mấy đường đệ dốt đặc cán mai này lại cùng tới thi với hắn, quả thực chính là làm mất hết mặt mũi của hắn!
“Thi nhập học vào thư viện Cử Hiền rất nghiêm khắc, không phải tùy tiện là có thể thi đậu, lúc trước các ngươi không đi thư viện học vỡ lòng à?” Lam phu tử cau mày hỏi.
“Lão tam, ngươi nhanh mang mấy đứa nhỏ về nhà, không nên làm mất mặt mọi người!” Thẩm Thừa Quang trực tiếp đuổi người!
Mấy học sinh khác nghe thấy động tĩnh bên này đều nhìn lại đây, có một số người thậm chí bắt đầu thì thầm bàn tán.
Nét cười trên mặt Thẩm Thừa Diệu vụt tắt, “Tất nhiên là có thư mới dám tới. Mấy đứa bọn họ đi theo Tử Hiên học tập đã lâu, Tử Hiên cũng nói bọn họ tuyệt đối có thể thi đỗ nhập học của thư viện.”
Thật ra Thẩm Tử Hiên còn nói, ba huynh đệ này mỗi người đều thiên tư thông minh hơn người, Phương Văn Nhật và Thẩm Cảnh Duệ có thể đã thấy qua là không quên được, thông hiểu đạo lí. Mà Cảnh Hạo quả thực là vừa thấy qua là không quên được, thông hiểu đạo lí, suy một ra ba, thậm chí học cũ biết mới!
“Chỉ là đi theo một đồng sinh học tập mấy ngày, liền dám đến thư viện Cử Hiền thi thố, hắn nói có thể là có thể sao? Quả thực là không biết xấu hổ! Các ngươi bây giờ không đi, đến lúc đó mất mặt xấu hổ, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi!”
Đám người nghe xong lời này cũng có người cười nhạo ra tiếng, có người nói bọn họ không biết tự lượng sức mình, cũng có người nói bọn họ nghé con không sợ cọp, cũng có người nói bọn họ cho rằng biết được mấy chữ, là có thể thi đỗ à, quả thực là hoang đường……
Hiểu Nhi ghi nhớ biểu hiện của những người này từng chút một, ngày sau ba huynh đệ có cơ hội qua lại, cũng có thể nhắc nhở bọn họ những người đó không thể qua lại quá gần.
Lúc này cửa lớn thư viện mở ra, có hai lão nhân đi ra.
Đám người đang ầm ĩ lập tức yên lặng.
“Thi nhập học ban vỡ lòng tới chỗ ta giao thiệp và nhận thẻ bài, sau đó đến khu nhà bên tay phải để thi.” Lão nhân đứng ở bên tay phải cửa học viện nói.
Một số đứa trẻ nhỏ tuổi nhỏ tự giác đến trước mặt lão nhân này xếp hàng. Ba huynh đệ nhanh chân tiến lên xếp hàng.
“Mời ban trung cấp đến bên này nhận thẻ bài và giao thiệp, sau đó đến khu nhà bên tay trái để thi. Lần này thời gian thi là một canh giờ, sau khi thi xong hai canh giờ sau lại đến xem kết quả.”
Thẩm Thừa Diệu nhìn ba huynh đệ đi vào, mới kéo tay hai đứa con gái định đi cửa hàng nội thất chờ bọn họ ra rồi cùng nhau về nhà.
Tuy vừa nãy đại ca mình nói chuyện không lọt tai, nhưng hắn ở trong huyện có chỗ đặt chân, gặp gỡ cũng không thể không mời đại ca mình qua ngồi một chút đúng không?
“Lam lão gia, đại ca, các ngươi bây giờ trở về trấn trên, hay là chờ Văn Nhi ra rồi cùng nhau về? Nếu chờ Văn Nhi ra rồi mới về, vậy thì đến hậu viện cửa hàng ta ngồi một lúc đi.”
Thẩm Thừa Quang suy nghĩ liền gật đầu, ban đầu hắn định thuê gian phòng trong khách điếm chờ con trai, nhưng hắn cũng muốn xem một chút lão tam và cữu huynh hắn hợp tác mở cửa hàng rốt cuộc thế nào.
Mấy người đi vào cửa hàng nội thất, thấy Thẩm Thừa Diệu một chân bước vào, Thẩm Thừa Quang vẫn không dám xác định đây là cửa hàng nhà lão tam, cho rằng hắn đi vào cửa hàng nhà người khác xem xét.
Đợi thấy Lưu Mẫn Hồng từ bên trong ra chào hỏi với bọn họ hắn mới tỉnh táo nhận ra sự thật này!
Cửa hàng của nhà lão tam, so với tưởng tượng của hắn lớn hơn nhiều, so với tiệm tạp hóa của hắn còn to hơn, Cửa hàng của nhà lão tam bán đồ nội thất, so với tưởng tượng của hắn còn đắt hơn, hắn cho rằng chỉ là bán những đồ nội thất bằng gỗ tùng, gỗ sam mấy lượng bạc thậm chí mấy trăm văn, không ngờ người ta bán là gỗ đỏ, gỗ hoa lê, gỗ bưởi, v.v. đồ nội thất bằng gỗ quý báu, còn có bộ mà lão tam gọi đó là sô pha bọc da.
Cả gian cửa hàng nhìn qua xa hoa quý khí, xa hoa mà không mất đi lịch sự và tao nhã!
Nhà lão tam đây là phát tài à!
Mấy người đi vào phòng trà ở hậu viện, Thẩm Thừa Quang nghe thấy có khách hỏi giá, hắn quay đầu lại nhìn thì thấy, thấy người nọ chỉ vào một bộ giường lớn da thật hỏi.
“Giường này đều được làm bằng da trâu, bởi vì da trâu khó có được, cho nên giá cả cũng tương đối cao, giường này nói riêng, cũng phải một ngàn lượng.” Giọng nói Lưu Mẫn Hồng truyền vào tai Thẩm Thừa Quang, hắn cảm thấy bản thân gặp ảo giác!
Hiểu Nhi và Vận Nhi không đi theo vào trà thất, bọn họ là đàn ông bên ngoài không được vào hậu viện, hai tỷ muội các nàng đi thẳng đến hậu viện tìm Lưu Tĩnh Xu chơi.
Hiểu Nhi nhìn vẻ mặt của Thẩm Thừa Quang, trong lòng buồn cười, cha mình nhất định sẽ bị người nào đó oanh tạc!
Sự thật cũng là như thế.
Thẩm Thừa Diệu vừa vào đến trà thất, Thẩm Thừa Quang liền kéo Thẩm Thừa Diệu tức giận mà nói, “Lão tam ngươi thật có bản lĩnh! Phân gia rồi liền mặc kệ huynh đệ mình! Mở một gian cửa hàng như vậy ngươi cũng gạt người trong nhà!”
Thẩm Thừa Diệu vô tội nói, “Ta không phải đã nói ta và đại ca mở cửa hàng đồ nội thất ở trong huyện sao? Ngày khai trương còn mời các ngươi lại đây ăn cơm.”
Ngày đó hắn đặt hai bàn tiệc ở Phẩm Vị Hiên trong huyện, ngày đó hắn đều ở tửu lầu tiếp đón khách tới ăn tiệc. Chính các ngươi không tới, trở về cũng đừng trách hắn không nói.
Thẩm Thừa Diệu cảm thấy đại ca mình bị di truyền tính tình của nương, bắt đầu ngang ngược vô lý!