Chương 114: Đòi hợp tác???
“Chuyện này không phải là trẻ con chơi trò đóng vai gia đình, muốn chơi một lần nữa là có thể chơi một lần nữa!” Cảnh Hạo cảm thấy ông bà nội hai người này ngay cả trẻ con cũng không bằng.
“Hợp tác mở cửa hàng nội thất với đại bá, đại bá có thể làm gì, chưởng quầy à? Cửa hàng nội thất cần chưởng quầy cũng phải hiểu được gỗ nào gỗ tốt! Đại bá hợp tác với nhà ta có thể làm cái gì? Là ngồi chờ lấy bạc à?” Cảnh Duệ cũng nói không khách khí.
Đều nghe không hiểu tiếng người!
“Đại bá ngươi tốt xấu gì cũng làm chưởng quầy nhiều năm, hiểu biết chữ nghĩa, sổ sách cũng đúng, tại sao lại ngồi không chờ lấy bạc!” Trong lòng Thẩm lão gia tử con trai cả chính là rất tài giỏi!
Mấy đứa trẻ nhà lão tam trước kia rất hiểu chuyện, tại sao hiện tại trong mắt đều không có trưởng bối!
“Cha! Hợp tác cũng được! Vậy tiệm tạp hóa kia cũng phân một nửa cho chúng ta! Nếu hợp tác, vậy thì hai gian cửa hàng tất cả đều hợp tác đi!” Hiểu Nhi đột nhiên hơi kích động nói.
“Hai gian cửa hàng hợp tác?” Thẩm lão gia tử nghe xong lời này thì trầm tư.
“Đúng vậy, hai gian cửa hàng hợp tác, cửa hàng nội thất nhà ta kia bởi vì khi nhập hàng, còn chưa hợp tác với cữu cữu ta, chúng ta không hiểu giá thị trường, mua gỗ bị đắt, nên đồ gỗ làm ra hiện tại cũng bắt buộc phải bán đắt, nếu không liền lỗ vốn! Lúc này đang lo không có bạc quay vòng, mua không được gỗ, nhà ta mở cửa hàng tổng cộng hết một ngàn năm trăm lượng tiền vốn, đại bá muốn hợp tác, hắn cũng không biết nghề mộc, vậy thì chỉ có thể nhập cổ hợp tác, tài chính lấy ra bảy trăm năm mươi lượng là được!”
Hiểu Nhi không nhanh không chậm mà nói tiếp:
“Lại bởi vì tiệm tạp hóa cũng hợp tác, chúng ta cũng nên ra một chút bạc nhập cổ, liền ra hai trăm năm mươi lượng, vậy đại bá chỉ cần lấy ra năm trăm lượng là được! Chờ về sau cửa hàng kiếm lời bạc liền chia theo cổ phần vốn! Vậy nhà ta cũng có thể trì hoãn được cửa ải khó khăn này!”
“Cha, biện pháp con nghĩ được có phải rất tốt hay không? Cha không cần đau đầu không đủ bạc mua gỗ! Về sau cửa hàng nội thất cũng có tiệm tạp hóa làm hậu thuẫn!” Hiểu Nhi nói xong lại cố ý nói với Thẩm Thừa Diệu một câu như vậy, tăng thêm mức độ đáng tin.
“Năm trăm lượng! Ngươi sao không đi cướp đi!” Thẩm Trang thị nghe không hiểu lời Hiểu Nhi nói, tài chính là gì, nhập cổ là gì! Nhưng bắt Thẩm Thừa Quang lấy ra năm trăm lượng nàng lại hiểu!
“Trên đời này không có bữa trưa nào miễn phí, muốn hợp tác phải lấy bạc ra! Cửa hàng kia vừa mới khai trương, đúng là thời cơ góp vốn, chờ thêm một hai năm nữa, cửa hàng làm ra tên tuổi, bạc không phải kiếm trở lại được sao?” Chuyện gì cũng muốn lợi dụng tình thân để nhận lợi ích miễn phí, đúng là nghĩ hay quá ha!
Tưởng tượng thì tốt đẹp như vậy, nhưng hiện thực lại tàn khốc!
Lời này Thẩm lão gia tử lại tin, tiệm tạp hóa vừa mới khai trương khi cũng là như vậy.
Khi đó buôn bán không tốt, bạc đều dồn hết vào tiền hàng, hàng cũ bán không được, không có bạc, hàng mới lại không nhập được, đúng là tuần hoàn ác tính!
Cửa hàng nội thất này nghe nói bên trong các loại đồ gỗ quý báu gì cũng có, nhưng đồ đắt như vậy cũng khó bán hơn. Những đồ gỗ đó có lẽ ba đến bốn năm cũng chưa bán được!
Nếu là tiệm tạp hóa cũng phân một nửa ra ngoài, như vậy sao được, bạc Văn Nhi đọc sách làm sao bây giờ! Không được, tuyệt đối không được!
“Nhà đại bá ngươi nào có năm trăm lượng, lại nói tiệm tạp hóa là thu nhập để Văn Nhi đọc sách, không thể động, chuyện hợp tác hay là bỏ đi!” Sau khi nghĩ thông suốt, Thẩm lão gia tử liền mở miệng nói.
“Không hợp tác cũng được, bà nội, người làm chủ gia đình nhiều năm như vậy, trong tay nhất định có không ít bạc, nếu không người cho chúng ta mượn chút, khi nào chúng ta kiếm lời bạc trả gấp đôi!” Hiểu Nhi còn vừa nói vừa khắp nơi nhìn xung quanh, muốn tìm chỗ Thẩm Trang thị giấu bạc.
“Ta lấy đâu ra bạc! Đều bị các ngươi lấy hết! Đôi mắt ngươi nhìn cái gì!” Thẩm Trang thị gắt gao mà giữ chặt lấy chìa khóa trong ngực, lo lắng bị cướp mất!
Cả đời này thứ bà coi trọng nhất trừ bản thân bà thì chính là bạc! Thẩm lão gia tử đều ở phía sau bạc!
“Khẳng định có, trước kia khi không phân gia, người cả gia đình chúng ta ăn mặc cần kiệm bao nhiêu!” Hiểu Nhi vừa nói vừa đi về phía Thẩm Trang thị, mà đôi mắt híp lại nhìn xem chỗ nào Thẩm Trang thị giấu bạc nhiều nhất!
Sợ tới mức Thẩm Trang thị không nhịn được xê dịch về phía sau Thẩm lão gia tử!
“Ngươi đứng lại! Đừng qua đây! Ngươi tại sao lại biết ta chỗ ta giấu bạc! Lão tam ngươi đây là mặc kệ con gái ngươi tới cướp bạc của ta sao?” Thẩm Trang thị nghiêng người tay nắm chặt chìa khóa trong ngực, quay đầu lạnh giọng quát!
Hiểu Nhi bước từng bước chậm rãi về phía trước, sau đó vươn tay, đi tới chỗ Thẩm Trang thị, phương hướng đúng là nơi giấu bạc! Thẩm Trang thị sợ tới mức muốn duỗi tay đánh vào mặt Hiểu Nhi!
Hiểu Nhi nhẹ nhàng mà né tránh, sau đó cái tay kia vòng đến phía sau đầu Thẩm Trang thị cầm một cọng rơm lên, đưa tới trước mắt Thẩm Trang thị. “Bà nội, tóc người dính cọng rơm rạ.”
Thẩm Trang thị thở phào nhẹ nhõm, vừa nãy nha đầu này cho người ta cảm giác thật sự quá khủng bố!
Cửa hàng đồ gỗ thì bỏ qua, nguy hiểm quá lớn! Nhưng đồ chơi lại là có thể để bán ở tiệm tạp hóa!
“Hiểu Nhi nha đầu, ngươi nếu biết làm thú bông, vậy ngươi cũng làm chút đồ chơi ra để đặt ở tiệm tạp hóa bán đi! Chúng ta là người một nhà, dù thế nào cũng đáng tin cậy hơn người ngoài!”
“Ông nội, cháu và Thượng Quan công tử đã ký công văn, nếu lại đem đồ chơi lén tiến hành mua bán ở chỗ khác, vi phạm hiệp ước thì phải bồi thường mười vạn lượng!”
Đúng là chưa bao giờ ngừng hết hy vọng!
“Nhà ta không có tiền mà bồi thường!” Cảnh Duệ bổ sung nói.
“Ngươi lén vẽ tranh cho chúng ta ai sẽ biết!”
Vẻ mặt Thẩm Thừa Diệu hoảng hốt, không còn là chính mình, cha hắn gọi bọn hắn lại đây đã một lúc lâu, không phải là hỏi tội thì chính là muốn gia đình mình hợp tác với đại ca, đối với chuyện Cảnh Duệ và Cảnh Hạo thi đỗ thư viện Cử Hiền, bọn họ hình như một chút cũng không quan tâm, dường như việc này không có quan hệ với bọn họ vậy……!
“Ta không thể làm người hai mặt như vậy được, huống hồ Thượng Quan công tử, chân thành đối xử với nhà chúng ta, còn cứu chúng ta ra khỏi tù, mà hợp tác với đại bá, ta lại không muốn lúc nào cũng phải lo lắng khi nào sẽ bị người ta thọc một đao sau lưng, liền chết như thế nào cũng không biết!”
“Ngươi nói chuyện kiểu gì vậy, cha mẹ ngươi dạy ngươi như này à, đúng là coi trời bằng vung, đại bá ngươi dù sao cũng là trưởng bối của ngươi, Vận Nhi cũng đã trở lại, các ngươi cũng ra tù, chuyện hắn làm đối với các ngươi cũng không tạo thành tổn thất gì, ngươi còn muốn thế nào?”
Nàng còn muốn thế nào? Không tạo thành tổn thất gì? Đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ! Bọn họ ấy à, đã giết chết nguyên chủ, nhưng lại không có ai để ý, bán nàng đến hoa lâu, thì sao không có ai nhắc đến chuyện này! Dùng Vận Nhi để gánh tội thay, cảm thấy không có gì! Hại cả gia đình bị bỏ tù, vậy mà cũng không cảm thấy sai, một lần lại một lần dùng tình thân làm cớ, để gia đình mình tha thứ, để mình gia đình mình trả giá! Lại chưa từng đòi công đạo cho gia đình mình! Bọn họ không phối hợp, chỉ đòi hỏi những thứ bọn họ cần!
“Ông nội, chúng ta không muốn thế nào, chúng ta chỉ là không làm được yêu cầu của các ngươi mà thôi!” Cảnh Hạo tức giận không thôi, muốn thế nào cũng là các ngươi được lợi đúng không!
“Công văn hợp tác đã ký tên rồi, các ngươi chỉ vì lợi ích của bản thân mình, làm chúng ta đi bội ước, xin hỏi nếu ta thật sự vẽ cho các ngươi, có một ngày bị tố giác, lúc phải bồi thường mười vạn lượng, các ngươi có ra mặt giúp đỡ một câu hay không, chúng ta đã sớm đoạn thân, chuyện này liên quan gì đến nhà chúng ta!”
Thẩm lão gia tử giật giật môi, muốn nói cái gì đó, nhưng không nói được câu nào.
“Được, ta có thể vẽ cho các ngươi, nhưng chúng ta phải ký khế ước, nếu có một ngày Thượng Quan công tử biết việc này, khi ta phải bồi thường mười vạn lượng, mười vạn lượng này toàn bộ các ngươi đều phải gánh vác, chỉ cần ông bà nội và đại bá, đại bá nương, đại đường ca, đại đường tỷ đều ký tên ấn dấu tay trên công văn, ngày mai ta lập tức vẽ cho các ngươi!”
“Ta không ký tên, không liên quan tới ta!” Thẩm Trang thị xua tay lắc đầu nhanh chóng cự tuyệt.
Vẻ mặt Thẩm lão gia tử suy sụp, xua tay, “Vỏ đi, cũng là tại ông nội không suy xét chu toàn, làm người đúng là không thể nói không giữ lời, lật lọng. Các ngươi về đi, bên này ông nội cũng không còn chuyện gì nữa.”
Ôi chao, phân gia liền phân tâm, đều là người một nhà so đo nhiều như vậy làm gì, giống như trước kia, đồng tâm hiệp lực giúp đại phòng quang tông diệu tổ thật tốt! Một người đắc đạo gà chó lên trời đạo lý đơn giản như vậy cũng không hiểu!
Khi Thẩm Thừa Diệu thấy Hiểu Nhi nói “Được, ta có thể vẽ cho các ngươi……” Liền khôi phục tinh thần, hắn kéo mấy đứa nhỏ, chuẩn bị về nhà, đi tới cửa, không nhịn được quay đầu lại hỏi một câu: “Cha, Cảnh Duệ và Cảnh Hạo thi đỗ thư viện Cử Hiền, ngươi có vui mừng không?”
Nói xong, không quay đầu lại nữa mà dẫn mấy đứa nhỏ đi về nhà.
Thẩm lão gia tử nghe xong lời này thân thể không nhịn được mà run run, sau đó thất thần thật lâu, mới từ từ mà thở dài.