Chương 50: Học thức uyên bác
Hiểu Nhi trở về phòng, vào không gian tiếp tục thu hoạch đồ trong không gian, sau đó lại trồng mới, may mắn phòng ốc trong không gian là không giới hạn, bỏ bao nhiêu đồ vào cũng được.
Hiểu Nhi định ngày mai tìm cơ hội lấy trái cây, rau dưa, cá tôm cua trong không gian ra, lần trước trai sông bỏ cũng sinh ra rất nhiều trân châu, trai nàng nuôi ở hồ tiên bảy màu, cho nên trân châu có rất nhiều màu sắc, rất sặc sỡ, Hiểu Nhi chọn một viên trân châu đen to như quả trứng gà và ba mươi viên trân châu nhỏ kích thước không giống nhau màu hồng nhạt định lấy ra để đổi tiền.
Sau đó lại luyện tập bày trận, hiệu quả cực nhỏ, nhưng nàng không nản lòng, kiên trì luyện tập, quan sát, nghiêm túc tổng kết kinh nghiệm, tìm nguyên nhân thất bại, chuyện càng, càng có tính khiêu chiến, nàng tin tưởng sau mỗi lần thất bại, thì càng đến gần với thành công hơn một bước, nàng không tin, nàng đi qua hết tất cả thất bại một lần, thành công còn không đến! Nàng không phải là người không chịu nổi thua cuộc, nàng là người không đạt được mục đích sẽ không từ bỏ.
Làm xong bài tập mỗi ngày, nàng lại đi thư phòng chuẩn bị vẽ bản thiết kế thi công nhà ở.
thật ra nàng muốn có một khoảng sân đẹp như lâm viên Tô Châu, nhưng bây giờ bạc không đủ, địa vị không đủ, không vội, từ từ.
Hiểu Nhi đặc biệt làm hai cái bút than để vẽ, nàng biết vẽ bằng bút lông, nhưng không nhanh bằng bút than, kiếp trước từ khi hai tuổi mấy huynh muội bọn họ đã phải không ngừng học mỗi ngày, hai tuổi chính thức được huấn luyện, là gia huấn của Thẩm gia kiếp trước. Mà ông ngoại nàng là danh họa thư pháp nổi tiếng, vẽ tranh và thư pháp đều là ông ngoại dạy, rất tốt. Nhớ tới người thân kiếp trước, trong lòng không khỏi ủ rũ, nhưng nhanh chóng dừng suy nghĩ miên man, nghiêm túc mà vẽ thiết kế, bởi vì trong lòng đã sớm nghĩ ra, cho nên vừa đặt bút xuống liền vẽ ra đủ kiểu dáng bản vẽ, ngoài thiết kế thi công nhà ở, nàng còn vẽ thiết kế kết cấu bồn cầu tự hoại, thiết kế hệ thống sưởi của cả căn nhà, nàng không muốn ngủ giường đất. Sau đó lại vẽ kết cấu bên trong nệm, sô pha và hiệu quả, vẽ xong lại tiếp theo vẽ một ít búp bê vải, đồ chơi xếp gỗ, đồ chơi bằng gỗ, các hạng mục trong công viên giải trí. Nàng vẽ xong đồ chơi và các thiết bị yêu cầu dùng cho cửa hàng đồ chơi đều vẽ xong, sau đó lại viết kế hoạch khai trương cửa hàng, lại tìm trong thư phòng tìm sách chế tạo thủy tinh, sao chép xong mới ngủ trên ghế quý phi.
Ngày thứ hai trời mới sáng, Hiểu Nhi liền ngồi trên xe ngựa của Thượng Quan Huyền Dật đang đợi ở cửa thôn để đi đến xưởng chế tác thủy tinh.
Trong xe ngựa, trên bàn bày một ít điểm tâm tinh xảo, “Nha đầu ăn chút điểm tâm, đường xá hơi xa.”
Hiểu Nhi ăn mấy miếng rồi thôi, trước khi đi Lưu thị đã nấu xong một nồi cháo, nàng ăn cháo xong mới đi. Hiểu Nhi lấy bản thiết kế cửa hàng đồ chơi mà tối qua vẽ ra, “Đây là kế hoạch tối qua ta làm và một ít bản thiết kế đồ chơi ta đã vẽ trước kia, các ngươi nhìn xem có vấn đề gì hay không.”
Thượng Quan Huyền Dật nhận bản vẽ rồi nhìn, xem xong một tờ lại đưa cho Địch Thiệu Duy, hai người xem rất nghiêm túc cẩn thận, tuy không có màu, nhưng là động vật được vẽ trên tranh rất sinh động. Đồ chơi trong công viên giải trí vẽ thêm mấy đứa nhỏ đang chơi, vừa thấy đã hiểu, làm người cảm giác chính mình cũng đang ở trong đó nhìn mấy đứa nhỏ đang chơi, rất chân thật.
“Những cái này không phải vẽ bằng bút lông.” Đây không phải câu hỏi, Thượng Quan Huyền Dật khẳng định.
“Ta đốt cành liễu làm thành bút than để vẽ, lúc nhỏ không có bạc mua giấy và bút mực, ta lại thích vẽ, liền cầm nhánh cây vẽ lên mặt đất, thấy cái gì vẽ cái đấy, vẽ đến giống nhau như đúc mới bỏ qua.” Hiểu Nhi nói.
Thượng Quan Huyền Dật gật đầu, không nói nữa, những bức vẽ này làm cho người ta cảm thấy rất thật, giống như bức tranh mất đi màu sắc của cuộc sống hiện thực.
Địch Thiệu Duy là người ham mê võ thuật, không có hứng thú với văn học và vẽ tranh, nhưng hắn cảm thấy Hiểu Nhi vẽ rất tốt, có một số họa sư vẽ tranh cho một vài tiểu thư khuê các, nhìn tranh người ta vẽ, có màu sắc, nhưng cũng không sinh động bằng nha đầu này tưởng tượng mà vẽ chỉ có ba màu sắc trắng đen và xám.
“Nha đầu, ngươi có phải người hay không? Ngươi rốt cuộc mấy tuổi?” hai mắt Địch Thiệu Duy nhìn chăm chăm, lẩm bẩm.
Thượng Quan Huyền Dật và Hiểu Nhi nhìn người nào đó đang cầm bản vẽ ngây người, phớt lờ hắn.
Hiểu Nhi lấy ra bản thiết kế bên trong bồn cầu, thiết kế hệ thống sưởi ấm, sô pha, nệm, định hỏi hai vị công tử nhà giàu này có biết ai tay nghề giỏi có thể làm được những đồ này hay không.
Nàng đưa bản vẽ cho Thượng Quan Huyền Dật, cũng nói ra ý nghĩ của mình, Thượng Quan Huyền Dật nghiêm túc nhìn, Hiểu Nhi ở một bên giải thích cho hắn từng chút một, Địch Thiệu Duy định thần ngồi bên cạnh nghe.
“Đây là mã thùng (马桶) (*), chính là bồn cầu, nơi này là cơ quan, chỉ cần ấn một cái nước sẽ tự động xả ra …… Đây là máy bơm nước, nguyên lý của nó là vì trong không khí có áp suất không khi, khi người dùng ấn xuống dẫn động vòng pít-tông và bơm chuyển động qua lại trong xi lanh thông qua cần pít-tông……, đây là sưởi ấm hệ thống, nó……” Hiểu Nhi vừa chỉ vào bản vẽ ở vừa giải thích cho hai người chút một, Thượng Quan Huyền Dật nghiêm túc cẩn thận mà nghe, có chỗ không hiểu liền hỏi ngay.
Cuối cùng Địch Thiệu Duy nghe xong đầu óc giống như bùn, cả người đều mơ hồ, “Nha đầu, ngươi làm ta được mở mang kiến thức, đồ vật cao thâm như vậy ngươi làm thế nào mà nghĩ ra? Mấy thứ này được làm ra, ta nhất định phải lắp đặt vào trong nhà!”
“Nghĩ đi, nghĩ liền nghĩ tới. Giống như người đầu tiên làm ra giường đất, bởi vì sợ lạnh, liền động não nghĩ biện pháp giải quyết, người đầu tiên làm ra xe ngựa, có thể là vì không dám cưỡi ngựa hoặc cưỡi ngựa không tiện suy nghĩ biện pháp giải quyết công việc mà nghĩ ra, có đồ dùng không tiện sẽ nghĩ cách cải tạo để sử dụng thuận tiện hơn, đó là cần thiết, gặp vấn đề liền chắc chắn phải nghĩ biện pháp giải quyết.” Hiểu Nhi cố ý nói đơn giản, sau đó lại hỏi: “Địch đại ca, chẳng lẽ khi gặp vấn đề ngươi sẽ không động não?”
Địch Thiệu Duy không nói nên lời, “Cái này thì liên quan gì đến chuyện ta động não hay không, ai sẽ rảnh rỗi đi nghĩ xử lý chuyện một cách thuận tiện, không phải là có hạ nhân rồi à.” Bị một nha đầu nhỏ hơn mình mấy tuổi khinh bỉ, rất ủy khuất.
Thật ra đối với bọn họ quý công tử mà nói, mặc quần áo cũng có người hầu hạ, cơm tới há mồm thì không có lý do nào để nói không thuận tiện, Hiểu Nhi tỏ vẻ đã hiểu gật đầu, “Bởi vì nhà ta không có hạ nhân, cho nên vì thuận tiện cho mình dùng thì ta phải suy nghĩ, người phát minh sáng tạo, không phải là để cuộc sống càng thuận tiện và thoải mái sao? Mà ta theo đuổi cuộc sống tự do, thoải mái, thuận tiện.”
“Nha đầu này thật không biết đầu óc phát triển như thế nào.” Địch Thiệu Duy cảm thấy bản thân thật ngu ngốc về phương diện này trước mặt nàng.
Thượng Quan Huyền Dật nhớ lời quốc sư nói, cũng không rối rắm, học thức uyên bác, kiến thức bất phàm, là phúc tinh của Mẫn Trạch quốc, quả nhiên là người thông minh, không ai sánh bằng.
Hơn hai tháng trước, Hoàng cung, Đài quan sát sao, Quốc sư quan sát sao đêm, thấy có phúc tinh xuất hiện phía đông bắc Mẫn Trạch quốc, ở Thăng Bình Huyện, người này học thức uyên bác, có thể so sánh với Văn Khúc Tinh, phúc trạch ân hậu, tri thức của người này, có thể giúp triều ta bước vào thời đại phồn vinh hưng thịnh, phú quốc binh cường.
Hoàng Thượng nghe xong rất vui mừng, mục đích của hắn là tạo ra một quốc gia thịnh thế phồn vinh, hắn hy vọng con dân có thể có cuộc sống cơm no áo ấm. Nhưng mấy năm nay thiên tai nhiều, mặc dù thuế má hắn đã giảm một phần, nhưng cuộc sống của bá tánh cũng không tốt lên, bây giờ các quốc gia xung quanh đang nhìn chằm chằm, hắn cũng không dám giảm thuế má, nếu có chiến tranh, quân đội cần lương thảo, hiện tại quốc khố trống rỗng, hắn khuyến khích khai hoang, miễn thuế bốn năm, nghĩ về sau Mẫn Trạch quốc, có nhiều ruộng tốt hơn, bách tính c nhiều lương thực hơn, nhưng hiệu quả khai hoang không tốt, hiện tại nghe được quốc sư nói có phúc tinh xuất hiện, quả thực là xuất hiện quá kịp thời.
“Người này là tân khoa Trạng Nguyên năm nay?”
Quốc sư lắc đầu, hắn bấm đốt ngón tay tính tính, lại bói một quẻ, quẻ chỉ phía đông nam, “Hoàng Thượng phái Lục hoàng tử đi Thăng Bình Trấn đi”
mã thùng (马桶) (*): cái này mình để theo nguyên tác, nghĩa của từ đại khái là bồn cầu thời cổ đại