Nông Nữ Khuynh Thành (Dịch)

Chương 113 - Chương 113 - Liên Quan Gì Đến Nhà Ta

Chương 113 - Liên quan gì đến nhà ta
Chương 113 - Liên quan gì đến nhà ta

Chương 113: Liên quan gì đến nhà ta

Buổi chiều danh sách học sinh nhập học thư viện Cử Hiền có kết quả!

Cái tên ba huynh đệ Cảnh Duệ đứng đầu danh sách.

Thẩm Cảnh Văn thấy sắc mặt còn đen hơn cả mực nước vài phần, tiếp tục xem xuống dưới!

Nhìn từ đầu đến cuối danh sách vậy mà không có một cái tên nào ghi ba chữ Thẩm Cảnh Văn!

Giờ phút này trong lòng hắn thất vọng và lửa giận đan xen, hắn cảm thấy tất cả là tại Thẩm Thừa Diệu!

Hắn quen biết người lợi hại như vậy, vì con trai mình và một người ngoài nhận được thư tiến cử, cũng không lấy giúp hắn một phần!

Biết rõ hắn đã liên tục thi nhập học vào thư viện Cử Hiền năm năm liền cũng chưa thể thi đậu!

Mà ba đứa chân đất kia, một ngày học tập nghiêm túc cũng chưa đi, lại một lần thi đã đỗ vào thư viện hắn tha thiết ước mơ! Nếu không có quan hệ đến tấm thiệp kia! Ai tin!

“Đều là lỗi của tam thúc!” Thẩm Cảnh Văn dùng sức đẩy người phía sau ra, nổi giận đùng đùng mà đi!

“Lão tam đúng là không phải người!” Thẩm Thừa Quang cũng không nhịn được mà mắng một câu!

Một số học sinh bị xô đẩy nhìn hai cha con trong cơn giận dữ mà mắng người khác cũng không nhịn được nhắc đi nhắc lại một câu: “Đồ điên không thể hiểu được!”

Bản thân không bản lĩnh thi đỗ, liên quan gì đến người khác!

Thẩm Thừa Quang trong cơn giận dữ mà trở về trong thôn hung hang mà tố cáo với hai lão một trận!

Gia đình Hiểu Nhi về đến nhà, tất nhiên là đặc biệt vui vẻ! Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang, Thẩm Cảnh Kiệt đã sớm qua đây gọi Thẩm Thừa Diệu và Cảnh Duệ, Cảnh Hạo về thượng phòng nhà cũ một chuyến!

“Đi thôi! Có lẽ là đại bá ngươi nói cho ông nội ngươi tin tức tốt này, hiện tại hắn rất vui mừng đi!” Nét mặt tươi cười của Thẩm Thừa Diệu tựa như ánh mặt trời ban trưa, rất xán lạn!

Cha mình mong ngóng cả đời chính là con cháu quang tông diệu tổ, hiện tại con trai mình được hiệu trưởng thư viện Cử Hiền tự mình dạy dỗ, đây là khởi đầu thật tốt, vinh hạnh biết bao!

Con trai mình về sau cũng có thể được cha mẹ mình coi trọng và yêu thương, giống như Văn Nhi vậy.

“Các ngươi mau đi đi! Buổi tối mời bọn họ cùng nhau lại đây ăn cơm, mọi người cùng vui vẻ một chút.” Lưu thị cũng cười vui vẻ nói.

Hiểu Nhi lại không lạc quan như hai vợ chồng này: “Cha, con cũng đi theo, hôm nay ở trong huyện mua mấy hộp điểm tâm, con mang qua tặng ông bà nội một hộp!”

“Đứa trẻ ngoan.” Đối với hành động Hiểu Nhi chủ động tặng điểm tâm cho bọn họ, Thẩm Thừa Diệu rất vui vẻ, con cái hiểu chuyện hiếu kính người già, hắn đương nhiên là cao hứng.

Bốn người đi vào thượng phòng nhà cũ, trên giường đất chỉ có hai người ngồi.

“Cha mẹ, ba huynh đệ Duệ Nhi đều thi đỗ kiểm tra nhập học thư viện Cử Hiền, lại còn được hiệu trưởng tự mình dạy dỗ.” Thẩm Thừa Diệu nói việc này trong giọng nói còn mang theo sự phấn khích!

“Lão tam, tấm thiệp kia ngươi tìm ai viết cho bọn Cảnh Duệ? Vì sao ngươi không bảo hắn cũng viết một phần cho Văn Nhi?” Thẩm lão gia nghe xong con trai lớn nói, trong lòng dồn nén không biết bao nhiêu lửa giận, lúc này vừa thấy Thẩm Thừa Diệu tới liền hỏi tội hắn giọng nói hung ác!

Thẩm Thừa Diệu nghe xong lời này nụ cười trên mặt cứng đờ, sự phấn khích và vui mừng trong lòng giống như lửa than hừng hực bị hắt một chậu nước đá, “Xì!” Một tiếng, muốn lại lần nữa đốt cháy lên cũng không cháy được, muốn dập tắt đi, lại vẫn còn chút tia lửa tàn!

“Tấm thiệp kia không phải ta tìm người viết, là Thượng Quan công tử……” Mang qua cùng với quà mừng năm mới.

Nửa câu sau Thẩm Thừa Diệu còn chưa nói xong, đã bị Thẩm lão gia tử cắt ngang.

“Nếu Thượng Quan công tử viết, ngươi vì sao biết rõ cháu trai ngươi nằm mơ cũng nghĩ thi đỗ thư viện Cử Hiền, cũng không mở miệng vì hắn cầu thêm một phần?”

“Chúng ta cũng không biết……”

“Không biết cái gì? Không biết Văn Nhi muốn đi thư viện Cử Hiền đọc sách, hay là không biết Văn Nhi đã thi nhiều năm cũng không được như ý nguyện? Hay là không biết Văn Nhi là hy vọng quang tông diệu tổ của Thẩm gia chúng ta?”

“Không phải, là……” Thẩm Thừa Diệu lại lần nữa mở miệng muốn phân tích rõ ràng.

Thẩm lão gia tử lại lần nữa cắt ngang lời hắn nói, “Ngươi ngay cả một người ngoài cũng chịu giúp, cháu trai ruột của mình chất nhi lại không giúp! Thậm chí để người ngoài chiếm vị trí vốn dĩ thuộc về Văn Nhi! Ngươi làm thúc thúc như thế nào vậy! Uổng phí đại ca ngươi khi còn nhỏ còn yêu thương ngươi như vậy!”

“Cha, con không có, Nhật ca nhi không phải người ngoài, hắn cũng không ……” Chiếm vị trí của Văn Nhi, lời này sao có thể nói ra được? Thẩm Thừa Diệu nghe thấy nhưng không hiểu ra sao!

Thẩm lão gia tử lại mở miệng cắt ngang lời của Thẩm Thừa Diệu.

“Còn nói không, ta nói một câu, ngươi lập tức vì hắn cãi lại một câu! Ngươi nghĩ kỹ xem ai mới là người chung huyết thống với ngươi! Ai mới là hy vọng quang tông diệu tổ là tương lai của Thẩm gia, về sau Văn Nhi làm quan, ngươi cho dù làm buôn bán cũng có cái chỗ dựa!”

“Lão tam, ngươi ở trong huyện hợp tác với đại ca Lưu thị mở một gian cửa hàng nội thất rất lớn?” Thẩm Trang thị lúc này cũng nói chuyện.

“Đúng vậy, còn chuyện này nữa, ngươi nhìn ngươi xem, biết rõ đại ca ngươi cho Văn Nhi đọc sách khó khăn, trước kia cả nhà phải thắt lưng buộc bụng mang tất cả bạc kiếm được cho bọn họ, mới đủ dùng, hiện tại phân gia, hai người già chúng ta lại đi theo hắn ăn, cuộc sống của hắn lại càng khó khăn hơn nữa! Ngươi đầu tiên nên nghĩ hợp tác với hắn mở cửa hàng, sao lại có thể tiện nghi người khác họ! Các ngươi mới là huynh đệ ruột thịt!” Thẩm lão gia tử nói câu sau, càng nói càng thấm thía, ngữ khí rất là nghiêm trọng và đau lòng.

Thẩm Thừa Diệu chỉ nghe, mi mắt hơi rũ, mặt lạnh tanh, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Trong lòng Hiểu Nhi càng nghe lửa giận càng lớn, **, đúng là không thể nhịn được nữa!

“Cha, đại ca và Hạo Nhi chẳng lẽ không phải họ Thẩm sao? Bọn họ làm rạng danh tổ tiên thì không thể xem như quang tông diệu tổ? Ồ, thiếu chút nữa đã quên!” Hiểu Nhi vỗ đầu mình một cái!

“Hiện tại ta mới nhớ ra! Năm trước hai nhà đại bá và nhị bá sợ bị chúng ta liên lụy nên đã đoạn tuyệt quan hệ với chúng ta, dù sao nếu đã đoạn tuyệt quan hệ, vậy Thẩm Cảnh Văn có thiệp hay không, có phải nằm mơ cũng muốn thi đỗ thư viện Cử Hiền hay không, có thể quang tông diệu tổ hay không, liên quan gì đến nhà ta!” Hiểu Nhi không nhịn được nói tục một câu!

Mẹ nó, khi sợ bị liên lụy liền quyết đoán đoạn thân, đại nghĩa diệt thân! Khi muốn đòi chỗ tốt lại nói huynh đệ ruột thịt, đánh gãy xương vẫn còn hợp với gân! Thật là nghĩ gì mà hay vậy!

Thẩm Thừa Diệu nhíu mày, không tán đồng mà nhìn Hiểu Nhi: Nói chuyện đàng hoàng, sao có thể thô bỉ như vậy!

“Cha, con xin lỗi, nhất thời không nhịn được mà nói tục! Lần sau sẽ không!” Thái độ của Hiểu Nhi lập tức ngoan ngoãn nhận sai, chớp chớp mắt với Thẩm Thừa Diệu, sau đó nói tiếp: “Người ta hay nói ơn bằng giọt nước, đền đáp bằng cả con suối, vậy ân cứu mạng càng nên báo đáp! Nhật ca nhi là ân nhân cứu mạng của Vận Nhi, không có Nhật ca nhi, ngày đó cha mẹ không thể mang Vận Nhi trở về! Phần ân tình này của Nhật ca nhi, cũng là điều đáng được nhận!” Sau khi Hiểu Nhi nói tục, tâm tình tốt hơn nhiều, cảm xúc cũng bình tĩnh hơn, nhưng chỉ có nàng biết, nàng vẫn nói lời lẽ chính đáng như cũ:

“Lại nói, là ai nói huynh đệ đánh gãy xương còn dính gân, không có việc gì thì đoạn thân, đại nghĩa diệt thân, lấy cháu gái đi đền tội! Quả thực chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy!”

“Đồ hỗn láo! Ngươi cút ra ngoài cho ta! Chỗ này không phải là chỗ mà ngươi nói chuyện! Cút…… Mau cút cho ta!” Thẩm lão gia tử bị một đứa tiểu bối thiếu chút nữa chỉ tay mà mắng, rất tức giận! Một tay hắn chỉ vào cổng lớn, vẻ mặt nghiêm khắc, vẻ mặt rất là khủng bố, ngữ khí kích động đến phun nước miếng ra thật xa, thậm chí nước miếng còn chảy ra tận cằm, hắn lập tức nghiến rang nghiến lợi, tránh cho nước miếng tiếp tục chảy!

Thẩm Thừa Diệu thấy Thẩm lão gia tử kích động như vậy trong lòng vừa lo lắng lại đau lòng. Lo lắng thân thể lão gia tử, đau lòng khi con gái bị đuổi. “Cha, tấm thiệp kia là Thượng Quan công tử mang qua cùng với quà mừng năn mới, trước đó chúng ta cũng không biết sẽ có tấm thiệp này. Hiểu Nhi còn nhỏ không hiểu chuyện, cha, ngươi chỉ bảo nhiều hơn.”

“Được, ta không so đo! Nếu như vậy, các ngươi đi tìm Thượng Quan công tử cầu thêm một phần thiệp là được.” Thẩm lão gia tử cũng biết, Thẩm Thừa Diệu khác với những người khác, hắn rất yêu thương con gái! Cho nên mục đích chưa đạt được, vậy bỏ đi.

“Lão tam, ngươi đuổi người họ Lưu kia đi, cửa hàng nội thất sửa thành hợp tác với đại ca ngươi.” Thẩm Trang thị trực tiếp hạ mệnh lệnh.

“Cha, Thượng Quan công tử ta thật sự không có cách nào liên lạc với hắn, đều là hắn tìm chúng ta, lại nói chúng ta cũng không có năng lực sai khiến Thượng Quan công tử!”

“Các ngươi bán cho hắn nhiều kiểu dáng đồ chơi như vậy, bảo hắn viết cái thiệp cũng không thể, vậy đồ chơi kia dứt khoát bán cho đại ca ngươi đi. Còn nữa cửa hàng nội thất kia cũng nhanh đuổi cái người họ Lưu đi, lại hợp tác với đại ca ngươi!” Thẩm Trang thị nghe nói những đồ nội thất đó đều hơn một ngàn lượng bạc, những cái đồ chơi đó nhỏ thì một cái cũng mấy lượng bạc, trong lòng liền hận không thể đi cướp hết tất cả, cái này đều là của bà!

Bà sinh con trai, đồ con trai làm ra, vậy mà một văn tiền bà cũng chưa được cầm, quả thực buồn cười!

Bình Luận (0)
Comment