Nông Nữ Khuynh Thành (Dịch)

Chương 41 - Chương 41 - Ngũ Thần Miếu

Chương 41 - Ngũ Thần Miếu
Chương 41 - Ngũ Thần Miếu

Chương 41: Ngũ Thần Miếu

Ngày lặng lẽ trôi qua, Thẩm Thừa Diệu trở về cũng được mấy ngày rồi, cũng mang về một tin tức không tốt, người nhà kia ba năm trước đây đã dọn đi, nghe nói là đi lánh nạn nhà họ hàng ở phương xa, bán hết nhà cửa ruộng vườn, người trong thôn cũng không biết bọn họ đi đâu.

Vốn dĩ Thẩm Thừa Diệu cũng chỉ nghi ngờ Vận Nhi bị bắt cóc có quan hệ với bọn họ, bây giờ lại cảm thấy có tám chín phần liên quan đến bọn họ, đồng thời trong lòng hắn nghi ngờ bọn họ bắt cóc Vận Nhi là để trả thù tiệm tạp hóa bán thức ăn có độc hại chết con gái bọn họ, mà không liên quan đến đại phòng, hắn nhớ khi còn nhỏ đại ca mình rất yêu thương mấy huynh đệ bọn họ, nếu có trẻ con trong thôn bắt nạt hắn cũng sẽ ra mặt giúp hắn, có đồ ăn ngon cũng sẽ cho hắn một phần, hắn thất thế nên nghĩ đại ca sẽ không làm chuyện có lỗi với hắn. Nhưng hắn không thể ngờ rằng lòng người dễ thay đổi, thế giới bên ngoài tuyệt vời như vậy, sẽ trải qua rất nhiều chuyện, nhiều người làm thay đổi lòng người, còn lại được mấy người không bao giờ quên được ý định ban đầu.

Một người, mệt mỏi liền muốn nghỉ ngơi, có khó khăn liền mong được hỗ trợ, nghèo liền sẽ nghĩ cách kiếm tiền, khổ qua đi lại không từ bỏ được ngọt lành, nếu có lối tắt liền đi mà không muốn bỏ thêm sức lực. Có ai chắc chắn rằng mọi người trên thế giới này đều không thay đổi? Chỉ có thể nhìn xem là người ta thay đổi trở nên càng tốt, hay càng xấu đi hay không thôi.

Hiểu Nhi bảo Thẩm Thừa Diệu báo cho nha môn chuyện hắn hoài nghi Vận Nhi bị người nhà kia bắt đi, sau khi nha môn có manh mối thì tìm hiểu nhanh hơn bọn họ nhiều.

Ngày mười lăm đã đến, Thẩm Thừa Diệu đưa cả nhà lớn bé và tứ thẩm, Cảnh Kiệt đi về phía miếu Ngũ Thần.

Miếu Ngũ Thần nằm ở ngọn núi cao nhất trong năm ngọn núi Ngũ Thần có một con đường đi thẳng đến đỉnh núi Ngũ Thần, chân núi có một chỗ rộng lớn bằng phẳng chuyên dùng để khách hành hương đỗ ngựa xe, hơn nữa còn có một chỗ để trông xe, cần năm văn tiền để trông xe cả buổi sáng.

Tương truyền rằng từng có năm vị thần tiên ở trên núi Ngũ Thần, bảo vệ thôn dân quanh núi Ngũ Thần đều được mưa thuận gió hoà, sau khi năm vị thần về trời, cả huyện nghênh đón một đại nạn hạn hán và châu chấu nạn, lúc ấy người chết đói rất nhiều, mọi người đều nói bởi vì Ngũ Thần về trời, huyện không có thần hộ mệnh, cho nên tai nạn đến, có người muốn ở trên núi Ngũ Thần xây miếu Ngũ Thần, mời Ngũ Thần xuống tọa trấn núi Ngũ Thần, bảo hộ bá tánh mưa thuận gió hoà, được rất nhiều người tán thành, vì thế liền xây miếu Ngũ Thần, triều đình bỏ vốn, còn có bá tánh tự giác mà xuất lực.

Đường lên núi Ngũ Thần được lát đá rất rộng khoảng một mét rưỡi, mỗi một trăm bậc lại có một khoảng nền đất rộng, tổng cộng có năm trăm bậc. Ngày thường mỗi mùng một và mười lăm, một trăm bậc lại có người bán đồ ở nền đất đó, nếu không chiếm được chỗ ở nền đất thì đeo một khay hình chữ nhật trên cổ để bán, nhưng hôm nay là ngày thành lập miếu Ngũ Thần, biển người tấp nập, quanh chân núi Ngũ Thần đều có quan binh cấm người bán hàng ở đó, sợ họ cản trở khách hành hương lên núi gây tai nạn.

Hiểu Nhi cũng muốn đem những hoa lụa và búp bê vải mang đến bán, nhưng Lưu thị nói ngày này người bán hàng rất nhiều, cản trở đường lên núi của khách hành hương, sau đó ầm ĩ rồi đánh nhau, xảy ra án mạng, quan phủ liền nghiêm cấm mỗi lần đến lễ hội và ngày sinh thần miếu, quanh núi Ngũ Thần không thể buôn bán, nếu ai vi phạm thì sẽ bị tịch thu hàng hóa và bị nhốt vào tù một năm.

Khi Hiểu Nhi và những người khác đến chân núi, dưới chân núi và trên một trăm bậc đều là biển người tấp nập, đã lên núi và xuống núi đều ở chỗ một trăm bậc, nhưng hương khói trên núi Ngũ Thần rất cường thịnh, mỗi khi đến sinh thần miếu đều sẽ xuất hiện sự cố dẫm lên người, quan phủ lại bỏ vốn làm một con đường chuyên xuống núi tuy nhiên nhỏ hơn so với đường lên núi, chỉ có thể hai người song song đi xuống núi, đây cũng là suy xét có cha mẹ đưa cả con cái đi theo mà thiết kế.

Thẩm Thừa Diệu mang hai hộp đồ ăn, bên trong có một ít tế phẩm, Hiểu Nhi và ba huynh đệ đi theo sau, Lưu thị ôm tiểu muội với Lư thị đi sau cùng. Năm trăm bậc thang đi lên cũng không dễ dàng, thử nghĩ xem, cứ hai mươi bậc một tầng lâu để tính, năm trăm bậc chính là hai mươi lăm tầng lầu, dọc đường đi bọn họ đã nghỉ ngơi vài lần, có một vài thiên kim gia đình phú quý đi một đoạn ngắn đã bị gia đinh dùng kiệu khiêng đi, phu nhân tiểu thư kiên trì đến cùng cơ hồ không có ai. Đương nhiên có một vài vị phu nhân cầu việc rất quan trọng, để thể hiện lòng thành kính, cũng kiên trì đi, nghị lực của con người thật là không tưởng tượng nổi.

Tuy mấy đứa nhỏ đều mệt nuốn chết, nhưng lại không giống những đứa nhỏ khác khóc nháo đòi bế, Lư thị thấy Cảnh Kiệt mệt đi không nổi mới ôm một đoạn, nhưng không thể ôm lâu, một mình đi còn mệt. Rốt cuộc đã đến, Hiểu Nhi đều mệt đến đổ mồ hôi.

Miếu Ngũ Thần trải qua trăm năm, trừ chính điện trên sườn núi. Đi xung quanh cũng có một ít miếu nhỏ, có miếu Tống Tử nương nương, có miếu thần tài, có miếu Văn Khúc Tinh, ……. Nhưng bất kể ngươi mụ đích để cầu gì, đều phải đi chính điện Ngũ Thần miếu trước, sau đó mới đi chỗ khác, đây là truyền thống từ nhiều năm trước, không có ai là không làm theo.

Trước cửa chính điện, có một chỗ đất trống bằng phẳng, khoảng nửa mẫu, đều dùng đá để lát nền, ở giữa đặt một lư hương rất lớn, trước lư hương có một cái bàn để đồ lễ, Lưu thị đưa tiểu muội cho Thẩm Thừa Diệu ôm, liền dọn đồ lễ lên bàn, trà rượu bày xong thì châm hương, trừ tiểu muội ra thì mỗi người một nén nhang, đều tự mình dâng hương, mấy đứa nhỏ không đủ cao, là Thẩm Thừa Diệu ôm bọn họ hoàn thành.

Thắp hương xong, lại quỳ xuống dập đầu ba cái mới được, sau đó Lưu thị đưa cả nhà đi vào đại điện, thêm tiền dầu mè, Lưu thị thêm mười lượng, Lư thị thêm một lượng, sau đó cầm ống thẻ lại xin xăm.

Lưu thị cầu được thẻ xăm tốt nhất, Cảnh Duệ và Cảnh Hạo cũng cầu được thẻ xăm tốt nhất, Thẩm Thừa Diệu không cầu, hắn nói hắn cầu và Lưu thị cầu cũng như nhau nên không cầu.

Lư thị cũng cầu thẻ xăm tốt, Hiểu Nhi cầu được thẻ xăm tốt nhất trong số đó, cả nhà đều vui như hoa, làm người bên cạnh cầu được thẻ xăm không hài lòng ghen ghét đố kỵ, người đứng phía sau lại càng muốn thử.

“Ống thẻ này còn có thẻ xăm tốt nhất? Trước kia tại sao chưa từng nghe nói?” Có khách hành hương cảm thấy kỳ lạ, liền hỏi.

Hòa thượng trong miếu nghe thấy có người cầu được thẻ xăm tốt nhất, mà những người còn lại trong gia đình đều cầu được thẻ xăm tốt, không khỏi liếc mắt đánh giá sau đó giải thích: “Hôm qua Vân Pháp đại sư vừa trở về, tối hôm qua cố ý thêm thẻ xăm tốt nhất, chỉ có một cái, không ngờ vị tiểu thí chủ này lại may mắn như vậy, tiểu thí chủ, Vân Pháp đại sư đã nói, ai cầu được thẻ xăm có thể đến hậu viện tìm hắn đoán mệnh.

Mọi người nghe xong đều nổ tung, ánh mắt nhìn Hiểu Nhi cực kỳ nóng bỏng, đứa bé này con nhà ai, tại sao lại may mắn như vậy, có thể cầu được thẻ xăm tốt nhất.

Vân Pháp đại sư, đó là vị pháp sư tối cao của Mẫn Trạch hoàng triều, hắn đoán mệnh đều rất chuẩn, mấy năm nay đều không đoán mệnh cho ai, nói thiên cơ không thể tiết lộ quá nhiều.

Trong lòng Hiểu Nhi cũng không muốn đi, thẻ xăm tốt nhất, thiêm văn: Phúc trạch thiên hạ. Nàng tự nhận mình không có vĩ đại như vậy nha!

Thẩm Thừa Diệu và Lưu thị rất kích động, bọn họ cảm thấy may mắn đến, quả nhiên cầu được thần, vội thúc giục Hiểu Nhi đi theo tiểu hòa thượng.

Tiểu hòa thượng thấy Hiểu Nhi do dự cho rằng nàng không dám rời xa người nhà, liền nói, “Tiểu thí chủ vẫn còn nhỏ, ai là cha mẹ tiểu thí chủ, một trong hai người các ngươi đi theo đi.”

Ở đây biển người, Thẩm Thừa Diệu lo lắng hắn đi thì không có đàn ông ở đây, Lưu thị không trông được mấy đứa nhỏ, liền bảo Lưu thị ôm tiểu muội đi cùng.

Không ngờ rằng các nàng vừa đến hậu viện, Vân Pháp đại sư lại bước ra từ thiền phòng để tiếp đón, hắn hơi cúi người về phía trước: “Các vị thí chủ mời vào.”

Bình Luận (0)
Comment