Nông Nữ Khuynh Thành (Dịch)

Chương 55 - Chương 55 - Khai Hoang

Chương 55 - Khai hoang
Chương 55 - Khai hoang

Chương 55: Khai hoang

Mấy người đi tới đầu thôn, trên đất hoang đã có rất nhiều người, có người cầm que trúc để đo đạc, que trúc cao rất dài và thẳng, chuyên môn dùng để đo đạc đất đai, chiều dài vừa đúng chiều dài một mẫu đất. Có mấy hán tử nóng vội thậm chí tự đi lên ước lượng cũng gần chuẩn, bởi vì đất đai rất quen thuộc với bọn họ, mỗi ngày đều bọn họ tiếp xúc với nó, sau đó một thế hệ lại truyền thừa cho một thế hệ.

Hiểu biết của Hiểu Nhi với việc đồng áng, chỉ trên lý thuyết, không có thực hành, nàng thấy mọi người mang nông cụ đủ loại kiểu dáng, có cuốc, lê, cuốc chim, bừa, v.v., có người muốn dùng hỏa canh, nhưng bị một số lão nhân ngăn lại, bây giờ khô ráo, dùng lửa đốt cỏ trên đất hoang rất thuận tiện, nhưng một mảnh bị đốt như vậy, bây giờ gió lớn, quá nguy hiểm, không may gió thổi tro tàn tới Ngũ Thần sơn, vậy thì gây ra đại họa.

Hiểu Nhi gật đầu, chấp nhận, yêu cầu mọi người gom cỏ khô được nhổ ở mỗi mẫu đất thành một khối để đốt.

Lưu thị cũng không nhàn rỗi lưng cõng tiểu muội, cùng tứ thẩm và Hứa Văn Tuệ khai một mẫu đất, Hiểu Nhi dẫn Cảnh Duệ và Cảnh Hạo đi xung quanh để kiểm tra, chọn chỗ xây nhà và nghiên cứu quy hoạch thủy lợi cho mảnh đất hoang này.

Nhà nàng mua mảnh đất hoang này, bởi vì địa thế tương đối cao, cách xa nguồn nước, cho nên người trong thôn đều không muốn khai hoang, chỉ riêng tưới tiêu thôi cũng rất phiền toái. Mặc dù hiện tại thôn dân cũng vừa khai hoang vừa nói Thẩm Thừa Diệu ngốc. Nhưng Hiểu Nhi căn bản không có lo lắng phương diện này, nàng đựng trong thùng, xe chở nước, vận chuyển nước đến chỗ cao, nơi xa, không có gì là không tiện cả.

Ba người đi đến chân núi hai ngọn núi, hai đỉnh núi này song song, phía sau đỉnh núi có một con sông nhỏ, nước chảy siết, bên kia sông là chân núi Ngũ Thần sơn. Hiểu Nhi ngẩng đầu nhìn đỉnh núi, nhìn không cao hơn ba mươi mét, xem ra cần phải có xe chuyên chở thùng nước để đưa nước. Nàng vừa thị sát tình hình, lựa chọn nơi lắp đặt xe thùng, vừa nói với hai huynh đệ ý định của mình, hoặc là hỏi một số vấn đề đơn giản, để bọn họ tự hỏi, thuận tiện dạy bọn họ làm thế nào lợi dụng địa hình tự nhiên.

Chọn xong hai nơi lắp đặt kiến xe thùng, nàng lại dẫn hai huynh đệ đi lên đỉnh núi, lại hỏi hai huynh đệ một số vấn đề, như là: “Vùng núi này nên sửa sang như thế nào mới có thể có nhiều không gian hơn để trồng hoa màu?” “Nếu có nước chảy từ trên đỉnh núi xuống, nên thiết kế dòng nước như thế nào, để cho hoa màu trên cả đỉnh núi đều có thể được tưới?”

Cảnh Duệ và Cảnh Hạo cũng nghiêm túc học tập, dọc theo đường đi dùng Hiểu Nhi giáo phương pháp thị sát hoàn cảnh, một bên lại tự hỏi nàng đưa ra vấn đề.

Ba người bước lên đỉnh núi sau, Hiểu Nhi cảnh sắc nhìn nơi xa, rất ngạc nhiên, cách đó không xa có một cái thác nước đang đổ xuống, tựa như một dải lụa màu ngọc bích không dừng, lại tựa như từng đoàn khói cuồn cuộn đổ xuống; trên mặt hồ bọt nước bắn tung tóe, thành các hạt nước li ti, sương mù bay lượn. Bây giờ đã là cuối thu đầu đông, khắp núi đồi đều là lá cây màu vàng, làm đám sương quanh quẩn bên hồ càng giống như một hồ nước đang sôi trào.

Một mảnh non sông tươi đẹp, một chỗ phong cảnh như tranh.

“Ca, Hạo Nhi, chúng ta xây nhà ở chỗ này, mùa hè tới tránh nóng hoặc đọc sách rất tốt.” Hiểu Nhi háo hức muốn xây một căn biệt thự ở đây.

“Được!” Cảnh Hạo lớn tiếng trả lời, hắn tuy không phải lần đầu tiên lên đây ngắm phong cảnh, nhưng mỗi lần hắn thấy đều cảm thấy nơi này rất đẹp, nhìn thác nước kia tâm trạng tốt lên không ít.

“Được, chờ về sau kiếm được bạc, nhất định sẽ xây nhà ở trên đỉnh núi chỗ này trước.”

“Ân, trước khai hoang xong đất hoang và hai đỉnh núi, không vội, từ từ, chờ bạc kiếm đủ mới có thể xây nhà ở tốt hơn.” Nàng định xây một căn biệt thự kết cấu bê tông, như vậy mới vững chắc, bây giờ xi măng là một vấn đề, cho nên không vội.

“Bạc không phải vấn đề lớn, kiếm sẽ có.” Hiểu Nhi đánh giá đỉnh núi này, khoảng hơn nửa mẫu, đến lúc đó xây một căn biệt thự bốn tầng hai trăm mét vuông. Hiểu Nhi nhìn phong cảnh nơi xa, trong lòng tưởng tượng ra thiết kế căn biệt thự, trong lòng càng khao khát mãnh liệt.

Ba người xuống núi lại leo lên một đỉnh núi khác, nơi này nhìn không thấy thác nước, nhưng lại nhìn thấy đồng ruộng dưới chân núi, thôn trang, phong cảnh cũng rất đẹp, nhưng Hiểu Nhi không định lại xây thêm một căn biệt thự, thế nào cũng phải đào một cái hồ để trữ nước, dùng để tưới, thuận tiện nuôi trai lấy ngọc.

Nghĩ đến nuôi trai, Hiểu Nhi liền nghĩ đi ra bờ sông vớt cá, nàng tìm cớ lấy mấy con trai và ngọc trai trong không gian ra.

Tới gần trưa, thời tiết càng ngày càng nóng nực, ba người liền về nhà.

Lưu thị vì phải cho tiểu muội ăn, cho nên về tương đối sớm.

Khi ba người trở về, Lưu thị mới vừa ru tiểu muội ngủ, chuẩn bị đi thượng phòng nấu cơm cho Thẩm lão gia tử và Thẩm Trang thị. Hiểu Nhi nghe xong ngăn cản Lưu thị, “Nương hôm qua không phải đại bá nương về nhà sao? Bình thường đại bá nương không ở nhà chúng ta nấu cơm cho hai ông bà là hiếu thuận, nhưng dù sao chúng ta cũng đã phân gia, đại bá nương lại ở nhà, nương đi nấu cơm chẳng phải là giọng khách át giọng chủ, làm người ta chê cười.”

Lưu thị nghe xong cũng cảm thấy đúng, nàng đã quen khi chưa phân gia, nếu vậy nàng cũng không đi thượng phòng, làm xong cơm nhà mình trước.

Một lát sau, thượng phòng liền truyền ra tiếng Thẩm Trang thị tức giận mắng, “Vợ lão tam, bây giờ là lúc nào rồi mà còn chưa đi nấu cơm? Đồ lòng dạ đen tối, vong ân phụ nghĩa, muốn cha mẹ đói chết sao! Đã là lúc nào rồi, mà bếp vẫn còn lạnh tanh, chỉ lo cho bản thân, không quan tâm đến ta và cha ngươi, đồ không có lương tâm!”

Lưu thị nghe thấy tiếng Thẩm Trang thị, vội vàng chạy ra khỏi phòng bếp, chuẩn bị đi thượng phòng, Hiểu Nhi giữ nàng lại, “Bà nội, đại bá nương ngày hôm qua không phải đã về sao? Nương cháu là không dám tranh công lao với đại bá nương, hiếu thuận ông bà nội, mọi người đều bận, không phải lo lắng tranh công lao của đại bá nương, đại bá nương không vui, dù sao thì chúng ta đã phân gia. Khi không có đại bá nương, ngày thường giúp đỡ đại bá nương chăm sóc ông bà nội là nên làm, nhưng đại bá nương đã trở lại dù sao cũng phải để đại bá nương hiếu thuận ông bà nội một chút, nếu không người khác biết lại nói đại bá nương bất hiếu, đại đường ca về sau làm quan có nương bất hiếu cũng sẽ bị người ta nói ra nói vào.”

Lam thị ở đông sương phòng nghe thấy Hiểu Nhi nói vội chạy ra, “Nương, vừa rồi bận dạy dỗ Bảo Nhi thêu của hồi môn nhất thời đã quên nấu cơm, bây giờ con đi làm ngay.”

Thẩm Trang thị trong lòng không thoải mái, Lưu thị bằng mặt không bằng lòng thì thôi đi, mua nhiều đất hoang như vậy mà xây nhà khai hoang đều không nói, là đề phòng nàng à, khi Lưu thị nấu cơm nàng muốn lấy cớ trút giận, “Sao nào, để nương ngươi nấu cơm cho ta ăn liền không được? Ta không thể ăn cơm nương ngươi làm?”

“Không phải ăn không được, bình thường bà nội ăn cơm nương cháu làm nhiều rồi, nhưng đại bá nương làm cơm, bà cũng không ăn được mấy lần, hiện tại đại bá nương ở nhà đương nhiên nên để các nàng hiếu thuận.”

“Nương về thượng phòng trước đi, con làm xong cơm liền gọi người.” Lam thị trong lòng kêu khổ, nhưng không hiện lên trên mặt, mặt đầy tươi cười.

Thẩm Trang thị hừ một tiếng, “Vợ lão đại, việc của ngươi nên nghiêm túc để trong lòng, ta và cha ngươi bây giờ đã lớn tuổi, không chịu đói được, Thừa Quang mở cửa hàng, Văn Nhi đọc sách, cơm cho hai người chậm trễ là không được.”

Thẩm Trang thị nói lời này là khách khí, dù sao con dâu cả là con gái nhà tú tài, mà cháu trai trưởng sắp khảo tú tài, nàng vẫn nên chừa cho nàng chút mặt.

Lam thị làm xong cơm trưa thì nhà Hiểu Nhi đã cơm nước xong, Thẩm Thừa Diệu mới về đến nhà, hắn vừa vào cửa thì nghe thấy Thẩm Trang thị đang hùng hùng hổ hổ thượng phòng, trở lại tây sương, Lưu thị thấy hắn trở về, vội múc chậu nước vào cho hắn rửa mặt chải đầu, Hiểu Nhi dọn đồ ăn được hâm nóng lên bàn trên giường đất.

“Cha bọn nhỏ, mọi chuyện đã ổn?” Lưu thị giúp Thẩm Thừa Diệu rửa mặt chải đầu, lại đưa cho hắn một chén nước.

Thẩm Thừa Diệu nhận chén nước, “Đã xong, người Lương đại ca quen biết, nguyên liệu là hắn dẫn ta đi mua, rẻ hơn so với bình thường một chút.” Nói xong một hơi uống cạn chén nước.

“Cha, ăn cơm trước đi.” Hiểu Nhi dọn đồ ăn xong.

Thẩm Thừa Diệu gật đầu, lại hỏi Lưu thị, “Nương làm sao vậy, lại đang mắng ai à?”

“Đại tẩu chắc là nấu cơm cháy rồi!” Thẩm Trang thị chắc chắn rất đau lòng, nấu cơm dính vào đáy nồi một tầng thật dày.

“Đồ ăn rửa cũng không sạch sẽ, có cát.” Cảnh Duệ nói thêm những gì hắn nghe được.

“Cho nhiều dầu, cho nhiều muối.” Cảnh Hạo không rõ vì sao tỷ tỷ mình đều có thể làm tốt mà đại bá nương lại không làm được.

Thẩm Thừa Diệu nghe xong không nói gì, hắn cho rằng những cái này chỉ là việc cơ bản, một người phụ nữ biết lo liệu đều có thể làm tốt, làm không tốt, bị mắng cũng là đương nhiên. Hắn cúi đầu vội vội vàng vàng mà ăn cơm, định ăn xong liền đi đầu thôn xem người ta khai hoang.

Bình Luận (0)
Comment