Chương 21: Họp chợ
Vừa mới phân gia, rất nhiều đồ dùng sinh hoạt đều thiếu, mà trên trấn ngày mồng bốn và mồng mười là phiên chợ, đây là họp chợ nhỏ; ngày mồng hai và mồng tám là họp chợ lớn ở trong huyện.
Hôm nay là ngày mồng tám tháng mười, vừa lúc là họp chợ lớn, sáng sớm Thẩm Thừa Diệu mang xe bò đến, mang ba đứa nhỏ đòi đi họp chợ cùng đi vào trong huyện. Bây giờ trời còn chưa sáng hẳn, sáng sớm tháng mười thời tiết rất lạnh, bởi vì thời đại này không có ô nhiễm, không có hiệu ứng nhà kính, cho nên Hiểu Nhi cảm thấy thời tiết lúc này so với kiếp trước đồng lạnh nhiều hơn nhiều.
Ba đứa trẻ ngồi trên xe bò, đều mặc áo bông cũ đến trắng bệch, lạnh đến run bần bật. Hiểu Nhi quyết định lát nữa nhất định phải mua vải mới, làm áo lông vũ.
Lưu thị vội lấy ra một cái chăn bông, quấn ba người lại: “Không cho các con đi nhưng mấy đứa cố tình muốn đi, lấy chăn quấn kỹ lại, đừng để cảm lạnh, tới trong huyện thì phải đi theo sát cha con, đừng chạy loạn, đi lạc, bị bắt cóc thì không được gặp cha mẹ nữa đâu.”
“Nương, chúng con biết rồi, mẹ mau về phòng đi, bên ngoài quá lạnh, con sẽ để ý đệ đệ và muội muội.” Cảnh Duệ kéo chặt hai góc chăn bông, giục Lưu thị về phòng.
“Mẹ đứa nhỏ, yên tâm đi, chúng ta đi thôi.” Thẩm Thừa Diệu vung roi, xe bò liền chậm rãi đi về phía trước.
Tới huyện thành, trời đã sáng rõ. Ở cửa thành có rất nhiều người xếp hàng vào thành. Thẩm Thừa Diệu trả hai văn tiền đánh xe bò vào thành. Không đánh xe bò vào thành thì không cần trả tiền, nhưng phải trả một văn tiền để cất và bảo quản xe bò. Hôm nay bọn họ mua nhiều đồ, Hiểu Nhi lại nói ngồi trên xe bò quấn chăn không lạnh nữa, Thẩm Thừa Diệu đánh xe bò vào thành.
Bọn họ đến lò rèn trước, ông định mua thêm hai bộ nông cụ, khi phân gia chỉ được phân hai bộ, nhưng bây giờ Cảnh Duệ và Hiểu Nhi đều có thể hỗ trợ làm việc, nên mua thêm hai bộ cho bọn nhỏ dùng. Lại mua thêm hai con dao, một thanh dao chẻ củi, một cái rìu ở lò rèn. Lò rèn cũng bán nồi sắt, còn rẻ hơn so với tiệm tạp hóa, Hiểu Nhi cảm thấy trong nhà nên mua thêm một cái nồi sắt to, chuyên dùng để đun nước tắm rửa, dùng nồi nấu đồ ăn để đun nước, trong nước luôn có một lớp dầu, tắm rửa như này khác nào không tắm, tắm xong người còn đầy dầu mỡ.
Thẩm Thừa Diệu bị Hiểu Nhi quấy rối không có biện pháp, nên đã mua, hai trăm văn, nghĩ thôi cũng thấy đau lòng.
Mua xong đồ ở lò rèn, lại đến tiệm tạp hóa mua chén đĩa, …các thứ. Ở cửa tiệm tạp hóa, Thẩm Thừa Diệu để ba đứa nhỏ vào cửa hàng chọn chén trước, ông đem lương thực mới thu hoạch của nhà mang đi xay bột.
Hiểu Nhi nhìn chén trong tiệm tạp hóa một chút, chỉ vào một loại chén chất lượng tầm trung hỏi: “Chưởng quầy bá bá, chén này bán như thế nào?”
Chưởng quầy không vì ba đứa nhỏ vào mua mà không để ý, nhiệt tình tiếp đón: “Tiểu muội muội muốn mua chén sao? Chén này ba văn một cái”.
“Ba văn đắt quá, cháu mua nhiều hơn thì có thể rẻ hơn một chút sao?”
“Nếu mua nhiều thì có thể hai văn rưỡi một cái, chén này nhà bá chất lượng rất tốt còn có thể cách nhiệt. Hai văn rưỡi là thúc bán với giá gốc rồi đấy.” Chưởng quầy bày ra bộ dáng khó xử, tựa như ít đi nửa văn giống như cắt đi một miếng thịt trên người ông.
Hiểu Nhi mới không tin ông: “Chưởng quầy, hai văn rưỡi cũng không có nghĩa là không rẻ, hai văn đi.”
“Hai văn không được, hai văn chỉ được loại chén này.” Chưởng quầy chỉ vào đống bát ở bên cạnh.
“Vậy thì hai văn rưỡi, lại lấy cho cháu mười cái muỗng?”
Chưởng quầy nghĩ, muỗng hai văn tiền ba cái, mười cái cũng chỉ bốn năm văn, lấy hàng rẻ hơn nên đồng ý.
Hiểu Nhi thấy chưởng quầy đồng ý nhanh như vậy, cảm thấy chén này hai văn rưỡi một cái chắc chắn là vẫn đắt, liền chỉ vào đũa trúc bên cạnh: “Chưởng quầy bá bá, đũa này của bá đều làm từ cây trúc, cũng không đáng giá bao nhiêu tiền, vậy thì cho cháu hai bó đi.” Một bó đũa có mười đôi.
Đũa này một bó ba văn tiền, hai bó thì sáu văn, nên chưởng quầy không đồng ý.
“Đũa này để bán. Không thể cho thêm nữa.”
“Hai bó mới sáu văn, cháu mua nhiều chén như vậy, bá cũng không tặng thêm, cháu đi mua nhà khác, vậy thì bá chịu thiệt.”
Chưởng quầy thấy một đứa trẻ mà biết mặc cả thấy kỳ lạ, chén bán được nhiều, mỗi cái có thể kiếm được một văn rưỡi nên đồng ý. Hơn nữa đũa trúc ở trong huyện cũng không dễ bán.
Hiểu Nhi đi quanh cửa hàng một vòng, thấy bán cả hạt giống: “Chưởng quầy bá bá, cửa tiệm của bá có hạt giống gì?”
Chưởng quầy đi tới, giới thiệu một ít hạt giống, đều là hạt giống rau dưa thường thấy, nhà mình cũng để lại để trồng. Chưởng quầy thấy Hiểu Nhi không có hứng thú, liền chỉ vào một hàng hạt giống khác trên giá: “Những hạt giống kia là mang từ nước ngoài về, chủ nhân nhà bá có thuyền ra biển, năm nay mang về hạt giống mới, hai năm nay mở cửa giao thương với nước ngoài, rất nhiều hạt giống đổ vào, tuy gieo trồng thành công nhiều loại như khoai lang, bắp, nhưng vẫn rất nhiều người không dám trồng, một số người trồng được nhưng cũng không biết ăn như nào. Hơn nữa giá lại đắt, cho nên cũng không dễ bán, nhưng mấy thứ này được rất nhiều đại gia tộc trồng thử.”
Từ trí nhớ nguyên chủ, Hiểu Nhi biết mình đang đứng trên đất của một quốc gia gọi là Mẫn Trạch quốc, theo như kiến thức nhỏ bé của nguyên chủ, nàng đoán đây là lật đổ Bắc Tống, chấm dứt sự tồn tại của Ngũ triều Thập quốc, Thái tổ hoàng đế gọi là TQ Ngạo Mẫn. Hoàng đế bây giờ là vị thứ hai hoàng đế sau khi khai quốc, quốc hiệu Vệ Hạo. Nhưng khoai lang đỏ và bắp không phải từ triều đại nhà Tống truyền vào Trung Quốc, mà phải đến triều đại nhà Minh. Lịch sử không biết xảy ra sai sót gì, hiện tại đã có bắp và khoai lang đỏ. Nhưng những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là đồ mà người khác không biết, nàng là người có linh hồn của người mấy ngàn năm sau, lại biết.
Hiểu Nhi nhìn những hạt giống này, nói thật, nàng không nhận ra được, chỉ biết hạt giống cà chua và khoai tây, nàng quyết định mua mỗi thứ một túi nhỏ, mang về trồng trong không gian, xem là cái gì.
“Thật ra trồng những hạt giống này có chút nguy hiểm, nhưng sau khi trồng được, nếu có ích thì cũng coi như đồ vật quý giá. Đến lúc đó mang ra bán, khẳng định sẽ kiếm lớn.”
“Vậy nhận lời nói vàng của chưởng quầy.” Hiểu Nhi cũng cảm thấy chưởng quầy nói đúng, dù sao thì đồ vật tươi mới sẽ có nhiều người mua, muốn thử xem thế nào.
Hiểu Nhi lại mua một ít muối, đường, nước tương, dầu hạt cải và tám cái chậu gỗ, tám thùng gỗ. Cảnh Duệ Cảnh Hạo thấy vậy ngăn cản: “Muốn nhiều thùng và chậu như vậy làm gì? Một cái liền đủ rồi. Trong nhà có.”
“Mỗi người một cái dùng để rửa mặt và tắm, dùng chung không vệ sinh.”
Lúc thanh toán, chưởng quầy thấy Hiểu Nhi chỉ mua hai mươi cái chén, sững sờ nói: “Cô nương không phải nói mua rất nhiều sao?”
“Đúng vậy, cháu mua hai mươi cái chén không phải là nhiều sao? Nhà cháu tổng cộng chỉ có sáu người thôi.”
Chưởng quầy không nói nên lời, chỉ cảm thấy từng đàn quạ đen bay qua. Nói thẳng: “Lỗ rồi, lỗ rồi.”
Nhưng mà đã mặc cả xong, hắn cũng không lật lọng, hắn làm buôn bán luôn phải giữ chữ tín.
Chưởng quầy quyết toán xong, một nghìn bốn trăm chín mươi văn, kém mười văn thì thành một lượng rưỡi bạc, Hiểu Nhi nghe xong tiện tay cầm một cái bình hai mươi lăm cân, hào phóng nói với chưởng quầy: “Chưởng quầy bá bá, mười văn kia không cần trả lại, lại thêm cái bình này, vừa vặn một lượng rưỡi bạc.”
Chưởng quầy hết chỗ nói, cái bình kia bán 15 văn, nhưng hắn cảm thấy Hiểu Nhi thông minh lanh lợi hơn so với những đứa trẻ bằng tuổi rất nhiều, được hắn thích, liền phất tay bỏ qua.
Đợi Thẩm Thừa Diệu xay lương thực trở về, thấy Hiểu Nhi mua một đống lớn đồ vật không cần dùng, choáng váng: “Mua nhiều thùng gỗ chậu gỗ như vậy dùng để làm gì?”
“Mỗi người một cái chậu gỗ rửa mặt, một cái thùng gỗ tắm rửa, còn lại hai cái rửa rau, đựng nước, vừa vặn, không nhiều.”
Thẩm Thừa Diệu nghe xong cười khổ: “Rửa mặt và tắm rửa dùng chung một cái là được rồi.”
Cảnh Hạo nói: “Cha, tỷ tỷ nói dùng chung dụng cụ tắm rửa không vệ sinh, ảnh hưởng tới sức khỏe.”
Cảnh Duệ cũng nói: “Con cũng nói là nhiều, nhưng muội muội nói nàng nghe La đại phu nói mấy thứ này nên dùng riêng, nếu có người có bệnh ngoài da cũng không sợ lây bệnh cho những người khác.”
Thẩm Thừa Diệu nghe xong liền mặc kệ, dù sao cũng đã mua: “Như vậy à, vậy thì dùng riêng đi, sức khỏe quan trọng hơn. Hiểu Nhi nhà ta thật hiểu biết.” Lo lắng Hiểu Nhi nghĩ hắn trách cứ nàng mua nhiều đồ như vậy, không khỏi khen ngợi Hiểu Nhi một chút, an ủi một chút.
Hiểu Nhi trong lòng cảm kích, cố ý làm nũng: “Tất nhiên rồi, về sau mọi người đều phải nghe con.” Mấy người đều cười.
Thẩm Thừa Diệu chuẩn bị lại đi mua ít mỡ heo, trở về nấu dầu, liền về nhà. Hiểu Nhi nghĩ đến quần áo mùa đông của cả nhà đều là mặc rất nhiều năm rồi, khó giữ ấm, liền nói: “Cha, chúng ta đi tiệm vải mua ít vải về đi, rất nhanh sẽ có tuyết rơi, quần áo không đủ ấm, chăn bông cũng không đủ ấm.”
Thẩm Thừa Diệu nghe vậy rất đau lòng, trước kia mỗi khi đến mùa đông, nhìn ba huynh đệ tỷ muội lạnh đến tay chân đỏ bừng, hắn lại nghĩ khi có bạc sẽ cho mấy đứa nhỏ mua áo bông quần bông mới. Hiện tại có mười lượng bạc, tuy rằng sau này chỗ cần tiêu tiền cũng rất nhiều, nhưng hắn cũng đồng ý không chút do dự.