Chương 122: Một lần nữa phân gia
Lần này không gian thăng cấp, Hiểu Nhi phát hiện cánh cửa căn phòng kia có thể mở ra, nàng phát hiện đó là một phường gia công, có thể gia công cái gì, Hiểu Nhi tỏ ra chưa xác định.
Mặt khác còn thêm một vùng biển! Đây có phải có nghĩa là về sau có hải sản ăn?
Tôm hùm, sau đó trong tay Hiểu Nhi thật sự xuất hiện một con tôm hùm!
Hiểu Nhi quyết đoán đi vào phòng bếp.
……
Sau khi ăn một bữa tiệc hải sản lớn, Hiểu Nhi mới cảm thấy mỹ mãn mà đi ra ngoài.
Không gian thăng cấp, Bạch Thiên và Thiên Bạch bị mạnh mẽ triệu hồi, Hiểu Nhi cũng không để chúng nó đi ra ngoài nữa, vào núi cũng đã lâu, nên nhanh chân về nhà.
Về đến nhà, Tiền lão cha gác cổng nói với Hiểu Nhi: “Hiểu Nhi cô nương đã trở lại, lão thái gia ở nhà cũ vừa mới gọi lão gia và phu nhân qua đó.”
Hiểu Nhi nghe xong liền đưa sọt đang cõng trên lưng cho hắn, “Đây là nấm mà ta hái được ở trên núi, buổi trưa để nhà bếp nấu đi!”
Sau đó nàng cũng đi về phía nhà cũ, lần này không biết lại có chuyện gì.
Hiểu Nhi vừa đến thượng phòng, phát hiện toàn bộ người đều ngồi ở chỗ kia, trên mặt hai người Thẩm Thừa Quang và Thẩm Thừa Tông đều chuyển màu.
Gương mặt Thẩm Thừa Quang vốn dĩ đã béo, lúc này bị đánh càng giống đầu heo.
Đây là hai huynh đệ đánh nhau? Vì sao? Hiểu Nhi ngồi xuống bên cạnh Lưu thị.
“Lão tam, tứ tẩu, lão đại đã sớm mua một căn nhà nhị viện tiến ở trấn trên, ta đã tìm hiểu rõ ràng, là trước khi phân gia mua!” Thẩm Thừa Tông tức giận mà nói!
“Không chỉ như vậy, hắn còn mua hạ nhân kìa, nhớ năm đó, chúng ta thiếu ăn thiếu mặc, nuôi dưỡng gia đình đại phòng đọc sách, việc trong đất đều là chúng ta làm, nhận được hoa màu lại là cả gia đình bọn họ ăn! Sau đó bán ra một phần lớn, bán đi bạc cũng là dùng cho đại phòng đọc sách! Còn lại cả gia đình chúng ta ăn, phần còn lại này còn ít hơn cả phần đưa lên trấn trên cho đại phòng ăn!” Lý thị nghĩ đến trước kia bà ta đói bụng, đại phòng lại thịt cá, sai nô gọi tì, trong bụng đầy lửa giận, oán hận mà trừng mắt nhìn Lam thị.
Lam thị dùng tay che một bên mặt lại, lau nước mắt, có lẽ là bị Lý thị đánh.
“Còn có, không chỉ như vậy, bọn họ còn mua hạ nhân sai sử kìa! Chúng ta sống chết làm việc, người khác lại sống như lão gia phu nhân, còn nói cái gì mà khi nào gia đình đại phòng làm quan sẽ giúp đỡ chúng ta, ta thấy hoang đường, thật sự hoang đường!”
“Nhà và hạ nhân này là sau khi phân gia mới mua!” Thẩm Thừa Quang chịu đau mở miệng biện giải.
“Ta phi, ngươi lừa ai vậy! Các ngươi chính là không hút khô máu thịt chúng ta liền không bỏ qua, chúng ta chính là bị các ngươi hút khô máu thịt, các ngươi mới phân gia, muốn thoát khỏi chúng ta một mình hưởng vinh hoa phú quý! Tam đệ, Tứ đệ, nhà ở trấn trên thế nào cũng có một phần của chúng ta, các ngươi thấy thế nào?”
Thẩm Thừa Diệu đã sớm biết việc này, hiện tại hắn không có gì cảm giác, nhà ở như này tính là cái gì, chuyện càng làm trái tim băng giá hắn đều trải qua, cho nên hắn lắc đầu, “Ta từ bỏ.”
Thẩm Thừa Tông nghe xong lời này, trên mặt cứng đờ, “Cũng đúng, lão tam hiện tại là ai, đi ra ngoài có ai không gọi hắn một tiếng tam lão gia, nhà ở trong nhà còn tốt hơn cả nhà ở trên trấn, riêng đồng ruộng đã có mấy trăm mẫu, cửa hàng cũng không biết có bao nhiêu gian, căn nhà rách kia sao lọt vào mắt hắn được!”
Thẩm Thừa Diệu nhíu mày, nhị ca nói cũng quá khó nghe đi.
Lưu thị nghe xong trong lòng cũng không thoải mái, nhà nàng không cần căn nhà kia, bọn họ không phải có thể phân được càng nhiều sao! Tại sao còn nói lời khó nghe như vậy với gia đình bọn họ chứ.
Thẩm Thừa Tổ đang ở cửa hàng trên trấn, Lư thị dắt Thẩm Cảnh Kiệt tới thượng phòng, nàng hiện tại bản thân mình cũng có thể kiếm mấy lượng bạc một tháng, nam nhân nhà mình lại mở cửa hàng với tam ca, cũng không muốn so đo chuyện quá khứ, liền nói: “Nhà ta cũng không cần.”
Thẩm Thừa Tông nhìn Lư thị một cái, nhớ tới lão tứ và lão tam kết phường mở tiệm thợ rèn, trong lòng lửa giận càng nhiều, “Đây là sau lưng có đại thụ được hưởng chỗ tốt, ta đã quên hiện tại lão tứ cũng mở cửa hàng kìa, tiệm thợ rèn, đó là cửa hàng kiếm được bao nhiêu tiền, mà giấy giới thiệu nhập sắt làm được cũng không ít bạc đi! Đáng thương ta cha không đau, huynh đệ không màng, ngay cả miếng cơm cũng không ăn được! Nếu các ngươi không cần ta cũng cần! Vậy nhà ở thế nào ta cũng được một nửa!”
“Căn nhà ở kia trước kia vẫn luôn là thuê, sau khi phân gia mới mua, sao có thể chia cho ngươi một nửa! Nếu như vậy cũng có thể chia, vậy mọi người dứt khoát phân gia một lần nữa đi!” Lam thị nhìn Thẩm Thừa Diệu rồi nói với Thẩm Thừa Tông.
“Đánh rắm, thuê cái gì ……" Từ từ, Thẩm Thừa Tông lập tức nhìn Lam thị kia một cái, mọi người một lần nữa phân? Cái này được! Nên một lần nữa phân gia, lúc trước phân gia thật sự quá không công bằng!
“Khụ khụ, ta cũng cảm thấy nên phân gia một lần nữa, lúc trước phân gia, đều không có điều tra rõ mọi người có cất giấu tiền riêng hay không, hiện tại cũng không tra được, dứt khoát chia theo gia sản hiện tại mọi người có đi. Mọi người hiện tại có bao nhiêu đồng ruộng, cửa hàng, nhà ở, từng người báo cáo đi, hiện tại chúng ta dứt khoát phân chia một lần nữa.”
“Nhà ta cũng chỉ có nhà ở và tiệm tạp hóa ở trấn trên, cái khác thật sự không có. Bạc cũng vừa mới bồi thường cho người ta hết sạch” Thẩm Thừa Quang nhanh miệng nói.
“Ta hiện tại cũng chỉ còn lại hai gian nhà ở đông sương phòng kia, bạc cũng không có!” Thẩm Thừa Tông buông tay, nhìn Thẩm Thừa Diệu.
“Ta nói, còn phân cái gì, mọi người dứt khoát lại hợp lại sống cùng nhau đi! Người đông mới vui!” Lý thị cảm thấy ý nghĩ của mình thật sự quá tốt, mọi người cùng nhau sống, đều đến nhà mới của lão tam ở mới tốt.
Thẩm lão gia tử và Thẩm Trang thị nghe xong lời này ánh mắt sáng lên.
Trước kia cùng nhau sinh hoạt đúng là vui hơn so với hiện tại nhiều!
“Người một nhà hợp lại cùng nhau sống, cũng khá tốt.” Thẩm lão gia tử cuối cùng cũng mở miệng nói một câu nói.
Hiểu Nhi nhìn này đoàn người như bệnh nhân tâm thần, mở miệng nhắc nhở: “Nhà La đại phu ở chân núi, có cần ta mang gia đình đại bá và nhị bá đi không?”
“Đến nhà La đại phu làm gì?” Lam thị kỳ quái hỏi.
“Các ngươi đều có bệnh, nên đi điều trị!” Hiểu Nhi nói với vẻ mặt nghiêm túc.
“Chúng ta không có bệnh nha!” Vẻ mặt Lý thị nghi ngờ.
Lam thị bây giờ mới phản ứng lại, sắc mặt đen lại trắng.
Lư thị cười nhạo một tiếng, “Nhị tẩu, ngươi còn nói không có bệnh, người không có bệnh sẽ nhớ thương huynh đệ sau khi phân gia phát đạt, sau đó muốn một lần nữa hợp lại sống cùng nhau sao?”
“Lư thị, ngươi nói ai vậy? Ngươi mới có bệnh, cả nhà ngươi đều có bệnh!” Lý thị bị vạch trần ý tưởng trong lòng, cảm thấy bị mất mặt không nhịn được mắng lại một câu!
“Ta có bệnh, ta có bệnh mới ngồi ở chỗ này nửa ngày, nghe các ngươi tính kế này, tính kế kia! Ta đi trước! Về nhà kiếm bạc xem bệnh đi!” Lư thị nói xong, kéo Cảnh Kiệt ra khỏi thượng phòng, nàng còn muốn kiếm thêm chút bạc kìa!
Thẩm Thừa Diệu cũng đứng lên, “Đại ca, nhị ca, căn nhà kia phân chia như thế nào ta cũng không có ý kiến, phần của ta kia sẽ hiếu kính cho cha và nương! Trong nhà còn nhiều việc phải làm, liền không phụng bồi.”
Nói xong ôm Hi Nhi, dẫn theo vợ con ra khỏi thượng phòng.
“Lão tam ngươi đừng đi, căn nhà kia có thể chia, vì sao đồ của nhà ngươi không thể chia!” Thẩm Thừa Quang hét lớn!
“Căn nhà ở trấn trên kia trước khi phân gia đã mua, ta đã sớm biết! Mà đồ vật nhà ta, một viên gạch ngói đều là sau khi phân gia kiếm được, tại sao có thể giống nhau!” Thẩm Thừa Diệu dừng bước chân lại, cũng không quay đầu lại mà chỉ nói một câu rồi rời đi.