Nông Nữ Khuynh Thành (Dịch)

Chương 42 - Chương 42 - Lời Nói Của Vân Pháp Đại Sư

Chương 42 - Lời nói của Vân Pháp đại sư
Chương 42 - Lời nói của Vân Pháp đại sư

Chương 42: Lời nói của Vân Pháp đại sư

Hiểu Nhi hơi kinh ngạc trước thái độ của Vân Pháp đại sư, Lưu thị càng kinh ngạc, Vân Pháp đại sư là ai, cao tăng đắc đạo, đoán mệnh rất chuẩn, thậm chí có thể đoán trước việc tương lai, đoán một cái trúng một cái, Mẫn Trạch hoàng triều không ai không biết, mọi người có thể không biết Hoàng Thượng gọi là gì nhưng lại đều nghe qua pháp hiệu Vân Pháp đại sư. Hai người vội đáp lễ: “Đại sư vạn phúc”.

“Thí chủ có lễ.” Đại sư đáp lễ lại: “Hai vị thí chủ mời vào.”

Hiểu Nhi liếc mắt đánh giá vị cao tăng đắc đạo này, lông mày và râu đều trắng như tuyết, quần áo cũng màu trắng, hơi có cảm giác tiên phong đạo cốt. Hai người đi theo sau đại sư, đi vào thiền phòng, đại sư mời hai người ngồi xếp bằng trên đệm, sau đó pha trà, hơi nước nóng quanh quẩn, làm không khí càng thần bí, ngay cả giọng nói của Vân Pháp đại sư đều trở nên mờ mịt.

“Không biết ngày sinh của tiểu thí chủ?”

Lưu thị trong lòng không sợ hãi, chỉ là hơi khẩn trương mà nói ra ngày sinh của Hiểu Nhi.

“Không lâu trước đây tiểu thí chủ từng gặp đại nạn, đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời, ngày sau vinh hoa phú quý mà người khác theo không kịp.”

Vân Pháp đại sư nhìn Hiểu Nhi lại nói, “Tiểu thí chủ, yên tâm nơi quê nhà. Nếu như đến để nối tiếp tình duyên tam thế, tích phúc cho đời sau vinh hoa, ngày sau mong thí chủ buông bỏ lo toan trong lòng, phúc trạch thiên hạ.”

Hiểu Nhi nghe thấy tích phúc cho đời sau vinh hoa trong lòng hơi bất ngờ, đời trước Thẩm gia là gia tộc cổ xưa thần bí, trải qua mười mấy đời vinh hoa phú quý mà không lụi bại, đời sau, bây giờ mà nói, đời trước của nàng chính là đời sau, nếu kiếp này việc làm của nàng có thể tích đức tích phúc cho người thân đời trước, thì dù có lấy mạng của nàng nàng cũng nguyện ý, ba mẹ nàng, nàng rất yêu thương ba mẹ và mọi người, nàng còn không kịp hiếu kính bọn họ thì chết, nàng làm sao mà cam tâm. Hiện tại nàng biết nàng có thể vì bọn họ làm chút chuyện, trong lòng cũng lấy làm an ủi.

“Con cái phu nhân phúc duyên thâm hậu, là người nhân hậu, kiếp này cực khổ đã qua, ngày sau chỉ hưởng phúc của con cái, hết sức vinh hoa phú quý.”

Vân Pháp đại sư lại nhìn tiểu muội trong lòng Lưu thị, hỏi ngày sinh tháng đẻ một chút, Lưu thị nói ra.

Vân Pháp đại sư nghe xong, nhìn qua cửa sổ, liếc mắt nhìn trời một cái, ông trời làm sao vậy, phú quý đều vào gia đình này.

Khoảng thời gian trước, hắn xem tinh tượng, phát hiện Đế Hậu tinh đều xuất hiện, sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, chết cùng tháng cùng năm.

“Cây ngô đồng tiểu cô nương.”

Lưu thị: ?

Hiểu Nhi nghe xong nhìn tiểu muội nhướng mày, nhìn không ra tiểu cô nương này số mệnh lại tốt như vậy.

Từ xưa đã có câu phượng tê ngô đồng, tương truyền cây ngô đồng là linh thụ, biết thời vụ, là vua của các loài cây. Mà phượng hoàng là vua của các loài chim, là loài chim mang điềm may mắn, nếu là vua của các loài chim, vậy thì nơi đặt chân của nó là cũng là vua của các loài cây.

Tiểu muội à, về sau tỷ tỷ phải ôm chặt đùi muội, không được, nàng phải rèn luyện tiểu muội ngoan ngoãn nghe lời nàng mới được, muốn cho nàng cảm thấy, tỷ tỷ là đúng, tỷ tỷ yêu thương nàng nhất, nàng nên nghe lời tỷ tỷ.

Lưu thị còn muốn hỏi thêm một chuyện, là Vận Nhi có thể tìm được hay không, Vân Pháp đại sư thấy Lưu thị muốn nói lại thôi liền hỏi, “Phu nhân có chuyện có thể nói thẳng”.

“Ta có một đứa con gái, ba năm trước bị bắt cóc, hiện tại không có tin tức, ta muốn biết có thể tìm được hay không?”

“Hôm nay phu nhân cầu được thẻ xăm tốt, khổ tận cam lai”.

Sau khi ba người rời đi, Vân Pháp đại sư mới nói ra một câu, “Long phượng tân tinh, đồng sinh cộng tử.”

Ba người trở lại chính điện để gặp Thẩm Thừa Diệu và những người khác, Thẩm Thừa Diệu thấy các nàng đi ra, vội hỏi, “Vân Pháp đại sư nói cái gì.”

Lưu thị đè nén vui sướng trong lòng, lắc đầu, Thẩm Thừa Diệu thấy Lưu thị mặt đầy vui sướng, cũng đoán được là chuyện tốt, chỉ là người nhiều không tiện nói, liền yên tâm, không hỏi nữa.

Lư thị hôm nay đến, muốn đi lễ bái Tống Tử nương nương, Cảnh Kiệt đã 4 tuổi, nhưng bụng Lư thị vẫn không có tin tức, tuy rằng đứa đầu tiên là con trai, nhưng nàng vẫn muốn sinh thêm mấy đứa, tốt nhất là hoa mai gian trúc, nhi nữ song toàn.

Vì thế đoàn người lại đi lễ bái Tống Tử nương nương, sau đó lại cùng ba huynh đệ đi bái Văn Khúc Tinh, lại đi thần tài miếu lễ bái, chuẩn bị lễ bái ở Long Vương miếu rồi xuống núi về nhà.

Không ngờ ở Long Vương miếu gặp Đàm thị và Lưu Tĩnh Xu, hai người bọn họ đỡ một lão thái thái, mà theo sau lão thái thái là một tiểu cô nương, đáng lẽ là tỳ nữ của bà, hai tay tỳ nữ kia đều cầm một hộp lễ vật, mệt đến đầu đầy mồ hôi.

Hiểu Nhi thấy các nàng trước, “Nương, là mợ và Tĩnh Xu biểu tỷ.”

Lưu thị nhìn theo hướng của Hiểu Nhi, liền thấy quả nhiên là tẩu tử nhà mẹ đẻ nàng, liền đi đến, “Tẩu tử, ngươi cũng tới?”

“Tiểu muội a, thật trùng hợp, ta tới cầu nhân duyên cho Tĩnh Xu.”

“Nương, nói cái gì vậy đâu.” Lưu Tĩnh Xu nghe thấy nương nàng gặp ai cũng nói đi cầu nhân duyên cho nàng, liền tức giận đến dậm chân.

Lão thái thái mà đang đỡ Tĩnh Xu thấy vậy liền cười, “Tĩnh Xu không cần thẹn thùng, trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng, là chuyện rất bình thường.”

Lưu thị nhìn lão thái thái, tự hỏi đây là ai.

Đàm thị nghĩ tới Lưu thị không quen biết Lê lão phu nhân, liền nói: “Vị này là Lê lão phu nhân, chúng ta gặp gỡ trên đường, liền kết bạn lên đây. Đây là muội muội nhà chồng ta, muội phu ta, đây là tẩu tử nàng.”

Thẩm Thừa Diệu chắp tay hành lễ: “Lão phu nhân an khang.”

Lưu thị và Lư thị đều thi lễ, “Lão phu nhân vạn phúc”.

Mấy đứa nhỏ cũng hành lễ theo. Hiểu Nhi cảm thấy cổ nhân chính là quá khách sáo.

Lê lão phu nhân gật đầu, cười nói: “Không cần đa lễ, đây là kết bạn, nếu không phải Lưu phu nhân và Tĩnh Xu cô nương, ta đã ngã ở chỗ trăm bậc, là các nàng cứu ta một mạng, hai mẹ con các nàng chính là mỗi người cõng một đoạn đưa ta đến Ngũ Thần Miếu.”

“Lê lão phu nhân nói nghiêm trọng rồi, chúng ta cũng không làm gì. Sao có thể xem như cứu ngươi một mạng.”

“Ta không nói quá.” Tự mình đi tiếp chắc chắn sẽ ngã, đều vì cầu cho cháu trai một mối nhân duyên tốt mà một lòng thành kính, lại quên thân thể không bằng trước nữa rồi.

Hiểu Nhi nhìn đôi mắt Lê lão phu nhân và Lê Triết Vĩ rất giống nhau, liền đoán ra mối quan hệ của bọn họ, chắc hẳn đây là bà nội Lê Triết Vĩ.

Hiểu Nhi đưa một bình nước chưa có ai uống cho Lê lão phu nhân, “Lão phu nhân uống nước, đây là nước cháu đặt ở trước mặt Ngũ thần nghiêm túc mà lễ bái, chưa uống qua rất sạch sẽ.”

Nước Hiểu Nhi đưa cho Lê lão phu nhân là nước không gian, nàng thấy sắc mặt lão phu nhân rất không tốt nên mới đưa, nếu là bà nội người quen biết, có thể giúp đỡ, cho dù không quen biết, cũng có thể tích đức mà.

Lê lão phu nhân cũng không từ chối, nước các nàng mang đi đã uống hết, nơi cung cấp nước trong miếu đã chật cứng người, một đứa nha hoàn khác của nàng đi xếp hàng lấy nước, bây giờ còn chưa về.

Lê lão phu nhân uống ngụm thứ nhất liền cảm thấy nước này uống rất ngon, uống hết nửa bình mới dừng lại, cảm thấy thân thể thoải mái hơn rất nhiều, sức lực đều đã trở lại, sắc mặt cũng tốt hơn “Nước đã lễ thần linh giống như nước thần tiên, ta cảm giác thoải mái hơn nhiều.”

Mấy người thấy sắc mặt Lê lão phu nhân tốt lên không ít, cảm thấy nước kia rất thần kỳ, lần sau lại mang hai bình tới lễ bái.

Mấy người lễ bái xong, Lê lão phu nhân bảo tỳ nữ đằng sau gọi tỳ nữ đang xếp hàng lấy nước về, sau đó cùng nhau xuống núi.

Bình Luận (0)
Comment