Chương 127: Sự kiện của hồi môn
Ngày Hứa Văn Tuệ thành thân, Lưu thị mời người toàn thôn tới nhà nàng ăn tiệc!
Lưu thị nhận muội muội, người nhà mẹ đẻ Lưu thị tất nhiên đều tới. Bọn họ cũng coi như con gái tái giá một lần nữa vậy, chẳng qua là ở Lưu thị trong nhà ra cửa.
Trong lòng Hứa Văn Tuệ cảm động đến bối rối, trong lòng âm thầm thề, về sau nhất định phải coi các nàng như mẹ ruột, tỷ tỷ ruột để hiếu kính.
Của hồi môn của Hứa Văn Tuệ ở bên ngoài, Lưu thị và nhà mẹ đẻ Lưu thị cùng nhau chuẩn bị: Đồ gỗ gia dụng có giường gỗ sồi, các kiểu bàn dài, tủ gỗ nam, tủ đứng, giường đất, hai cái rương gỗ (bên trong có chăn bông, chăn đơn, xiêm y bốn mùa), tráp trang sức, tráp tiền, bàn trang điểm, bàn để trên giường đất, thau đồng, v.v……
Những đồ nội thất đó đều là cửa hàng nội thất sản xuất, hình thức và chạm trổ đều rất tinh mỹ, không mất đi tính cổ xưa, mà trang nhã quý khí!
Rất nhiều người đều khen ngợi không ngớt với những đồ nội thất đó, nói khi con gái thành thân cũng đặt một bộ như này!
Những đồ nội thất đó đều là nhà mẹ đẻ Lưu thị chuẩn bị của hồi môn.
Lưu thị chuẩn bị các dạng đồ sứ: Bình hoa, bộ đồ ăn, trà cụ, cái bình, v.v.!
Đồ trang sức: Một chuỗi vòng tay trân châu, một bộ đồ trang sức vàng, một bộ đồ trang sức bạc.
Vật trang trí: Một bức bình phong, một bức trướng Tống Tử Quan Âm.
Đồ dùng trên giường bốn bộ, xiêm y bốn mùa, giày vớ, hai thất tơ lụa thượng đẳng, hai thất gấm vóc, hai thất vải bông thượng đẳng.
Còn có các kiểu vật dụng hàng ngày, bồn rửa mặt, bồn gỗ, thau đồng, thùng gỗ, v.v….
Lưu thị lén nhét cho nàng hai mươi lượng áp đáy hòm, một đôi vòng ngọc phỉ thúy tỉ lệ thượng đẳng, xanh biếc, mượt mà, trong suốt. Đôi vòng ngọc này là Hiểu Nhi mua về và cất ở trong không gian!
Chỗ của hồi môn này, mua ở cửa hàng, tuyệt đối không dưới trăm lượng.
Của hồi môn của Hứa Văn Tuệ, thêm cả sính lễ, ước chừng tổng cộng mười hai đài.
Rất nhiều người không rõ Lưu thị vì sao lại đối xử với người muội muội nhận thân này tốt như vậy, tuy rất nhiều đồ vật đều là nhà mẹ đẻ Lưu thị chuẩn bị, nhưng còn không phải bởi vì Lưu thị mới chuẩn bị sao!
Lưu thị cũng là nhìn tranh thêu của Hứa Văn Tuệ mới biết được hóa ra nàng là ân nhân cứu mạng của Cảnh Duệ.
Khi còn nhỏ Cảnh Duệ từng chơi ở bờ sông, trượt chân ngã xuống sông được người khác cứu lên, khi Thẩm Thừa Diệu chạy tới tìm người, chỉ nhìn thấy thân ảnh một nữ tử biến mất ở trong rừng.
Khi đó nước sông thật ra cũng không tính là sâu, dòng nước cũng không chảy siết, nhưng đối với đứa bé ba tuổi cũng đủ để giết chết nó.
Lúc ấy hắn thấy Cảnh Duệ nằm ở bờ sông không nhúc nhích, trong lòng sốt ruột, hơn nữa phụ nữ cùng tuổi trong thôn lại quá nhiều, không nhận ra là ai!
Nàng kia có lẽ là xiêm y ướt, thấy Thẩm Thừa Diệu chạy tới liền né tránh.
Sau khi Cảnh Duệ tỉnh lại nói, hắn không cẩn thận rơi xuống sông, thấy có tỷ tỷ nhảy xuống sông cứu hắn, chỉ là khi cứu lên bờ hắn đã hôn mê, mà hắn cũng nói không rõ tỷ tỷ kia là ai, khi đó hắn chỉ có hơn ba tuổi, lại dưới tình huống rơi xuống sông thấy người ta, nói không rõ là ai cũng là chuyện bình thường.
Nhưng trong tay hắn lại là túi thơm kéo được trên người nàng kia, sau đó Lưu thị cầm túi thơm hỏi rất nhiều nữ tử, nhưng ai cũng nói không phải nàng, mà khi đó Hứa Văn Tuệ không lâu sau đó liền xuất giá, bình thường nữ tử trước khi xuất giá sẽ ở trong nhà thêu của hồi môn, nàng cũng không nghĩ tới sẽ là Hứa Văn Tuệ.
Sau khi nhận thân, lại bởi vì chuyện làm thú bông, thường xuyên tiếp xúc, đến nhà nàng thấy nàng thêu túi tiền được một nửa, cảm thấy quen thuộc lại cầm túi thơm qua đây hỏi, mới xác nhận chính là nàng.
Lưu thị cảm thấy, lúc trước Hứa Văn Tuệ thành thân vẫn luôn không có con đều là bởi vì năm ấy cứu Cảnh Duệ, rơi xuống nước, bị hàn khí tạo thành.
Vì thế cố ý mang nàng đến nhà La đại phu xem bệnh, nghe nói không có việc gì mới yên tâm.
Lưu thị và Thẩm Thừa Diệu đều là người có ân báo ân, đã biết việc này, vậy của hồi môn sẽ chuẩn bị thật nặng, nếu không phải lo lắng đưa quá nhiều, Thẩm Trang thị sẽ gây chuyện, bọn họ đòi càng nhiều!
Nhưng là có một số việc, không phải ngươi lo lắng, cố ý nhân nhượng thì sẽ không xảy ra.
Đưa dâu xong, sau khi thôn dân đều ăn tiệc xong.
Thẩm Thừa Diệu và Lưu thị bị gọi vào thượng phòng nhà cũ, hai người đều còn chưa kịp chào hỏi, Thẩm Trang thị đã trực tiếp hỏi: “Các ngươi rốt cuộc đưa cho đồ sao chổi kia chuẩn bị bao nhiêu của hồi môn?”
“Cũng không được bao nhiêu, những phần sính lễ đó đã chiếm không ít đài.”
“Ta phi, ngươi lừa ai đấy! Không được bao nhiêu! Riêng những đồ gỗ ngăn tủ đó đã không ít, ta cũng chưa thấy cô nương trong thôn nào của hồi môn có thể so sánh được với nàng! Chỉ là một cái đồ sao chổi, vẫn là tái giá kết hôn lần hai, nàng cũng xứng sao!”
“Những đồ gỗ ngăn tủ đó là nhà mẹ đẻ ta chuẩn bị! Không liên quan đến chuyện của chúng ta!”
“Đánh rắm! Người nhà mẹ đẻ ngươi chuẩn bị! Cửa hàng đồ gỗ kia không có phần của con trai ta sao? Lấy đồ của con trai ta nói là của nhà mẹ đẻ ngươi! Ta nói cho ngươi biết, muốn đem đồ vật của Thẩm gia ta đến nhà mẹ đẻ ngươi, ngươi nghĩ cũng không cần nghĩ!”
“Con không có. Nhiều năm như vậy, con cũng không về nhà mẹ đẻ được mấy lần, nhưng mỗi năm về thăm người thân, quà mừng năm mới một lần cũng chưa đưa qua, nương hẳn là biết đi!” Sắc mặt Lưu thị trắng bệch, vết nhơ này nhưng nghiêm trọng.
Ở thời đại này, một nữ nhân nếu là bị mang tội danh đem của cải của nhà chồng lấy về nhà mẹ đẻ, nghiêm trọng thì sẽ bị trong tộc hưu bỏ!
“Nương, mẹ bọn nhỏ không phải là người như vậy.”
“Ngươi lời này là có ý gì, ai không cho ngươi trở về, ngươi không trở về còn trách ta sao?” Nghe xong lời này Thẩm Trang thị thẹn quá hóa giận.
“Con không có ý này.” Bạc đều ở trên tay nàng, một cắc cũng không cho, mỗi lần nhắc tới thì mũi không phải mũi, mắt không phải mắt, còn dùng sức sai con của mình làm việc, nàng làm sao dám về!
“Không có ý này, vậy vẻ mặt ngươi như kiểu thâm cừu đại hận cho ai xem! Người không biết lại tưởng ta khi dễ ngươi! Đồ đê tiện trong ngoài bất nhất! Bỏ đi, việc này ta không so đo với ngươi, hôm nay kêu các ngươi lại đây là vì chuyện của hồi môn cho Ngọc Châu. Ngươi nói, các ngươi chuẩn bị cho Ngọc Châu bao nhiêu của hồi môn!”
“Ngọc Châu đính hôn rồi ạ?” Thẩm Thừa Diệu cảm thấy kỳ lạ.
“Không đính hôn thì không thể chuẩn bị của hồi môn sao? Con gái nhà ai mà không phải vừa sinh ra liền bắt đầu tích góp của hồi môn! Các ngươi ngay cả người ngoài cũng chuẩn bị mười hai đài của hồi môn, muội muội ruột của mình thế nào cũng phải chuẩn bị mười tám đài đi!”
“Tam ca, của hồi môn của ta, tủ này, giường này, hòm xiểng này, bàn, ghế, v.v. những đồ nội thất đó đều phải dùng gỗ sưa làm, chính là loại gỗ mà nhà ngươi làm đồ nội thất ở nhà đó!” Nàng nghe đại ca nói, gỗ sưa rất quý! Có một vài loại đồ nội thất gỗ sưa giá trị ngàn vàng.
“Đến lúc đó tam ca sẽ làm một bộ tinh xảo điển nhã gia cụ cho ngươi làm của hồi môn.”
Thẩm Thừa Diệu không đồng ý dùng gỗ sưa làm, hiện tại gỗ còn lại ở cửa hàng cũng không nhiều lắm, là có, thì cũng đã có khách đặt trước, mà gỗ này cũng không phải muốn mua là có. gỗ sưa tốt nhất thị trường rất ít. Hôm kia mới nghe đại cữu huynh nói có một vị khách đặt hai bộ đồ gỗ, cuối năm sau năm mới lấy hàng, yêu cầu toàn bộ làm bằng gỗ sưa, hiện tại chính là khắp nơi tìm loại gỗ này đâu!
Nguyên bộ gỗ sưa thật sự không làm được, nhưng một hai món đến lúc đó có lẽ là có thể, Thẩm Thừa Diệu nghĩ. Chung quy nàng là muội muội ruột thịt của mình hắn cũng không thể bạc đãi nàng.
“Ta còn muốn mười bộ đồ trang sức vàng ròng, hai mươi bộ đồ trang sức bạc, còn có mười đôi vòng tay vàng, một trăm lượng vàng, ngọc trai, đá quý những cái đó cũng phải có, tơ lụa, gấm vóc, vân lăng mỗi loại không dưới mười tấm, còn có ruộng tốt năm mươi mẫu, một gian cửa hàng trong huyện, tạm thời thì chuẩn bị thế thôi, về sau cảm thấy thiếu lại thêm.”
Thẩm Thừa Diệu nghe xong mặt đều đen lại, đây là coi hắn là cái gì? Còn về sau cảm thấy thiếu lại thêm! Đây là muội muội ruột thịt của mình sao, có coi hắn là huynh trưởng sao? Đây là coi bản thân mình coi tiền như rác đi!
Lưu thị cũng không thể tưởng tượng được mà nhìn cô em chồng này. Nhà nàng tuy rằng giàu có, nhưng cũng không phải gia tài bạc triệu hoa không hết. Huống chi bạc này phần lớn là bọn nhỏ kiếm về! Nàng có nhiều con như vậy, dù sao cũng phải để lại cho bọn nhỏ một ít!