Chương 49: Chuẩn bị xây nhà
Ăn xong cơm chiều, người một nhà thương lượng chuyện cần làm, Hiểu Nhi nhớ còn chưa nói cho Thẩm lão gia tử và Thẩm Trang thị chuyện nhà mình chuẩn bị xây nhà, liền nói: “Cha, vừa nãy con mua cho ông bà nội mỗi người một bộ quần áo, cha đi đưa cho ông bà đi, thuận tiện nói chuyện chúng ta mua đất xây nhà.”
Thẩm Thừa Diệu nhớ đến chuyện xảy ra trước khi ăn cơm chiều, bây giờ lại muốn đến đó, trong lòng sởn gai ốc, đây là muốn đi chịu mắng, “Hiểu Nhi, con đi với cha được không?”
Hắn cảm thấy con gái có rất nhiều biện pháp ứng phó với cha mẹ hắn, nhiều lúc một mình hắn đối mặt cha mẹ đều chỉ có thể cúi đầu im lặng.
“Con còn muốn vẽ thiết kế món đồ chơi, không có thời gian.”
Thẩm Thừa Diệu nhìn Cảnh Duệ, Cảnh Duệ cúi đầu, giả vờ đang đếm số bạc bán búp bê vải kiếm được hồi sáng. Lại nhìn qua Cảnh Hạo, Cảnh Hạo cười tủm tỉm, “Cha, con không đi.”
Lưu thị nhìn dáng vẻ này của Thẩm Thừa Diệu không nhịn được cười: “Chỉ là nói với cha mẹ nhà ta mua đất xây nhà, đây là chuyện tốt, ngươi phải chia sẻ tin vui chứ. Ai không biết còn tưởng ngươi đi đầm rồng hang hổ!”
Hiểu Nhi cười thầm trong lòng, đây còn chưa phải đầm rồng hang hổ hay sao.
Thẩm Thừa Diệu nghe xong cũng cảm thấy đúng, hắn mua đất xây nhà, là chuyện tốt, cha mẹ thấy con trai có tiền đồ, chắc chắn rất vui, hắn sợ gì, “Được rồi ta đi, đây không phải là vì lo lắng cha mẹ vẫn còn đang tức giận chuyện vừa nãy sao, nhưng nếu biết chúng ta mua đất xây nhà cũng nên vui mừng.”
Thẩm Thừa Diệu cầm tay nải đến thượng phòng, “Cha, nương!”
“Lão tam, muộn như vậy đến đây là có chuyện gì?” Thẩm lão gia tử đang ngồi ở trên giường đất hút thuốc, hắn quen trước khi đi ngủ thì hút thuốc.
Thẩm Trang thị đang đóng đế giày, xem kích thước đế giày, chắc là làm cho lão gia tử, nghe thấy Thẩm Thừa Diệu gọi, đầu cũng chưa ngẩng lên.
“Hôm nay nhà con đi huyện thành bán đồ, kiếm lời chút bạc, nương bọn nhỏ mua cho hai người mỗi người một bộ quần áo.” Thẩm Thừa Diệu đưa tay nải ra.
Thẩm Trang thị lúc này mới ngẩng đầu lên, nhận tay nải, vừa mở ra vừa hỏi: “Kiếm lời chút bạc, kiếm được bao nhiêu?”
“Cũng không nhiều lắm.” Thẩm Thừa Diệu cũng không biết, lúc nãy Cảnh Duệ còn đang đếm.
“Như thế nào, bây giờ phân gia, ta không phải nương ngươi nữa à, liền kiếm lời bao nhiêu bạc cũng không dám nói cho ta, là lo lắng ta đòi ngươi sao?” Thẩm Trang thị trừng mắt nhìn Thẩm Thừa Diệu.
Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, Thẩm Thừa Diệu không thoải mái mà nói, “Nương, con không ý này, con cũng không biết, còn đang đếm. Con đem quần áo qua cho cha mẹ trước.”
“Lưu thị bây giờ đang đếm xem kiếm lời bao nhiêu bạc, là nàng bảo ngươi đưa quần áo qua đây?” Nghe xong Thẩm Trang thị càng tức giận.
Thẩm Thừa Diệu không hiểu tại sao nương càng tức giận, chẳng lẽ là trách Lưu thị không đi cùng hắn lại đây?
“Nàng cho tiểu muội ăn, cho nên con qua đây một mình.”
“Không phải ta nói ngươi, tại sao ta lại đẻ ra một tên ngu ngốc như ngươi, lúc đếm bạc Lưu thị cố ý bảo ngươi mang quần áo qua đây, nàng muốn giấu bạc của Thẩm gia chúng ta!”
Thẩm Trang thị thấy hai bộ quần áo đều làm bằng sa tanh, kiểu dáng và tay nghề đều rất tốt, sắc mặt mới hòa hoãn.
“Nàng không phải là người như vậy.” Huống chi bạc của hắn, cũng là bạc của Lưu thị, có ai lại lén giấu tiền của chính mình, hơn nữa bạc kia là nàng và Hiểu Nhi ngày đêm đẩy nhanh tốc độ làm được, nhưng hắn không ngốc mà nói ra ý nghĩ của mình cho Thẩm Trang thị nghe.
“Nàng không phải? Nàng tinh ranh lắm!” Thẩm Trang thị đưa bộ quần áo cho lão gia tử: “Lão nhân, ngươi thử xem vừa hay không, không vừa thì để ta sửa lại.”
Thẩm lão gia tử nhận lấy quần áo, trực tiếp cởi áo ngoài thử, to nhỏ vừa thích hợp, giống như đo trước đặt làm vậy.
“Vợ lão tam là người có tâm.” Nếu không để ý đến bọn họ hai lão, sao có thể mua được quần áo vừa người như vậy.
“Cha, chúng con mua một mảnh đất hoang, chuẩn bị xây nhà.”
Thẩm Trang thị đang cầm quần áo ướm thử lên người, nghe xong cũng không thử nữa, dùng sức cầm quần áo lên trên giường đất, “Sao nào, phòng ở bây giờ không thể ở, hay là ghét bỏ ta và cha ngươi, vội vàng xây nhà dọn ra ngoài!”
“Không phải, là bọn nhỏ cũng lớn dần, tranh thủ bây giờ có chút tiền trong tay, liền mua chút đất hoang, nhân tiện xây luôn nhà mới, tránh để bọn trẻ sau khi lớn phân phòng thì không có chỗ ở. Hơn nữa bây giờ khai hoang có thể miễn bốn năm thuế, bốn năm đó có thể làm cho đất màu mỡ lên chút.” Trực giác của Thẩm Thừa Diệu mách bảo không thể nói ra chuyện mua bao nhiêu đất hoang, liền nói mơ hồ.
Thẩm lão gia tử nghĩ nhà lão tam gia trẻ con nhiều, hơn nữa ai nấy đều chăm chỉ, phỏng chừng là có chút tiền trong tay, nhưng lại không đủ để mua ruộng tốt, định tự khai hoang, đây là chuyện tốt, nhìn con trai biết tính toán theo khả năng mà làm, hắn cũng vui mừng: “Mua đất xây nhà là chuyện tốt, đến lúc đó cần hỗ trợ cái gì, gọi cha một tiếng, cha vẫn còn khỏe, có thể giúp đỡ ngươi một chút.”
Nghe Thẩm lão gia tử nói vậy, Thẩm Thừa Diệu vui mừng, cha quả nhiên cũng vui mừng thay cho hắn.
Làm con, thấy cha mẹ đồng tình nhất định rất vui mừng, mặc dù Thẩm Thừa Diệu lớn như vậy nhưng cũng vẫn không khác. Trong mắt đứa trẻ, cha là để sùng bái ngưỡng mộ, có ai không hy vọng nhận được sự đồng tình của người mà mình sùng bái.
Kệ đi, đây là một hiểu lầm tốt đẹp, Thẩm lão gia tử và Thẩm Trang thị đều cho rằng nhà Thẩm Thừa Diệu cùng lắm chỉ mua được năm sáu mẫu đất hoang, sau đó dùng một hai mẫu đất xây nhà, khoảng mười lượng là được rồi, phân gia cũng có mười lượng, gần đây các nàng lên núi đào thảo dược bán, lại bán búp bê vải, chắc cũng kiếm lời chút bạc, nhưng không nhiều. Thẩm lão gia tử thấy đã phân gia, bạc cũng nên dùng đúng chỗ, nhà cũng cần xây, xây sớm xây muộn cũng vậy, mà đất hoang nên sớm khai hoang, liền mặc kệ, chờ đến khi thật sự khai hoang xây nhà, hắn mới biết được hắn sai.
Thẩm Thừa Diệu trở lại tây sương phòng, Hiểu Nhi đang trong phòng vẽ thiết kế, Cảnh Duệ thấy Thẩm Thừa Diệu về liền hỏi: “Cha, không bị bà nội mắng sao?”
Thẩm Thừa Diệu trừng mắt nhìn Cảnh Duệ, “Nói cái gì vậy, có cái gì mà mắng, mua đất xây nhà là chuyện tốt, ông nội con cũng vui mừng cho chúng ta.” Hắn không biết nương có vui mừng hay không, nhưng không phản đối, có lẽ cũng thấy vui mừng. Mà hắn cũng không nói cho mọi người nương hắn nói gì, kẻo mọi người lại khó chịu.
Lưu thị nghe xong, cũng yên tâm, xây nhà là chuyện lớn, có lẽ một người cả đời cũng chỉ có thể xây nhà một lần, cho nên tốt nhất là để người một nhà hòa thuận, hòa khí sinh tài.
“Cha lại đây nhìn xem, đây là bản thiết kế mà con đã thu thập ý kiến của cả nhà. Cha muốn xây nhà như thế nào, con có thể bổ sung cho phù hợp.”
Thẩm Thừa Diệu cảm thấy nhà không đều như vậy sao, ngoại trừ vật liệu thì có gì khác nhau, liền nói, “Chúng ta xây nhà tốt một chút, tất cả đều dùng gạch là được, cái khác các con thích là được.”
“Ta cũng cảm thấy nên xây một cái tốt.”
“Ừ, bây giờ trong tay có tiền, về sau cũng bớt việc.”
Hiểu Nhi hoàn thành bản vẽ, lại nghiêm túc vẽ bản vẽ thi công, “Cha, con đã vẽ xong tranh, ngày mai cha đi mua vật liệu, không cần lo lắng tốn nhiều tiền. Con có biện pháp kiếm tiền.”
Thẩm Thừa Diệu gật đầu, “Chúng ta khai hoang nên mời bao nhiêu người?”
Lưu thị nghĩ ngợi liền nói, “Bây giờ nông nhàn, trong thôn có rất nhiều người rảnh, mời người trong thôn cũng được.”
Hiểu Nhi nghe xong liền nói, “Chúng ta mời người và phân chia công việc, đào hết rễ cây, rễ cỏ và đá dọn sạch liền đưa năm mươi văn một mẫu đất, không bao ăn.”
“Mà xây nhà, chúng ta đưa ba mươi văn một ngày, bao một bữa cơm trưa, được không?”
“Tiền công này có phải quá cao hay không? Tiền công cao nhất trên trấn cũng chỉ hai mươi lăm văn một ngày, còn không bao cơm.” Lưu thị nghe xong cảm thấy tiền công quá cao.
“Cũng không tính cao, chỉ là người khác cho quá ít, chúng ta coi như tích phúc đi. Hơn nữa, chúng ta cho tiền công cao, người ta làm việc càng cẩn thận ra sức, vậy càng xây nhà xong nhanh, cũng không khác lắm, nếu muốn ngựa chạy, lại không muốn cho ngựa ăn cỏ, như vậy không được.”
Lưu thị nghe xong cũng cảm thấy có lý, liền không nói nữa, lại thương lượng chi tiết chuyện mời người và công việc mỗi người này mai phải hoàn thành, rồi từng người từng người trở về phòng ngủ.