Chương 121: Tìm đủ một trăm đôi động vật
Thượng Quan Huyền Dật ở nhà Hiểu Nhi quan sát hai ngày việc chuẩn bị cày bừa vụ xuân, lại hỏi một số vấn đề gieo trồng, lưu lại hai đêm rồi sáng sớm hôm sau đi, Thẩm Ngọc Châu và Thẩm Bảo Nhi tính toán âm mưu dương mưu, cũng chưa kịp thực hiện, thậm chí ngay cả mặt cũng chưa thấy.
Hiểu Nhi bảo hắn mang cả ám vệ của hắn đi, Hiểu Nhi tỏ vẻ không thích ứng các kiểu, Thượng Quan Huyền Dật bất đắc dĩ, chỉ có thể nghĩ cách, đổi một loại phương thức khác.
Cuộc sống bận rộn cứ thế lặng lẽ trôi qua, Thẩm Thừa Diệu nhìn một trăm mẫu đất mới ươm mạ trong đồng ruộng, trong lòng lo lắng bồn chồn!
Hai ngày này, thời tiết rất tốt, ngoài ruộng cây giống đều bị phơi nắng có chút khô héo!
Đây sẽ không phải toàn bộ đều bị phơi chết đi!
Mùa xuân không phải là trời mưa nhiều nhất sao? Tại sao mặt trời lại chói chang như vậy!
Thẩm Thừa Diệu nhìn trời xanh không mây, cau mày, “Tại sao lại không mưa?”
Hiểu Nhi nhìn vẻ mặt của Thẩm Thừa Diệu, trong lòng buồn cười mà an ủi: “Cha, ngoài ruộng nhiều nước như vậy, sẽ không chết, thêm hai ngày nữa cha lại đến nhìn xem, nhất định sẽ lớn lên tươi tốt!”
Một trăm mẫu ruộng này, từ khi mới bắt đầu cấy mạ đã bị người khác lên án! Người trong thôn lời ra tiếng vào, chỉ chỉ trỏ trỏ càng nhiều!
Riêng Thẩm lão gia tử đã mắng Thẩm Thừa Diệu không dưới mười lần! Nói hắn làm càn, phí phạm của trời!
Thẩm Thừa Diệu bởi vì an ủi Hiểu Nhi một câu, hắn đã chịu tất cả mọi áp lực từ xung quanh!
Hiểu Nhi nói, “Cha, không phá thì không xây được, hiện tại sản lượng lương thực quá thấp, hơn nữa nếu trồng theo phương pháp truyền thống, một năm chỉ trồng được một quý! Phương pháp này của con, một năm có thể trồng hai vụ, thu lúa nước xong chúng ta còn có thể lại trồng một tháng cuối đông tiểu mạch, hơn nữa trồng lúa nước như vậy một mẫu sản lượng gần ngàn cân.”
Hắn chính là bởi vì lời này mà kiên trì, một năm trồng hai vụ, một mẫu sản lượng gần ngàn cân!
Đây là khái niệm gì? Cũng chính là trồng một năm là có thể thu ba đến bốn năm lương so với phương pháp trồng trước đây!
Nếu đúng như vậy! Kho lúa nhà nào chẳng đầy lương!
Nhưng nếu phiến mạ này chết hết, vậy…… Vậy cũng chỉ tổn thất một quý lương thực!
Nhà hắn hiện tại còn gánh được tổn thất này! Cho nên hắn liều mạng! Hắn tin tưởng con gái mình, không thể hiểu được sao lại có cảm giác mọi chuyện nhất định sẽ giống như nàng nói!
Hắn nhớ tới Vân Pháp đại sư nói: Phúc trạch thiên hạ; nhớ tới hai cỗ ống xe kia, nếu một mẫu sản lượng gần ngàn cân, còn không phải là phúc trạch thiên hạ sao!
Hiểu Nhi có bí mật, hắn biết.
Hiện tại gia đình bọn họ trừ bỏ Hi Nhi còn chưa biết ngồi ra, buổi tối mỗi người đều sẽ đi theo ba huynh đệ cùng nhau học tập.
Nương bịn nhỏ nói, hóa ra đọc sách biết chữ cũng không khó, nhiều lúc, một bài văn chương đọc ba bốn lần là có thể nhớ kỹ.
Hắn khi còn nhỏ đã được đọc sách, hắn biết không phải như vậy. Nếu dễ dàng như vậy, đại ca hắn sẽ không chỉ là một đồng sinh! Thức ăn trong nhà đặc biệt ngon, phần lớn đều là Hiểu Nhi chuẩn bị.
Sư phụ của con gái …… Con gái của hắn có bí mật, hắn cũng chỉ có thể nỗ lực đọc sách, nỗ lực đốc thúc ba huynh đệ đọc sách, để cả gia đình mình càng có năng lực bảo vệ tốt con gái hắn.
Hiểu Nhi nhìn ngọn núi xa xa, lúc này, cây tùng trên núi có lẽ là nở hoa rồi, thật lâu không có lên núi, lên núi hái hoa tùng cũng được.
Hoa tùng có tác dụng trừ phong hàn, bổ phế, hạ sốt, tiêu viêm, cầm máu, thanh nhiệt giải độc. Nó cũng có tác dụng trị bệnh mẩn ngứa, trẻ em bị rôm sẩy, bị thương xuất huyết, động vật cắn, bệnh quáng gà.
Phấn hoa tùng, cần phải trải qua quy trình phá vỡ vỏ mới có hiệu quả, may mắn trong phòng bếp không gian có dụng cụ tách vỏ.
Ngày hôm sau, Hiểu Nhi gọi Tạ An và đứa ở trong nhà, cùng nhau lên núi hái hoa tùng.
Hiểu Nhi hái một đóa hoa tùng nhuỵ dài giống như tim heo cho mọi người xem, “Các ngươi nhìn xem, cái hoa tùng giống như vậy là có thể hái xuống, khi hái cẩn thận một chút, ta muốn phấn hoa bên trong.”
Mọi người vội đồng ý, liền bắt đầu đi hái.
Hiểu Nhi người nhỏ, vóc dáng không cao, nàng liền không tham gia, hơn nữa nàng có chuyện càng quan trọng hơn phải làm.
Không gian đã thật lâu không thăng cấp, một trăm đôi động vật kia đến bây giờ nàng cũng chưa gom đủ!
Nàng muốn nhân lần này lên núi, thu chút động vật vào không gian.
Hiểu Nhi nói nàng về nhà trước, sau đó xuống núi trước mặt bọn họ, vòng một con đường khác lại lên núi, sau đó chạy nhanh về phía núi sâu.
“Bạch Thiên, Thiên Bạch, nơi nào có nhiều động vật, mau nói cho ta biết.”
“Phía đông nam.”
“Chủ nhân, ngươi thả chúng ta ra khỏi không gian, chúng ta đến dẫn động vật vào trong không gian là được.” Bạch Thiên cảm thấy đi ra ngoài hoạt động một chút cũng chuyện tốt, luôn ngốc ở trong không gian cũng thực nhàm chán.
“Còn có thể như vậy? Các ngươi vì sao không nói sớm!” Hiểu Nhi không nhịn được trợn trừng mắt, phẫn nộ mà nhìn hai con ngỗng, nếu sớm biết như vậy, nàng đã sớm thả bọn họ đi ra ngoài tìm, bản thân mình chờ thu những động vật đó đi vào là được.
“Ta hiện tại cũng mới nhớ ra.” Bạch Thiên ngượng ngùng mà vươn một cánh, che khuất đầu ngỗng của mình, chặn tầm mắt của Hiểu Nhi.
Hiểu Nhi tâm niệm vừa động, đem chúng nó thả ra, sau đó hai con ngỗng, lập tức bay vào sâu trong núi.
“Chủ nhân ta nhất định mang rất nhiều động vật trở về, chờ chúng ta…” Chỉ còn lại lời nói của Bạch Thiên vọng lại trong tâm trí của Hiểu Nhi.
Mấy ngày hôm trước, mưa xuân kéo dài, trong núi mọc rất nhiều nấm, mộc nhĩ, v.v. sơn trân.
Nếu không cần tự mình đi tìm động vật, nàng liền bắt đầu hái nấm, hái mộc nhĩ. Thuận tiện nhặt hai cây gỗ có mộc nhĩ mọc và vài loại như vậy để vào trong không gian trồng. Về sau muốn ăn khi nào đều có thể ăn.
Hái được mộc nhĩ và nấm để vào trong không gian, sau đó Hiểu Nhi lại đi khắp nơi nhìn một chút, nhìn xem còn có phát hiện cái khác hay không, nhìn thấy rau dại cũng thuận tiện đào hai cây trồng vào trong không gian.
Sau đó nàng còn phát hiện nấm đầu khỉ và măng trúc, nàng đều trồng chúng nó ở trong không gian.
Lại tiếp tục đi một lúc, không thấy động vật gì, Hiểu Nhi suy nghĩ rồi cầm một chén nước suối trong không gian ra xem có thể hấp dẫn động vật hay không.
Nàng đặt chén nước xuống sau đó đi xa một chút, rồi núp vào một bụi cây.
Vạy mà lại được!
Rất nhanh liền có mấy con sóc nhảy xuống, tranh nhau uống nước trong chén, động vật không có linh tính, lập tức làm nước trong chén đổ ra ngoài!
Hiểu Nhi đi ra, sóc lập tức chạy mất!
Hiểu Nhi lấy chén về, lại múc một chén nước, sau đó dùng tay bưng, đẩy bát nước ra ngoài, có con sóc, nhìn xung quanh trong chốc lát, vẫn là không chịu nổi hấp dẫn nhảy xuống, nhảy đến Hiểu Nhi cánh tay bắt đầu uống nước trong chén.
Hiểu Nhi liền thu vào không gian, sau đó động tác không thay đổi, tiếp tục dụ hoặc những con sóc đó, rất nhanh lại có sóc nhảy xuống, …… Hiểu Nhi thu tổng cộng bốn con, liền từ bỏ, nàng nghĩ bốn con đủ một đôi trống mái đi! Dù sao thì nàng cũng không biết phân biệt giới tính sóc!
Sau đó lại thay đổi chỗ, làm y như vậy, hấp dẫn một con hoẵng lại đây, nhưng con hoẵng này không có dễ dụ như sóc, uống xong một chén nước, cũng chưa thể thu về tay, Hiểu Nhi phải dùng đến cỏ nuôi súc vật trong không gian mới bắt được nó!
Sau đó Hiểu Nhi lại thu được một đôi hoẵng, một đôi hươu sao, sau đó Bạch Thiên và Thiên Bạch đã trở lại.
Nàng cho rằng mình sẽ thấy Bạch Thiên và Thiên Bạch khí thế hiên ngang, do dự đắc thắng như một vị tướng quân, đi theo phía sau là một đám binh lính, không đúng nên nói là đi theo một đám thú, ví dụ như là hổ, sói, v.v. trở về.
Không ngờ!
Chúng nó mang theo một đám chim bay trở lại, các loại chim, có bạch hạc, anh vũ, cò trắng, chim hoàng oanh, khổng tước, hoàng yến, hồng nhạn, hỉ thước, bồ câu, chim én, chim bói cá…… Rất nhiều loại nàng không biết tên.
“Chủ nhân tỷ tỷ, chúng ta đã về rồi”
Hiểu Nhi nhìn chim bay đầy trên bầu trời, đầu đầy hắc tuyến!
“Ta nói Bạch Thiên, tỷ muốn chính là cáo trắng, cáo đỏ, sói trắng, hổ, báo, nha, những con này đều phải là con non, lớn quá, sợ dưỡng không thân! Còn có ngựa hoang, hươu, lợn rừng, v.v. các loại động vật.” Dù sao thì động vật có thể ăn thịt hoặc là có thể bán da lông! Cần nhiều chim như vậy làm gì!
“Vậy ngươi thu những con chim này vào không gian trước đi, chúng ta lại đi tìm.” Thiên Bạch tính tình tốt nhẹ nhàng nói.
Tuy không thích, nhưng vẫn đem tất cả loài chim đều thu vào không gian, sau đó không gian nhắc nhở, bắt đầu thăng cấp.