Chương 56: Nhân sâm và ngọc trai đen
Ăn xong cơm trưa, cả nhà đều đến chỗ đất hoang, Hiểu Nhi không đi theo, nàng nhân cơ hội này lên núi, sau đó đi tới cánh rừng lần trước Cảnh Duệ nói không may mắn, lúc đó Hiểu Nhi liền hoài nghi cây biết khóc mà bọn họ nói là cây cao su, hiện tại thấy đúng là cây cao su mà kiếp trước gặp qua, trong lòng hơi kích động đồng thời cũng cảm thấy kỳ lạ, theo như ký ức của nguyên chủ thì khí hậu nơi này không thích hợp trồng cây cao su, tại sao ở đây lại có cây cao su xuất hiện?
“Có địa nhiệt gần đó, ảnh hưởng đến khí hậu nơi đây tương đối ấm áp.” Bạch Thiên mở miệng đúng lúc.
Hiểu Nhi gật đầu, thế gian việc lạ gì cũng có, thiên nhiên càng thần bí, nhưng cho dù gần đây có địa nhiệt cũng khó lợi dụng, vì thế nàng không lo lắng vấn đề này, lấy liềm cắt một lỗ, dùng thùng gỗ đựng mủ cao su. Lúc trước nàng cho Thượng Quan Huyền Dật bản thiết kế trong đó có tay cầm máy bơm nước cần làm một cái vòng đệm cao su để đậy kín, vừa lúc thử dùng mủ cao su này xem có thể làm được hay không.
Nàng đem hai cây cao su chuyển đến trồng trong không gian, phương tiện về sau sử dụng, lấy mủ cao su xong, bỏ cả thùng vào không gian liền xuống núi, lúc xuống núi thuận tay nhặt hai con gà rừng để nuôi trong không gian.
Nhân sâm trồng trong không gian đã rất lớn, nàng tìm một cây tương đối nhỏ, đến khi mang ra ngoài nói là hái được ở trên núi, sau đó lại lấy ra vài loại thảo dược trồng trong không gian liền xuống núi. Về đến nhà, cũng không gặp ai, nàng liền cầm bao tải đựng một bao tải to thảo dược, sau đó cho nhân sâm vào trong túi, khóa kỹ cửa phòng, lại làm một ít mồi câu liền cầm hai cái sọt đi đến đầu thôn.
“Ca, Hạo Nhi có đi bắt chút cá tối nay ăn được không?”
Hai người nghe thấy Hiểu Nhi nói vội buông việc trong tay chạy đến bên cạnh nàng, “Tỷ, đi vớt cá sao? Tại sao không mang theo thùng? Không có thùng thì đựng cá như thế nào?”
“Ngoan, vẫn là Hạo Nhi nghĩ chu toàn, đệ đi gọi cha giúp chúng ta dùng xe kéo thùng gỗ đến bờ sông, chúng ta vớt cá nhiều chút, đêm nay cho người giúp chúng ta khai hoang thêm món ăn.”
Cảnh Hạo nghe xong vội chạy tới nói với Thẩm Thừa Diệu, Thẩm Thừa Diệu nghe xong liền buông việc trong tay về giúp mấy đứa nhỏ chuyển thùng gỗ.
Đến bờ sông, Thẩm Thừa Diệu và hai huynh đệ phụ trách vớt cá, nàng không xuống sông, lúc này nước sông rất lạnh, Thẩm Thừa Diệu dặn dò Hiểu Nhi không được xuống nước, Hiểu Nhi liền cầm một cây trúc mân mê trên tảng đá ở bờ sông, Thẩm Thừa Diệu thấy cũng không ngăn cản, nghĩ nàng chỉ ham chơi, Hiểu Nhi thấy ba người không để ý liền đem ba con trai cực lớn bỏ vào trong nước dùng ba tảng đá chặn lại, sau đó lại thả một ít con nhỏ hơn, mới la lớn: “Cha, cha mau lại đây nhìn xem!”
Thẩm Thừa Diệu nghe thấy Hiểu Nhi gọi to, quay đầu lại nhìn, thấy Hiểu Nhi đang đứng trên tảng đá, mới yên tâm, sau đó vớt sọt trong nước lên, mang lên bờ, bảo Cảnh Hạo nhặt cá bỏ vào thùng, rồi đi về phía Hiểu Nhi.
“Hiểu Nhi thấy cái gì vậy, là cua nhỏ trong sông à?”
Hiểu Nhi vẫy tay, bộ dáng rất nóng lòng, “Cha nhanh lên, mau đến xem này.”
Thẩm Thừa Diệu đến bên cạnh Hiểu Nhi, Hiểu Nhi dùng cây trúc vớt trai trong nước lên, Thẩm Thừa Diệu thấy trong sông có con trai to như quả bí đỏ nhỏ, đưa tay vớt nó lên, “Ồ, trai này thành tinh à?”
“Cha, con nghe nói trai sông có thể phát triển thành ngọc trai, chúng ta mau tách ra nhìn xem đi.”
Hai huynh đệ nghe xong, không vớt cá nữa, chạy tới xem con trai khổng lồ, “Cha mau nhìn xem bên trong có ngọc trai hay không!”
Cảnh Hạo nhặt tảng đá đưa cho Thẩm Thừa Diệu, hắn cầm lấy nó vừa định đập xuống, Hiểu Nhi vội ngăn cản, “Không được, cha, nếu có ngọc trai mà đập như vậy, chẳng phải là đập vỡ sao!”
“Nó đóng chặt như vậy, dùng tay không tách được!”
“Con về nhà lấy dao phay!” Cảnh Hạo nói xong liền chạy như bay.
“Con lại tìm xem xem có còn hay không.” Cảnh Duệ vùi đầu nghiêm túc tìm.
“Nơi này còn có một con, con này còn lớn hơn nữa!” Cảnh Duệ vớt trai trong nước lên, hai tay vui vẻ mà cầm lên vẫy vẫy.
Thẩm Thừa Diệu thấy thế cũng nghiêm túc ở trong sông tìm kiếm, Hiểu Nhi cũng tìm cùng, một lúc liền tìm ra hết các con trai nàng bỏ vào.
Cảnh Hạo thực mau cầm dao phay đến đây, tiểu tử này cũng thông minh còn cầm một cái sọt và vải tới.
Thẩm Thừa Diệu cầm dao phay cẩn thận cắt mở vỏ trai, bên trong có một viên ngọc trai màu đen to bằng quả táo, ngọc trai màu đen dưới ánh mặt trời lấp lánh ánh tím xanh, Thẩm Thừa Diệu đem trân châu ra, rửa sạch một chút, lại chuyển động một chút, ngọc trai đen theo chuyển động biến thành các màu sắc rực rỡ, càng trở nên đẹp hơn.
“Ngọc trai màu đen này có thể bán được không?” Cảnh Hạo hơi lo lắng.
“Ngọc trai đen là loại ngọc trai vô cùng quý giá, nó tượng trưng cho sự kết tinh của những năm tháng gian khổ nhất, được gọi là giọt nước mắt đau xót của người mẹ, trải qua khó khăn cho nên hiếm có tượng trưng cho sự cao quý”.
“Là rất đáng giá?!” Hắn gần đây lo lắng khai hoang và xây nhà xong thì trong nhà sẽ hết tiền.
“Cha mau cắt chỗ trai còn lại ra xem có ngọc trai hay không.” Cảnh Duệ nhìn đống trai trên mặt đất trong lòng không khỏi kích động.
Thẩm Thừa Diệu lại cầm lên một con trai lớn càng cẩn thận cắt ra, lại là một viên ngọc trai to như quả trứng ngỗng lộ ra.
“Màu tím, là ngọc trai màu tím, thật đẹp!” Cảnh Hạo vui mừng nhảy dựng lên, “Cha tiếp tục, cắt nhanh đi.”
Thẩm Thừa Diệu cầm lấy ngọc trai, rửa sạch sẽ, Hiểu Nhi lấy sọt mà Cảnh Hạo mang đến, trải vải ra rồi để ngọc trai đen và ngọc trai tím vào, hai huynh đệ nhìn hai viên trân châu trong sọt không chớp mắt.
Thẩm Thừa Diệu cắt con trai to cuối cùng ra lần này là một viên ngọc trai màu trắng to bằng nắm tay, rực rỡ lung linh, sáng loáng. Còn lại mấy con trai nhỏ cắt ra được không ít ngọc trai cỡ như mắt cá, có hồng nhạt, có màu vàng, màu lam, tất cả có khoảng mười mấy hai mươi viên.
Thẩm Thừa Diệu đè nén vui sướng trong lòng, “Duệ Nhi, ngươi đi cắt chút cỏ, để bên trên sọt. Không vớt cá nữa, ngày mai lại vớt, bây giờ chúng ta về nhà trước.”
Trong lúc ba người còn đang đắm chìm trong việc cắt vỏ trai, Hiểu Nhi đã đi đào chút rau dại “Cha con đã đào chút rau dại, lấy rau dại đặt lên trên là được.”
Thẩm Thừa Diệu gật đầu, lấy rau dại để vào sọt, xác định nhìn không thấy đồ ở phía dưới, mới đặt thùng cá và hai cái sọt lên xe đẩy, cũng để sọt đựng ngọc trai lên xe, sau đó giả vờ bình tĩnh mà đẩy xe, bước nhanh chân về nhà.
Trên đường gặp được người quen chào hỏi cũng là hỏi một đằng trả lời một nẻo. Làm cho người khác không hiểu ra sao, Hiểu Nhi không nhịn được cúi đầu cười trộm.
Mới vừa vào cửa nhà, liền thấy Lý thị từ tây sương phòng ra, thấy bọn họ chuyển một cái thùng gỗ lớn, hai mắt sáng lên chạy lại đây, Thẩm Thừa Diệu tưởng nàng biết trong sọt có ngọc trai, hoảng sợ.
Lý thị bổ nhào vào thùng gỗ, thấy bên trong có mười mấy con cá lớn, mắt sáng lên, “Tam đệ, tối nay nhà ta không có đồ ăn gì, cá này?”
Thẩm Thừa Diệu thấy Lý thị chỉ muốn cá, thở phào nhẹ nhõm, “Nhị tẩu muốn ăn cá thì chọn hai con đi.”
Lý thị nghe xong không chút khách khí mà bắt hai con cá lớn nhất bên trong.
“Cha, cũng đưa cho ông bà nội và tứ thúc mấy con cá đi, con đi nấu cơm trước.” Hiểu Nhi không quan tâm, tự nhiên mang sọt về tây sương phòng.
Mấy người thấy Hiểu Nhi ôm sọt về phòng mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.