Chương 20: Bữa tiệc cá vừa ý?
Thẩm Thừa Diệu và Thẩm Tử Hiên, Lê Triết Vĩ ba người đem một thùng gỗ cá to nâng lên xe bò, xe bò này là Lưu Chí Văn và Lưu Chí Võ về nhà lấy chậu to và sọt đẩy lại đây. Thẩm Thừa Diệu đẩy xe bò về Lưu gia, một thùng cá to đang nhảy tới nhảy lui, giọt nước bắn lên, dưới ánh mặt trời, bọt nước ánh lên tia sáng bảy sắc, vảy cá bàng bạc, quả thực làm lóa mắt thôn dân.
Trở lại Lưu gia, một thùng cá to như vậy, khiến cho mấy người phụ nữ ngây ngốc, trợn mắt há hốc mồm.
Đàm thị lẩm bẩm: “Hóa ra trong sông có nhiều cá như vậy? Ngày thường vớt một con lên còn khó, hôm nay chúng nó tự sát tập thể sao?”
“Phốc!” Lê Triết Vĩ cười phun, thấy những người khác đều nhìn về phía hắn, vội sửa sang lại thần thái: “Xin lỗi, nhất thời không nhịn được, vị phu nhân này nói chuyện, thật dí dỏm, ta không nhịn được nên mới cười.”
Hiểu Nhi cũng mới biết, hóa ra Lưu Tĩnh Xu là theo gene của Đàm thị.
Cữu cữu của Hiểu Nhi hôm nay không ở nhà, ở cửa hàng đồ gỗ trong huyện làm việc. Trong nhà đều là nữ nhân, Thẩm Thừa Diệu liền phụ trách chiêu đãi hai người Thẩm Tử Hiên và Lê Triết Vĩ.
Lưu thị và Lưu Lâm thị, đều ở phòng bếp bận việc, Đàm thị ôm tiểu muội. Có khách tới, khẳng định là phải nấu thêm đồ ăn, Hiểu Nhi và Lưu Tĩnh Xu cũng đi phòng bếp hỗ trợ, nàng để Lưu thị nấu canh cá và làm tôm sông hấp, còn nàng đem thịt cá cắt thành lát mỏng, làm cá hầm cải chua, đầu cá hấp, làm cá chưng, còn làm một mâm lươn kho tàu. Hơn nữa lúc nãy Lưu thị đã làm xong gà xào nấm hương, hoa tỏi xào thịt khô, rau xanh xào và hẹ xào trứng, vừa vặn mười món, tách ra hai bàn ngồi, đồ ăn trên bàn đều được ăn sạch sẽ.
“Hiểu Nhi, trù nghệ của cháu rất rốt, mợ có chút xấu hổ.” Ăn qua đồ ăn Hiểu Nhi làm, bà đều ghét bỏ đồ ăn mình làm.
“Mợ làm đồ ăn cũng rất ngon, chỉ là cá này tự mình bắt nên mọi người mới cảm thấy ăn càng ngon là do có phần tình cảm trong đó.” Hiểu Nhi cảm thấy Đàm thị nấu ăn khá tốt, mà đồ ăn nàng làm có nước không gian gian lận, đương nhiên sẽ khác nhau.
Mặc dù từ "phần tình cảm" nghe có vẻ mới mẻ, nhưng mọi người đều hiểu cũng cảm thấy đó là nguyên nhân.
“Tử Hiên, lần sau được nghỉ, ta về nhà ngươi, đến nhà Hiểu Nhi ăn cơm đi! Hiểu Nhi ngươi nhớ xuống bếp chiêu đãi chúng ta, Triết Vĩ ca mang đồ ăn ngon cho muội.”
“Được nha, ca có cái gì ăn ngon?” Hiểu Nhi sảng khoái mà đáp ứng, Lê Triết Vĩ vừa nhìn là biết cậu ấm của đại gia tộc, nhưng rất dễ gần, rất hiền hoà, nàng cũng vui vẻ kết bạn, bằng hữu nhiều đi lại mới dễ dàng.
“Lê công tử tới là được, không cần mang đồ đâu.” Thẩm Thừa Diệu trừng mắt nhìn Hiểu Nhi.
“Tam thúc, cháu là bạn học của Tử Hiên, thúc gọi cháu Triết Vĩ là được, Lê công tử quá xa lạ.” Lê Triết Vĩ cảm thấy mình phải có quan hệ tốt với Thẩm gia, nha đầu kia làm đồ ăn rất hợp khẩu vị của hắn. Hắn rất kén ăn, bình thường đều ăn một chút để không đói bụng là được, hôm nay hắn còn muốn ăn thêm những món ăn đó, quả là hạn hán mà gặp mưa rào.
Thẩm Thừa Diệu cảm thấy Lê Triết Vĩ nhiệt tình hơi quá mức, nhưng cũng gật đầu.
Ăn cơm xong, Lưu Tĩnh Xu kéo Hiểu Nhi đi hái táo ăn, táo năm nay rất ngon, vừa to vừa ngọt.
“Hiểu Nhi, muội dưới gốc cây đỡ quả, tỷ lên cây hái.” Dứt lời liền bò lên trên cây, rõ ràng là thường xuyên làm việc này.
“Hiểu Nhi đỡ lấy.” Hiểu Nhi thấy nàng ném xuống một quả táo, đưa tay ra đỡ.
Thấy Hiểu Nhi đỡ được thì khen: “Hiểu Nhi thật lợi hại! Tiếp tục nhé!” sau đó vừa hái vừa ném xuống, Hiểu Nhi đều đỡ được. Lưu Tĩnh Xu thấy Hiểu Nhi vậy mà có thể đỡ được hết, kinh ngạc, liền càng ra sức mà ném, hai người chơi trò tỷ ném muội đỡ.
Khi Lê Triết Vĩ đi ra, nhìn thấy một người con gái mặc áo vải thô màu hồng phấn, giống khỉ nhảy tới nhảy lui trên cây, nghịch ngợm trêu đùa đứa bé gái dưới gốc cây, tiếng cười như chuông bạc đánh vào đáy lòng hắn, hắn cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
“Được rồi, biểu tỷ, đủ rồi, đã hái được rất nhiều.” Hiểu Nhi có chút mệt mỏi, cắt ngang người nào đó đang vui vẻ trên cây.
Lưu Tĩnh Xu muốn hái thêm một chút, nhưng nhìn thấy dưới gốc cây có thêm một người, cũng xấu hổ không dám ở trên cây nữa, từ ngọn cây bò xuống, bò được một nửa liền trực tiếp nhảy xuống.
Lê Triết Vĩ vẫn luôn nhìn Lưu Tĩnh Xu, thấy nàng nhảy xuống, sợ tới mức trái tim nhảy ra ngoài, không chút suy nghĩ liền chạy tới, vươn tay, đem nàng đỡ lấy nàng.
Lưu Tĩnh Xu luôn nhảy xuống như vậy, chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày sẽ có người đỡ mình, nhất thời ngây người trong lòng người nào đó nhìn người ta không phản ứng kịp.
Lê Triết Vĩ nhìn người phụ nữ trong lòng bị dọa choáng váng, trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn: May mắn mình cách nàng chỉ có hai bước xa. Nghĩ đến vừa nãy nàng làm hành động nguy hiểm như vậy, trách móc nói: “Lần sau nhất định không được làm chuyện nguy hiểm như vậy, không may ngã thì làm sao bây giờ!”
Hiểu Nhi nghe xong lời này, nhíu mày, lời này như thế nào lại có chút cưng chiều và đau lòng? Nhìn thoáng qua biểu tình của Lê Triết Vĩ, ánh mắt nhu hòa có thể ra nước, đến, có gian tình!
Nghe hắn nói, Lưu Tĩnh Xu nhận ra mình vẫn ở trong lòng hắn, vội giãy giụa thoát khỏi cái ôm của hắn, mặt đỏ giống quả táo, cúi đầu nói một câu: “Cảm ơn công tử cứu giúp.” Liền đỏ mặt chạy vào nhà.
Hiểu Nhi nhìn bộ dáng của biểu tỷ, nhướng mày, hai người đây là vừa mắt nhau?
Những người khác đi ra, thấy Lưu Tĩnh Xu đỏ mặt chạy vào, Chí Văn liền hỏi: “Tỷ tỷ làm sao vậy? Mặt đỏ như vậy?”
“Không sao đâu, cảm nắng đi, tỷ ở trên cây hái táo một hồi lâu. Táo này rất ngọt, muội đi rửa một chút cho các người ăn.” Hiểu Nhi giúp hai người che giấu, dù sao ở cổ đại, thanh danh của con gái rất quan trọng, bị đàn ông chạm vào ngón tay một chút cũng là chuyện lớn, huống chi bị ôm trong lòng. Mà hai người này thân phận cách nhau quá xa, khả năng sẽ khó thành.
Hiểu Nhi rửa sạch một đĩa táo mang ra bàn đá, dưới gốc cây táo, vừa vặn có cái bàn đá và mấy cái ghế đá dùng để ngồi hóng gió. Cảnh Duệ, Cảnh Hạo, Chí Văn và Chí Võ bốn người, luôn miệng hỏi Tử Hiên hai người việc đọc sách trong thư viện, hai người cũng kiên nhẫn mà trả lời.
Hiểu Nhi bỏ táo xuống: “Các huynh ăn đi, muội đi làm ít mồi câu.”
Mấy người nghe xong cũng không nói nữa, đều muốn nhìn một chút xem mồi câu làm như thế nào.
“Hiểu Nhi, muội cần cái gì, ca đi chuẩn bị.” Lưu Chí Võ tích cực nói.
“Vậy ca cho muội ít cám gạo, cám mì và bột mì đi, muội đi lấy nước.” Hiểu Nhi cầm cái chén không trước mặt bọn họ đi đến giếng nước múc nước, sau đó lại hơi nghiêng người chặn đi tầm mắt người khác đem chén nước đã được chuẩn bị trong không gian đổi thành chén nước vừa múc.
Hiểu Nhi cầm một chén nước trong không gian lại đây, sau đó trộn nửa chén cám gạo, nửa chén cám mì, nửa chén bột mì quấy đều, sau đó cho nước vào quấy.
“Hiểu Nhi, chỉ làm một chút như vậy không đủ chia.” Lê Triết Vĩ thấy Hiểu Nhi chỉ làm ít như vậy liền bất mãn, ít như vậy hắn đều muốn hết chỗ mồi này cũng không đủ.
“Đúng vậy, Hiểu Nhi, lại làm thêm đi.” Chí Võ cũng cảm thấy ít, hắn lấy mỗi thứ hai chén mang đến.
“Vậy huynh lại múc thêm chén nước lại đây, nhưng mà muội cảm thấy đủ rồi, nếu mồi câu làm thành công, một ít này có thể hấp dẫn rất nhiều cá đến, không thành công thì có làm bao nhiêu cũng lãng phí.”
“Vậy thì càng phải làm thêm nhiều chút, nếu lần này làm không thành công làm sao bây giờ? Nếu không làm thêm hai lần? Còn có Hiểu Nhi muội có phải quên thứ gì hay không.” Lê Triết Vĩ thấy mồi câu làm đơn giản như vậy, nghi ngờ Hiểu Nhi thiếu thứ gì đó.
“Không có, mấy thứ như này là được, quan trọng là tỉ lệ hỗn hợp và độ mạnh yếu khi trộn, hai điểm này đều phải đúng không được hơn kém chút nào, để hương vị của những thứ này hòa quyện thành hương vị mà cá thích mới được.” Hiểu Nhi nói dối.
Theo yêu cầu của mọi người, Hiểu Nhi lại làm hai chén, sau đó Thẩm Tử Hiên, Lê Triết Vĩ và hai huynh đệ Chí Văn Chí Võ đem ba chén mồi câu chia thành ba phần bằng nhau. Mấy người cầm ba túi mồi câu khác nhau, đều coi là bảo bối.
Buổi trưa đã qua, Thẩm Thừa Diệu nói phải về nhà, tiểu muội còn nhỏ, đi đêm không tốt. Thẩm Tử Hiên và Lê Triết Vĩ cũng phải quay trở lại thư viện.
Đàm thị đem táo vừa mới hái chia làm ba, để bọn họ mang đi, định cho bọn họ ít cá mang đi, nhưng mọi người nói không cần, có mồi câu, trở về có thể vớt, mới thôi.
Lê Triết Vĩ nhận được táo, nhớ tới thân ảnh hồng nhạt ở trên cây kia, không khỏi cầm túi táo chặt hơn.
Hiểu Nhi lén đổ thêm rất nhiều nước không gian vào thùng gỗ, những con cá này chắc có thể nuôi được một thời gian, nàng nói với Đàm thị: “Mợ, ngày mai bảo cữu cữu mang cá vào trong huyện bán là được, cháu thấy bây giờ chúng còn bơi khỏe như vậy, ngày mai chắc là vẫn sống. Bán không hết, thì dùng muối ướp, làm cá khô.”
Đàm thị đồng ý rồi tiễn người đi.