Chương 43: Không gian thăng cấp
Ngày đó thôn trưởng đưa khế đất tới, lúc trước hắn đi nha môn làm khế đất đất hoang cố ý hỏi hai đỉnh núi hoang kia bán thế nào, người nha môn nghe xong cư nhiên lại có người mua núi hoang để khai hoang, đều cảm thấy người nọ là người ngốc, nhưng hai năm nay không phải nam úng bắc hạn, thì lại là nam hạn bắc úng, dẫn tới quốc khố trống không, lương thực khan hiếm, cho nên triều đình cổ vũ bách tính khai hoang, điều kiện phóng khoáng, thấp nhất năm trăm văn một mẫu liền có thể lấy khế đất, bốn năm không cần nộp thuế. Người nha môn quyết định nửa bán nửa tặng, năm trăm văn một mẫu. Bởi vì giữa năm nha môn mới quyết định an bài người đi đo đạc toàn bộ ruộng đồng trong huyện, đất hoang và núi hoang, cho nên cũng ghi chép được diện tích hai đỉnh núi kia, tổng diện tích hai đỉnh núi là hai trăm mười sáu mẫu, liền tính hai trăm mẫu bạc, chỉ thu một trăm lượng.
Ngày đó thôn trưởng trở về thôn liền nói cho Lưu thị, Hiểu Nhi cảm thấy rất có lời, bởi vì Thẩm Thừa Diệu không ở nhà, liền thương lượng với Lưu thị và hai huynh đệ rồi quyết định mua.
Hiện tại khế đất đất hoang núi hoang đều tới tay, Lưu thị nhìn khế đất của hơn hai trăm mẫu, cảm thấy trên trời rơi xuống một cái bánh nướng lớn lại rơi trúng đầu nàng đầu.
“Đất hoang và núi hoang tuy tiện nghi, hơn một trăm lượng mua được hơn hai trăm mẫu đất nghe thì có vẻ có lời, nhưng muốn khai hoang cũng không dễ dàng, yêu cầu rất nhiều nhân lực, vật lực, cũng không biết sản xuất đến bao giờ mới có thể kiếm lại một trăm lượng này.” Thôn trưởng cảm thấy mua nhiều đất hoang như vậy không có lời bằng mua ruộng tốt.
Hiểu Nhi biết thôn trưởng suy xét ở thời đại này mà nói là đúng, nhưng nàng lại khác, nàng có không gian trong tay, kiến thức trồng trọt của nàng tốt hơn, tuy ở hiện đại nàng chưa bao giờ làm ruộng, nhưng nàng lại có bản lĩnh đã nhìn qua là nhớ, nàng đã xem qua một số sách và chương trình gieo trồng, nàng không khai hoang mới là lãng phí.
Một mảnh đất lớn như vậy, lại ngay trước cửa nhà, không mua mới là lạ.
“Thôn trưởng bá bá, chúng ta đã lên kế hoạch rồi, đến lúc đó sẽ cho ngươi một bất ngờ, ngươi cứ yên tâm đi, nếu không ngươi cũng mua một ít đất hoang làm theo chúng ta?”
“Các ngươi đều mua hết rồi ta mua gì, trước nhìn xem bất ngờ rồi lại nói.” Hắn nghe Hiểu Nhi nói xong liền cười, hoặc là có vận may lớn nào cũng nên.
Hiểu Nhi cười cười, cũng không tiếp tục khuyên, có nhiều khi rủi ro càng cao, tỷ lệ lợi nhuận lại càng lớn.
Sau khi thôn trưởng rời đi, Hiểu Nhi về phòng, Lưu thị tiếp tục làm hoa lụa và búp bê vải, vải lẻ còn lại cũng không nhiều lắm, hôm nay Lưu thị có thể làm xong toàn bộ, Thẩm Thừa Diệu dẫn hai huynh đệ và Lâm Đại Thạch, Lâm Đại Thụ cùng nhau lên núi săn thú, mấy ngày nay đều như thế, chuẩn bị nhiều đồ chút, ngày mai họp chợ vào trong huyện bán.
Hiểu Nhi về phòng liền vào không gian, chỉ cần nàng lại thu hoạch một lần nữa hoa trong không gian, không gian có thể thăng cấp. Hiểu Nhi thu hoạch xong trong không gian, sau đó Hiểu Nhi liền bị cưỡng chế rời khỏi không gian, lại thử liên lạc với Bạch Thiên và Thiên Bạch trong không gian, không có kết quả. Nàng liền từ bỏ, lại đi hậu viện dùng cỏ không gian cho hoẵng đang mang thai và thỏ, sau đó lại phơi khô thảo dược hái từ trên núi xuống, lại ngồi cạnh Lưu thị bên, hỗ trợ nhồi bông vào búp bê vải, bông Hiểu Nhi đã dạy Thẩm Thừa Diệu đánh bông, rất bông xốp.
Lúc đầu Lưu thị thấy phải dùng bông làm búp bê vải, rất không nỡ, người nhà mình cũng chỉ mỗi người có một bộ áo bông, cảm thấy dùng bông làm búp bê vải quá lãng phí.
Thời đại này, bông là giống cây mới du nhập, sản lượng rất thấp, bách tính trồng sau đó giao thế má xong thì chỉ đủ một nhà ấm no, ai nỡ lấy đất để trồng thứ không thể ăn được này, vì thế thị trường bông rất ít, giá cả rất cao. Lúc đầu Lưu thị cảm thấy một xe bò trái cây kia tiêu hết mười lượng, thật sự quá đắt, sau lại biết còn có hai túi bông to mới cảm thấy đáng giá, mà hai túi lông ngỗng kia, Lưu thị cảm thấy đây là người ta tặng kèm, nhìn qua rất nhiều đồ, rất đáng giá mua, căn bản là không có tác dụng.
“Hiểu Nhi không cần nhồi bông nhiều như vậy, ngươi xem nhồi phồng to như kia rồi mà!”
“Không nhiều lắm, vừa đủ, nương nhìn xem đầy đặn như này, nhìn rất thần thái. Thứ này càng đẹp càng kiếm được nhiều tiền. Búp bê vải này con định bán năm mươi văn đến một lượng bạc, không làm đẹp chút thì ai mua?” Hiểu Nhi đưa cho Lưu thị nhìn một con sâu.
Lưu thị nghe xong há hốc mồm, “Đắt như vậy ai sẽ mua?”
“Khẳng định có người mua.” Hiểu Nhi tràn đầy tin tưởng.
Lưu thị lại không lạc quan như Hiểu Nhi, nhưng cũng biết vẫn sẽ có người mua, nhưng chỉ sợ không có nhiều người mua.
Trong lòng Hiểu Nhi nhớ đến chuyện không gian thăng cấp, nhồi hết bông vào các con thú mà Lưu thị đã khâu xong lại về phòng, lần này cuối cùng cũng vào được không gian, không gian thăng cấp thì đất trong không gian tăng gấp đôi, trên đất trống, bên dòng suối có thêm có một biệt thự nhỏ hai tầng, Hiểu Nhi đi vào, thấy thiết kế của căn biệt thự này là một phòng khách, một nhà bếp, một nhà vệ sinh, toàn bộ nội thất được làm bằng gỗ nạm vàng, cổ kính toàn phòng đều là tơ vàng gỗ nam gia cụ, cổ kính và tinh tế. Hiểu Nhi nằm xuống một cái ghế quý phi, rất thoải mái, sau đó lại lên phòng bếp xem một chút, ai bảo nàng là đồ tham ăn. Phòng bếp rất lớn, rất hiện đại, bếp gas, lò vi sóng, lò nướng, nồi hấp, máy rửa chén, máy làm sữa đậu nành, máy đánh trứng, ……Cái gì cần có đều có, Hiểu Nhi cảm thấy không có gì tốt hơn, về sau nàng có thể trong không gian làm gì tùy thích.
Sau đó lại đi nhìn nhà vệ sinh, nàng không chịu nổi nhà vệ sinh thời cổ đại, nhà vệ sinh trong không gian rất hiện đại, tốt, thật tốt, rất hảo, thật sự quá tốt: Bồn cầu, bồn tắm, vòi nước nóng lạnh, gương, bồn rửa mặt, đồ vệ sinh cá nhân, đồ dùng tắm gội, ……Cái gì cần cũng có, quả nhiên là không gian thăng cấp, chắc hẳn cũng biết nàng không quen dùng đồ thời cổ đại mà đặc biệt khen thưởng nàng.
Lại đi mở cửa từng phòng môn, đã đóng, mở không được. Lại mở cửa phòng khác, lần này mở được, là một thư phòng, rất lớn, ở giữa có một cái bàn lớn và một cái ghế, trên bàn để một cái giá bút, một cái nghiên mực, một thanh mực Huy Châu, một chồng giấy. Ngoài ra bốn phía đầy ắp sách, mỗi mặt đều có kệ sách rất cao, rất đồ sộ. Ánh sáng thư phòng rất tốt, nguồn sáng là một viên dạ minh châu.
“Bạch Thiên, thư phòng có sách gì?”
“Sách gì cũng có!”
“Có sách nhập môn lập trình máy tính không?”
Lúc này, có một cái kệ sách tự động tách ra khỏi tường, đến trước mặt Hiểu Nhi, Hiểu Nhi sờ cái mũi, nàng chỉ muốn nói giỡn, không ngờ lại có, nhưng có đối với nàng cũng vô dụng.
“Có sách dạy tu tiên không?” Kệ sách không phản ứng, xem ra là không có.
“Lại nói cái gì loại hình thư đều có”?
“Thế giới này không phải tu tiên”.
Không tu tiên, vì sao nàng cảm thấy không gian rất thần kỳ, Hiểu Nhi nghĩ.
Thiên Bạch: “Chỉ do ngoài ý muốn!”
Hiểu Nhi: ……
Đột nhiên nàng nghĩ tới bây giờ nàng rất cần một số sách về bày trận, không biết thư phòng này có hay không?
Vừa nghĩ xong, kệ sách vừa nãy về lại chỗ cũ, lại có một cái tách ra khỏi tường đi tới trước mặt Hiểu Nhi. Hiểu Nhi cầm một quyển 《 Kỳ Môn Độn Giáp 》 nhìn xem, nàng muốn học bày trận, để ngừa không may xảy ra. Về sau nếu cần đồ trong không gian đưa ra ngoài, nàng bày trận ở một nơi, đưa người tới trận, lại mang vào không gian, sau đó nói nơi này là ruộng của vị thần tiên nào đó, nàng có cơ duyên gặp gỡ vị thần tiên kia, vị thần tiên kia đưa ruộng cho nàng tạm thời xử lý, đồ bên trong tùy nàng sử dụng. Nàng có thể dẫn người tiến vào, nhưng nếu có người nảy sinh lòng tham, thì phải nhận sự tức giận của tiên gia. Phần lớn cổ nhân mê tín, chắc sẽ tin tưởng lý do này, không dám mạo hiểm.
Hiểu Nhi đọc xong quyển sách, lại lấy một quyển khác tiếp tục xem, xem xong một quyển lại một quyển, nàng đọc sách rất nhanh, nhanh như gió, đã thấy là không quên được, hơn nữa thời gian trong không gian dài hơn rất nhiều lần, nàng thử ngủ bốn canh giờ trong không gian, tỉnh lại rồi ra khỏi không gian cũng chỉ là vài phút, cho nên nàng đọc rất chuyên tâm, định xem xong, lại đi ra ngoài tìm chỗ luyện tập một chút.