Nông Nữ Khuynh Thành (Dịch)

Chương 126 - Chương 126 - Đánh Tới Cửa

Chương 126 - Đánh tới cửa
Chương 126 - Đánh tới cửa

Chương 126: Đánh tới cửa

Vương thẩm đi vào nhà đại tẩu Hứa Văn Tuệ, đem chuyện Lương đốc công tặng sính lễ khen đến mức thành ba hoa chích choè.

Tẩu tử Hứa Văn Tuệ nghe nói Hứa Văn Tuệ có nhiều sính lễ như vậy, mắt trợn trừng, sau đó liền nở nụ cười, miệng liệt đến nửa ngày!

“Vương thẩm, ngươi nói là sự thật? Vậy mà Lương đốc công thật sự tặng cái đồ sao chổi kia nhiều sính lễ như vậy?” Đại tẩu Hứa Văn Tuệ lôi kéo Vương thẩm vội vàng xác nhận, trong lòng đã sớm cao hứng đến muốn nhảy dựng lên!

Lúc này phát tài lớn nha! Mười lượng bạc! Nam nhân nhà nàng kiếm nửa đời người cũng chưa kiếm được!

Không ngờ một cái giày rách, một lần nữa gả còn có thể có nhiều sính lễ như vậy!

Thật hy vọng nàng gả một lần lại một lần nữa, sau đó mỗi lần nhiều sính lễ hơn lần trước! Vậy nàng liền không cần làm cũng có cơm ăn!

“Việc này còn thật hơn cả trân châu! Đều truyền ra khắp thôn rồi! Không ngừng chỉ là mười lượng bạc! Hai bộ đồ trang sức bằng vàng, thiếu chút nữa làm mù mắt ta! Rồi còn vòng tay vàng! Ta xem không ít hơn bốn lượng đâu! Trời ơi! Nếu là ta, muốn ta chết ta cũng đồng ý!”

“Vậy thì phát tài rồi!” Hứa Văn Tuệ đại tẩu buông Vương đại thẩm ra, chuẩn bị đi tìm Hứa Văn Tuệ đòi sính lễ.

“Muội muội nhà ngươi đúng là rơi vào ổ phúc, đáng tiếc! Nhiều vàng bạc như vậy lại tiện nghi nhà người khác! Uổng công ngươi nuôi nàng nhiều năm như vậy, kết quả chỉ bại hoại thanh danh nhà ngươi! Chỗ tốt thì một chút cũng không nghĩ tới ngươi!”

Đại tẩu Hứa Văn Tuệ xoay người lại, “Thím, lời này là có ý tứ gì? Số vàng bạc đó tiện nghi ai?”

Cái đồ sát thiên đao nào dám cướp bạc của nàng! Nàng nguyền rủa cả nhà hắn chết không được tử tế, sinh con trai không có mông!

“Ôi chao! Ngươi không biết sao? Muội muội ruột thịt nhà ngươi, đem sính lễ đều cho đại tỷ nhận thân kia kìa! Vậy thì người gia đình kia chính là lại phát tài một lần nữa sao!”

“Cái gì! Ta không đánh chết cái đồ sao chổi kia, cái đồ bà nương phá của thì ta cùng họ với nàng, nãi nãi cái hùng!” Đại tẩu Hứa Văn Tuệ không nhịn được mà nói lời thô tục, sau đó thuận tay cầm đòn gánh gác ở góc tường rồi khí thế vội vàng đi ra ngoài.

Vương thẩm nhanh chân đuổi theo đi xem náo nhiệt!

Đại tẩu Hứa Văn Tuệ đi đầu đến nhà Hứa Văn Tuệ, phát hiện cửa bên ngoài đã được khóa lại, liền đến đầu thôn tìm nhà Thẩm Thừa Diệu.

Trên đường thôn dân thấy được dáng vẻ đại tẩu Hứa Văn Tuệ một bộ tìm giá đánh bộ dáng, đều theo ở phía sau xem náo nhiệt.

Đại tẩu Hứa Văn Tuệ đi vào nhà Thẩm Thừa Diệu, liền giơ đòn gánh đập vào cửa nhà bọn họ, “Hứa Văn Tuệ, ngươi cái đồ sao chổi, nhanh lăn ra đây cho ta, đừng tưởng rằng ngươi trốn ở đây ta sẽ không làm gì được ngươi! Đồ sao chổi, mau ra đây!”

“Lưu thị ngươi cái mụ già thúi, ngươi giàu có như vậy, còn tham lam bạc của ta, ngươi mau nhổ ra đây cho ta, nếu không ta nguyền rủa ngươi tràng xuyên bụng lạn, sinh con trai không có mông, chết không được tử tế!”

Hôm nay Tiền lão cha gác cổng thấy Hiểu Nhi xa xa đi tới ý bảo mở cửa, hắn nhanh chóng mở cửa ra.

Đại tẩu Hứa Văn Tuệ bởi vì dùng sức quá mạnh, lập tức liền giơ đòn gánh vọt vào, sau đó ngã gục trên mặt đất!

Thôn dân đi theo đằng sau, thấy, nhịn không được cười to thành tiếng.

Lưu thị nghe thấy động tĩnh ra cửa, vừa vặn liền thấy một màn này.

“Vị đại thẩm này, tại sao vừa mới đến đã hành đại lễ với chúng ta như vậy!”

“Ta phi, ai hành lễ với ngươi, quả thực không biết xấu hổ.”

“Người không biết xấu hổ mới xông vào trong nhà người khác gây rối!”

“Ngươi nói ai không biết xấu hổ thế, ngươi nói thêm câu nữa xem ta có xé miệng ngươi hay không!”

“Ai tới nhà ta cắn loạn, ai không phải không biết xấu hổ.”

“Còn tuổi nhỏ mà miệng đã độc như vậy, một chút cũng không nhường người khác, ta xem về sau ai dám cưới ngươi! Nếu không phải nhà ngươi nuốt tài sản nhà ta, mời ta cũng không tới đâu!”

“Nói rõ ràng một chút, nhà ai nuốt bạc của ngươi!”

“Đúng vậy, Hứa đại thẩm, nhà ngươi còn có bạc bị người ta nuốt sao?” Người xem xung quanh cười ra tiếng. Hứa gia này nghèo đến cũng chỉ dư lại một thân thịt mỡ là bà ta, hễ trong nhà có chút bạc, liền bị bà nương này cầm đi mua thịt ăn!

“Lương đốc công đưa tới sính lễ, không phải ở nhà ngươi sao? Còn dám nói không nuốt!”

“Ở nhà ta thì làm sao, người Lương đốc công cưới là ngươi sao, sính lễ kia là cho ngươi sao?”

Nghe xong lời này, thôn dân lại cười thành tiếng. “Mã thị, ngươi là muốn tái giá sao? Ôi chao, ngươi còn béo hơn cả con lợn vào cuối năm! Ai dám lấy ngươi, không sợ ăn cạn uống sạch sao?”

“Đây là thấy người ta thu được nhiều sính lễ, ghen ghét đố kỵ, cũng không nghĩ lúc trước đối xử với Hứa thị như thế nào, ta nếu là nàng liền không còn mặt mũi gặp người ta, ở đâu còn dám tới đòi sính lễ!”

“Ta phi, ngươi là heo, cả nhà ngươi đều là heo! Đồ sao chổi này là cô em chồng của ta, sính lễ của nàng không phải đại tẩu là ta đây thu, thì là ai thu!”

Sau đó nàng đứng lên, mắng nhiếc Hứa Văn Tuệ, “Ngươi cái đồ sao chổi, uổng phí ta nuôi ngươi nhiều năm như vậy, được chút đồ vật liền vội vàng dâng cho người ngoài! Nhìn ta té ngã cũng không vội đi lên đỡ, xem ta có đánh chết ngươi hay không, đúng là ba ngày không đánh, ngươi liền làm phản. Ngươi nhanh lấy những phần sính lễ đó ra đây! Nếu không ta đánh gãy chân của ngươi!”

Dứt lời nàng liền cầm đòn gánh chuẩn bị đánh vào người Hứa Văn Tuệ, Hứa Văn Tuệ trốn tránh không kịp thời, cứ như vậy bị đánh một cái.

“Đại tẩu, chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ.” Hứa Văn Tuệ lắc đầu, né tránh cây gậy thứ hai đang đánh vào người nàng!

“Tạ quản sự, đuổi cái đầu heo này ra ngoài cho ta, về sau đừng để cho loại súc sinh vô nhân tính này đi vào!” Hiểu Nhi tiến lên cướp lấy chiếc đòn gánh trong tay bà ta, lạnh lùng nói!

Tạ an nhận được phân phó, nắm lấy cổ áo bà ta, mở cửa ra, ném một phát lên mặt đất, vợ Tạ An, lập tức đem một chậu nước rửa chân của Tạ lão cha hắt lên người bà ta!

Đám người phá lên cười lớn!

Vợ Tạ An uy vũ! Quá hiểu ý mà phối hợp!

Lưu thị lúc này mới lên tiếng: “Mọi người cũng biết muội muội ta đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với nàng, mà sính lễ của muội muội ta ta chỉ tạm thời bảo quản, đến ngày thành thân, sẽ để nàng mang đi toàn bộ. Tuyệt đối sẽ không nuốt một văn tiền.”

“Nhà các ngươi làm việc chúng ta còn không biết sao? Nhiều bạc như vậy đều lấy ra, giúp trong thôn sửa đường tốt như vậy, tại sao sẽ tham một chút sính lễ kia, chúng ta chính là tới xem Hứa gia này bị chê cười! Tam tẩu đừng để ý!” Trong đám người có người nhanh chóng đáp lại.

“Lúc ấy đuổi người ta ra khỏi cửa, một xu cũng không cho, đoạn tuyệt quan hệ thống khoái như vậy, hiện tại muốn người ta đem sính lễ đến, trên đời không có chuyện tốt như vậy!”

“Ngươi muốn lấy đi những phần sính lễ đó, vậy ngươi chuẩn bị cho nàng của hồi môn gì! Không đúng sự thật cũng đừng mơ tưởng!”

Trong lòng mọi người đều cảm thấy bà nương Hứa gia này đúng là cái người ngu ngốc, nhà Thẩm Thừa Diệu cũng dám đi vào, hiện tại người ta riêng đứa ở cũng có không ít người, muốn đánh chết nàng còn không phải quá dễ dàng sao!

Nhà Thẩm Thừa Diệu bởi vì sửa đường và xây sân phơi lúa cho thôn, rất nhiều người đều là nói hắn tốt, cũng giúp đỡ nhà bọn họ nói chuyện.

Đại tẩu Hứa Văn Tuệ, bị ném ra cửa, cảm thấy mất mặt, hơn nữa còn không lấy được bạc không cam lòng, liền ở cửa nhà Thẩm Thừa Diệu không quan tâm mặt mũi khóc gây rối.

Tính toán gây rối đến khi cả nhà Thẩm Thừa Diệu đều phiền, sợ chủ động lấy bạc ra!

Sau đó vẫn là đại ca Hứa Văn Tuệ mạnh mẽ kéo nàng đi.

Con người đại ca Hứa Văn Tuệ thật ra không có gì, chỉ là quá mềm yếu, nghe lời vợ hắn, một chút cũng không dám không nghe, do đó mới dẫn tới bi kịch của Hứa Văn Tuệ.

Hiện tại vợ hắn lại tới phá hư việc hôn nhân của muội muội hắn, hắn không chịu nổi, mới cứng rắn kéo người đi.

Hiểu Nhi lạnh lùng nhìn, nếu người này gặp chuyện, về sau nàng cũng không ngại giúp hắn một phen, dù sao cũng là đại ca ruột thịt của Hứa Văn Tuệ!

Bình Luận (0)
Comment