Nông Nữ Khuynh Thành (Dịch)

Chương 51 - Chương 51 - Chế Tạo Thủy Tinh

Chương 51 - Chế tạo thủy tinh
Chương 51 - Chế tạo thủy tinh

Chương 51: Chế tạo thủy tinh

Xe ngựa đi hai canh giờ, cuối cùng cũng dừng lại.

Tiểu Phúc Tử nhảy xuống xe ngựa, gõ cửa, sau khi mở cửa ra, hắn lại lên xe ngựa, sau đó xe ngựa chạy một lúc mới dừng lại.

Lúc này tiếng Tiểu Phúc Tử truyền vào: “Chủ tử, tới rồi”.

Thượng Quan Huyền Dật xuống xe ngựa đầu tiên, Địch Thiệu Duy cũng nhảy xuống theo, “Nha đầu ta ôm ngươi xuống”.

Thượng Quan Huyền Dật dùng ánh mắt nhìn tay hắn một chút, hắn liền vội thu tay về.

Hiểu Nhi vén màn xe lên, Thượng Quan Huyền Dật vươn tay, Hiểu Nhi nhẹ nhàng đặt tay lên tay hắn, lưu loát mà nhảy xuống, sau đó liền thu tay về, đứng yên.

Chỉ cho quan phóng hỏa mà không cho phép dân chúng đốt đèn, Địch Thiệu Duy giận mà không dám nói gì.

Thượng Quan Huyền Dật cảm giác tay nàng chỉ chạm nhẹ vào tay hắn rồi buông ra.

Lúc này một người đàn ông trung niên tiến đến hành lễ, “Chủ tử, Địch thiếu gia, tiểu thư”.

“Dẫn đường đi!” Thượng Quan Huyền Dật nhàn nhạt mở miệng.

“Vâng” Hắn khom người làm tư thế mời vào, sau đó đi trước dẫn đường.

Mấy người đi vào trong xưởng, một đợt nóng ập vào mặt, lửa lò hừng hực, sương khói tràn ngập, quần áo nhóm công nhân đều ướt đẫm, mồ hôi như mưa. Hiểu Nhi không nhăn mày, tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa lưu ý hoàn cảnh xung quanh và cách làm của công nhân.

Lò tạo thủy tinh, công cụ đều đầy đủ nhưng thiếu khuôn đúc, “Ta muốn nhìn nguyên liệu một chút”.

Nguyên liệu làm thủy tinh gồm có cát thạch anh, đá vôi, đá bồ tát, soda, …, “Nguyên liệu không có vấn đề lớn, công cụ cũng coi như đầy đủ hết.”

Địch Thiệu Duy nghe xong cảm giác mới cân bằng chút, “Mấy thứ này ta mất một vạn lượng mua từ trong tay người nước ngoài đó.”

Hiểu Nhi nghe xong, cố ý nhìn hắn một cách khinh bỉ: “Bị người ta coi là cá mà làm thịt! Chờ lát nữa ta lại vẽ chút công cụ và khuôn đúc, các ngươi tìm người làm chúng ra đây đi.”

Trong lòng Địch Thiệu Duy nội thương, ngồi xổm trong góc tường.

“Ta thử làm trước một chút, xem có thể làm được hay không.” Hiểu Nhi ngẩng đầu hỏi Thượng Quan Huyền Dật, “Ta có thể chọn một người lại đây hỗ trợ sao?”

Thượng Quan Huyền Dật gật đầu.

Địch Thiệu Duy nói với người đàn ông trung niên: “Đồng quản sự, đem người tập trung lại đây, để Hiểu Nhi tiểu thư chọn.”

“Không cần, chính là người kia.” Hiểu Nhi chỉ người làm việc chăm chú đứng ở trong góc, vừa rồi nàng đi một vòng, phát hiện người kia là nghiêm túc chăm chú nhất, động tác cũng lưu loát nhất.

Đồng quản sự vội la lớn: “Lâm Thăng, ngươi lại đây. Những người khác cũng lại đây nhìn xem”.

Lâm Thăng dùng khăn ở trên cổ lau qua mồ hôi trên mặt và trên người, “Đồng quản sự phân phó gì ạ?”

“Hiểu Nhi tiểu thư có việc tìm ngươi hỗ trợ.” Thật ra Đồng quản sự rất kinh ngạc chủ tử nhà mình lại tìm một tiểu cô nương đến làm thủy tinh, nhưng hắn là người có ánh mắt, vị tiểu cô nương này cử chỉ hành vi hào phóng khéo léo, đi vào xưởng, nhìn thấy hết thảy cũng không kinh ngạc một chút, chỉ nghiêm túc chăm chú đánh giá mọi thứ, ở hoàn cảnh nóng như vậy, chính hắn cũng cảm thấy nóng đến quần áo đều ướt đẫm, mà sắc mặt nàng vẫn không thay đổi, tựa như hơi nóng đối với nàng không chút ảnh hưởng, phảng phất như nàng đang đứng trong hoa viên ấm áp như mùa xuân.

Hiểu Nhi nói với hắn: “Lâm bá, đợi lát nữa ngươi phối hợp với ta, nhớ kỹ lời nói và những việc ta đã làm, có thể làm được không?”

Lâm Thăng là một người ít nói chuyện, chỉ vùi đầu làm việc, nhưng hắn là người thành thật, không ở trước mặt chủ tử vì tranh công lao mà khoác lác, “Ta sẽ cố gắng.”

Hiểu Nhi gật đầu sau đó mang khẩu trang và bao tay đã được chuẩn bị trước đó, bắt đầu dựa theo phương pháp mà nàng nhớ rõ, ước lượng nguyên liệu, “Nguyên liệu nhất định phải được phối theo tỉ lệ nhất định, làm như vậy thủy tinh càng trong suốt càng hoàn mỹ. Nguyên liệu chuẩn bị xong phải được nghiền nhỏ, sau đó quấy đều, hơn nữa khi quấy phải quấy cùng một hướng.”

Đồng quản sự vội sắp xếp người đem nguyên liệu đi mài nhỏ, sau khi mài xong, Lâm Thăng nói: “Cô nương để ta.” Sức lực hắn nhiều, quấy nhanh hơn.

Hiểu Nhi âm thầm gật đầu, là người có tầm nhìn.

Khi hắn quấy gần xong, Hiểu Nhi dùng xẻng nhỏ xúc một ít ra nhìn, “Chính là như thế này.” Nói xong lại nhìn Lâm Thăng, Lâm Thăng gật đầu, tỏ vẻ đã nhớ kỹ.

Hiểu Nhi cho người tăng lửa trong lò, đến khi lửa trong lò rất mạnh, đứng cách hơn một mét đều cảm thấy da thịt nóng rực, liền gật đầu, nhìn Lâm Thăng, “Cảm giác nhiệt độ này ngươi nhất định phải nhớ kỹ, lửa đốt mạnh như vậy, khi thân thể cảm giác nóng như vậy, độ nóng trong lò đủ có thể bỏ nguyên liệu vào, lúc này, lửa nhất định phải duy trì tốt, không thể yếu đi, lửa có thể lớn hơn một chút, nhưng không được thấp hơn.”

Lâm Thăng gật đầu, đem nguyên liệu trong lò nóng chảy, ngọn lửa đun chảy thủy tinh.

“Chờ những nguyên liệu đó được đun nóng chảy toàn bộ, thủy tinh lỏng không có bọt khí thì hoàn thành bước thứ hai, thủy tinh lỏng này nhất định phải đốt đều đều một chút thì mới không có bọt khí.”

Một lúc lâu, Hiểu Nhi thấy thủy tinh lỏng trong lò đã không còn bọt khí mới kêu ngừng, sau đó lại nhìn Lâm Thăng: “Nhớ kỹ chưa, như thế này là được.”

Lâm Thăng chăm chú mà nhìn thủy tinh lỏng bên trong gật đầu.

“Thủy tinh lỏng làm xong, bởi vì đang ở thể lỏng, cho nên có thể làm thành hình dạng theo ý muốn của mình. Quá trình tạo hình phải để ở nhiệt độ thích hợp, nếu làm nguội thì không làm được.” Hiểu Nhi lấy một cái ống hàn hơi, để lâm thăng hỗ trợ lấy thủy tinh lỏng từ trong lò ra, nhanh chóng dùng ống hàn hơi thổi vài cái sau đó lại để vào trong lò đun nóng lần nữa, lặp lại như thế vài lần, hòn bi đỏ lửa kia lớn dần không ngừng.

Người bên cạnh nhìn mắt cũng không chớp, chỉ thấy động tác của Hiểu Nhi nhanh chóng, lúc thì dùng cái kìm miết ở chỗ này một chút, lúc thì lại kẹp ở chỗ khác một chút, lúc lại cầm kéo cắt ở kia chỗ một chút, cứ như thế chỗ này miết một chút, chỗ kia kẹp một chút. Cuối cùng xoay ống hàn hơi vài vòng, thấy hòn bi màu đỏ biến thành một cái ly độc đáo, đường cong tuyệt đẹp, tạo hình độc đáo.

“Bước cuối cùng là làm giảm độ cứng, bước này rất quan trọng, nếu làm nguội lập tức thì về sau sản phẩm thủy tinh này rất dễ bị vỡ, cho nên sau khi làm ra cần duy trì nhiệu độ nhất định trước, sau đó để nó chậm rãi hạ nhiệt một lúc, tránh cho về sau nó tự vỡ.”

Tiếp theo Hiểu Nhi lại cùng Lâm Thăng kéo một tấm kính thủy tinh cứng nhắc ra. Mọi người đều bị Hiểu Nhi làm kinh ngạc sợ ngây người, mười mấy người bọn họ nghiên cứu hai tháng, bị một vị tiểu cô nương dễ dàng làm ra, đả kích này cũng quá lớn.

Mấy người rời khỏi xưởng, ăn cơm xong, đến phòng thu chi, Thượng Quan Huyền Dật thưởng thức ly thủy tinh trong suốt trên tay, hắn thật sự không tin chỉ nghe người khác nói qua một lần lại có thể làm được cái ly, nhớ đến động tác liên tiếp của nha đầu kia, rất thuần thục, nhanh chóng, tựa như đã được luyện tập vô số lần giống nhau. Nhìn qua tiểu cô nương đang uống trà một cái, sắc mặt bởi vì thời gian dài ở trong lò xưởng cực nóng mà ửng đỏ, rất gầy yếu, làm người khó có thể tưởng tượng được một tiểu cô nương nhỏ gầy như vậy, nhưng đầu óc lại có rất nhiều đồ vật mới lạ.

“Nha đầu ngươi thật sự quá lợi hại!” Địch Thiệu Duy đời này chỉ bội phục một người Thượng Quan Huyền Dật, bây giờ thêm một người, mà người này lại càng yêu nghiệt!

Nếu Hiểu Nhi biết, nhất định sẽ nói, đời này ngươi vừa mới bắt đầu không lâu!

“Các ngươi cũng thấy, thật ra rất đơn giản, mà ta, trời sinh năng lực lĩnh ngộ siêu quần!” Hiểu Nhi cố ý thể hiện vẻ mặt đắc ý của đứa trẻ sau khi được khen.

Hai người đều bị dáng vẻ tự đại này làm cho dở khóc dở cười!

“Hiện tại thủy tinh ta đã làm được, đây là chi tiết phương pháp chế tác thủy tinh và những việc cần chú ý.” Hiểu Nhi lấy ra tư liệu tối qua đã chuẩn bị tốt, Tiểu Phúc Tử bước tới nhận nó đưa cho Thượng Quan Huyền Dật.

“Bây giờ ta lại vẽ một ít dụng cụ và khuôn, về sau làm ra được thủy tinh càng đa dạng mẫu mã.”

Hiểu Nhi lấy bút than ra, Tiểu Phúc Tử bày giấy lên trên bàn, nàng suy nghĩ một chút liền cúi đầu, nghiêm túc mà vẽ.

Hiểu Nhi vẽ xong, bọn họ liền trở về, khi xe ngựa đến cửa thôn, Thượng Quan Huyền Dật đưa cho Hiểu Nhi một cái hộp gỗ tinh xảo, Hiểu Nhi không nhận luôn, dùng ánh mắt dò hỏi.

“Chỉ là mấy quyển sách vỡ lòng và giấy dán, cho Cảnh Duệ và Cảnh Hạo dùng.”

Hiểu Nhi nghe xong liền nhận lấy, cảm ơn sau đó xuống xe ngựa đi về nhà.

Bình Luận (0)
Comment