Chương 52: Nộp thuế và lao dịch
Hiểu Nhi về đến nhà cửa, trùng hợp gặp Thẩm Thừa Diệu, “Cha đi đâu vậy, bây giờ mới trở về?”
“Hiểu Nhi đã trở lại, cha mới từ nhà thôn trưởng về.” Hai cha con cùng đi vào nhà.
Lưu thị thấy bọn họ đã trở lại liền bày cơm, “Về đúng lúc, các ngươi đã trở lại, chúng ta ăn cơm trước đi.”
Hiểu Nhi rửa sạch tay và mặt mới ngồi vào cái bàn, “Cha đến nhà thôn trưởng bá bá là muốn nhờ người khai hoang sao?”
“Ừ, thôn trưởng đồng ý ngày mai nói giúp chúng ta, vừa khéo ngày mai thôn trưởng cũng muốn triệu tập thôn dân để nói về chuyện giao thuế má và đi lao dịch.”
“Năm nay thuế phải giao mấy phần?” Lưu thị nghe xong liền hỏi.
“Cũng giống như năm trước là ba phần, cũng bởi vì hai năm gần đây mùa màng không tốt, triều đình chiếu cố bá tánh, sang năm chắc là sẽ tăng tiền thuế.” Thẩm Thừa Diệu nói ra thôn trưởng lời nói.
“Vậy thì đi lao dịch? Khi nào đi? Mỗi nhà mấy người?”
“Đi lao dịch, gia đình có dưới hai nam đinh thành niên, mỗi nhà một người, gia đình có ba đến bốn nam đinh thành niên thì mỗi nhà hai người, năm nam đinh thành niên thì phải đi ba người. Năm ngày sau xuất phát, đi một tháng.”
“Ngày xây nhà chúng ta đã chọn xong, khi đó cha không rảnh, có thể giao bạc thay thế không?” Gần đây trong nhà rất nhiều chuyện cần xử lý, nếu Thẩm Thừa Diệu đi lao dịch, vậy chuyện xây nhà không thể làm tiếp được nữa.
Hơn nữa đi lao dịch rất vất vả, không có tiền công, công việc là là khơi thông thuỷ lợi, làm đường và xây cầu đều giúp ích cho dân chúng, cho nên không có tiền công, cũng có sửa chùa miếu sẽ được mười văn tiền công một ngày, bởi vậy rất nhiều người đều không muốn đi lao dịch, nhưng cũng không có cách, đây là bắt buộc.
“Giao bạc thì hai mươi lượng một người.” Thẩm Thừa Diệu do dự, không đi lao dịch phải giao hai mươi lượng thật sự hơi nhiều, hắn không nỡ, nhưng đi, trong nhà vừa khai hoang xây nhà, rất nhiều chuyện cần hắn quản lý.
“Dù là năm mươi lượng chúng ta cũng giao, khai hoang xây nhà đều cần cha giải quyết.” Những người không muốn đi lao dịch đều giao hai mươi lượng, nghĩ đến quốc khố chắc là trống rỗng, muốn thu chút bạc từ tay của người giàu có, dù sao bách tính ai nỡ bỏ ra hai mươi lượng, phải đi ra ngoài làm bao nhiêu công mới đủ hai mươi lượng.
“Nhà ta có thể không xây nhà trước.”
“Không cần, con muốn ở nhà mới.” Hiểu Nhi nghe xong Thẩm Thừa Diệu nói trực tiếp giở trò trẻ con.
“Con cũng muốn ở nhà mới.” Cảnh Hạo tán thành.
“Vậy giao hai mươi lượng đi.” Thẩm Thừa Diệu thấy mấy đứa con mình đều không đồng ý, liền thỏa hiệp.
“Hôm nay nhà đại ca cũng trở lại, có lẽ là vì chuyện đi lao dịch.” Lưu thị chuyển đề tài.
“Nhà đại ca, phải ra hai người đi lao dịch, đại ca và Văn Nhi chưa từng đi lao dịch. Có lẽ là về nhà thương lượng xem làm thế nào.” Trước kia hễ khi có chuyện đi lao dịch đều là Thẩm Thừa Tông, Thẩm Thừa Diệu và Thẩm Thừa Tổ đi. Người đại phòng chưa đi bao giờ. Năm nay đại phòng còn lão gia tử phải ra hai người đi lao dịch, nếu là lão gia tử đi, Thẩm Thừa Quang và Thẩm Cảnh Văn chắc chắn sẽ bị người ta dùng nước miếng dìm chết.
Quả nhiên qua giờ cơm, không được bao lâu, Thẩm Thừa Diệu liền bị gọi đi thượng phòng.
“Cha, nương” Thẩm Thừa Diệu đi vào thượng phòng chào hỏi cha mẹ trước, sau đó lại nói với Thẩm Thừa Quang: “Đại ca, đệ tới.”
“Tam ca tới đây ngồi” Thẩm Thừa Tổ cũng bị gọi tới thượng phòng.
“Lão tam, nghe nói ngươi mua đất xây nhà, được đấy, không ngờ sau khi phân gia người đầu tiên mua đất xây nhà lại là lão tam, đất hoang mua một mẫu hay là hai mẫu, gạch đất đã chuẩn bị chưa?” Giọng điệu của Thẩm Thừa Tông không tính là tốt, có thể nói là chanh chua, chế giễu.
“Không biết thì đừng nói!” Thẩm lão gia tử trừng mắt nhìn Thẩm Thừa Tông.
Thẩm Thừa Diệu không để ý đến lời nói chua ngoa của huynh đệ, hắn ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thừa Tổ liền hỏi, “Cha gọi mấy huynh đệ chúng ta tới là có chuyện gì thương lượng sao?”
“Đại ca ngươi ở trấn trên thu được tin tức, hai ngày nay bắt đầu nộp thuế và đi lao dịch, ta liền hỏi một chút các ngươi có dự định gì không.”
Thẩm Thừa Tông nhờ huynh đệ nhà mẹ đẻ Lý thị hỗ trợ mua bán vào nam ra bắc, tiền đều bỏ vào đó, liền nói, “Nhà con không có tiền, đều đã bồi thường hết, chỉ có thể giao lương thực và đi lao dịch.”
“May mắn Hoa Nhi nhà ta mới mười ba tuổi còn kém một tuổi mới đủ mười bốn tuổi, không cần đi lao dịch. Năm trước ta đi một tháng, thiếu chút nữa mất mạng.” Hắn cố ý vui sướng khi nhìn người đại phòng gặp họa. Năm nay phân gia, người đại phòng không thể tránh khỏi vận mệnh đi lao dịch. Những năm trước, luôn có lão gia tử che chở, nói người đọc sách, tuy không thi đậu tú tài, nhưng tốt xấu cũng là đồng sinh, sao có thể đi lao dịch.
“Nhà con chuẩn bị xây nhà không thể không có con, con nghĩ tiền thuế trực tiếp giao lương thực, lao dịch thì giao bạc thay thế.”
Lão gia tử nghe xong sửng sốt, sau đó phục hồi tinh thần, đoán hẳn là Thẩm Thừa Diệu còn không biết năm nay không muốn đi lao dịch phải giao hai mươi lượng, những năm trước dùng bạc thay thế lao dịch chỉ cần năm lượng là được.
“Năm nay nếu không đi dịch, mỗi người giao hai mươi lượng.”
Thẩm Thừa Diệu nghe xong không có phản ứng gì, hắn đã sớm biết, Thẩm Thừa Tông và Thẩm Thừa Tổ lại kinh ngạc.
“Năm nay vì sao nhiều bạc như vậy, vậy thuế thu mấy phần?” Thẩm Thừa Tổ vội hỏi. Nhà hắn tuy ít người, nhưng theo tình hình sản xuất của năm vừa rồi, nếu nộp thuế, cũng đủ một nhà ấm no, nhưng không có lương thực dư, nếu tăng thuế, vậy thì ấm no cũng là vấn đề.
“Thuế không thay đổi, vẫn ba phần như cũ.” Thẩm lão gia tử lắc đầu.
Thẩm Thừa Tổ nghe xong nhẹ nhàng thở ra, “Con cũng định trực tiếp giao lương thực và đi lao dịch.” Hai mươi lượng bạc đừng nói nhà hắn không có nhiều như vậy, có hắn cũng không nỡ ra, đi làm công bên ngoài, làm một năm không được hai mươi lượng, chứ đừng nói làm một tháng, chỉ là đi làm một tháng việc nặng mà thôi, hắn cũng đã quen, cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Thẩm lão nhân và Thẩm Thừa Quang thấy Thẩm Thừa Diệu không có phản ứng gì đều ngạc nhiên, Thẩm Thừa Quang đảo con ngươi, nhà lão tam phát đạt? Hai mươi lượng bạc cũng có thể lấy ra.
Lão nhân thở dài: “Phân gia cũng không hẳn là tốt, những năm trước đi lao dịch tối đa mỗi nhà ba người là đủ rồi, hiện tại nhà ta phải ra năm người. Cảnh Văn vẫn là đứa con nít, từ nhỏ liền đọc sách, hơn nữa lại là đồng sinh, không thể đi lao dịch, không thể làm hỏng thân thể, chậm trễ đọc sách. Đại ca ngươi cũng phải trông cửa hàng, cũng không đi được, đại phòng còn lại ta có thể đi.”
“Ông nói gì vậy, đều già như vậy, ngươi đi lao dịch một tháng, cũng không biết còn mạng trở về hay không, đẻ nhiều con trai như vậy để làm gì, để bọn nó ra chút bạc, ngươi không cần phải đi, bọn họ nếu không ra, ta lập tức đến nha môn cáo trạng,” Thẩm Trang thị liếc nhìn ba đứa con trai đang ngồi phía dưới.
Thẩm Thừa Tông nghe xong vội nói, “Nương, vừa mới phân gia, nương cũng biết mười lượng phân cho nhà con đều phải bồi thường cho Hồ quản gia, làm gì còn bạc, con cũng bất lực, nếu có thể phân thân, con lập tức không nói hai lời sẽ đi thay cha! Người trẻ tuổi càng nên đi lao dịch rèn luyện thân thể một chút, để người già đi, về sau đừng nghĩ làm quan.” Nói xong hắn lại nhìn Thẩm Thừa Quang.
“Lão nhị ngươi nói cái gì vậy, là ta tự muốn đi, không liên quan đến ai hết.” Thẩm lão gia tử nghe thấy lời nói bôi nhọ cháu trai lớn liền tức giận.
Thẩm Thừa Diệu không nói gì, tuy hắn cảm thấy đại ca và cháu trai làm như vậy cũng không tốt, nhưng hắn biết cha hắn thương yêu bọn họ đến tận tâm can, hơn nữa cháu trai đi lao dịch, hắn cũng cảm thấy hắn không làm nổi, cha hắn muốn đi, là chuyện bình thường. Cả nhà mình cũng vừa thương lượng, nếu Thẩm lão gia tử đi, liền ra năm lượng bạc. Năm lượng bạc về sau lại lên núi nhiều chút thì có thể kiếm lại.
Thẩm Thừa Tổ cũng khó xử, nhưng nương đã nói như vậy, thì làm sao làm khác được, sau khi phân gia mười lượng bạc kia hắn không nỡ dùng, cũng có bạc ra. Ai chà, ban đầu hắn định tiết kiệm thêm mấy lượng rồi xây nhà. Bây giờ xem ra kế hoạch xây nhà đành tạm hoãn.
“Dù sao thì con cũng không có bạc, cha cũng biết, nếu muốn ra liền hỏi lão tam và lão tứ đi, lão tam có bạc mua đất xây nhà, chẳng lẽ còn không ra nổi mười lượng tám lượng sao? Không có một trăm mấy chục lượng, nào dám xây nhà ngói gạch xanh khang trang.” Hình như người nào đó đã quên vừa nãy hắn còn nói người ta muốn xây nhà đất.
“Được rồi, lão tam lão tứ các ngươi mỗi người ra mười lượng, không có việc gì thì giải tán” Thẩm Trang thị không muốn nghe lời vô nghĩa, trực tiếp hạ lệnh đuổi người.
Thẩm Thừa Diệu và Thẩm Thừa Tổ nghe xong đều ngây người, đây là muốn hai nhà bọn hắn ra hết?!